Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 220: 220: Mất Đi Rồi Mới Thấy Hối Tiếc




Bàn thờ của Lâm Doãn Khanh được đặt vào một gian nhà cạnh góc tường, bên cạnh bàn thờ chính.

Mùi hương khói phảng phất xung quanh, khách khứa cũng đã về hết, giờ chỉ còn lại người Vương Gia.
Không khí lạnh lẽo, u ám, tang thương chưa dứt, âm khí vẫn còn nhiều.

Trên gương mặt mỗi người đầy những nỗi buồn, chẳng biết khi nào mới hết.

Vương Hải có lẽ là người tiếc nuối nhiều nhất, bao nhiêu lâu anh chưa nói chuyện với mẹ, bà ra đi quá đột ngột, anh không thể lường trước được.

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Vương Thùy Dương và Vương Quỳnh Trang có cảm giác vong linh của Lâm Doãn Khanh quay về Vương Gia, một mùi hương khói rất gần.

Vương Kiên trầm tư suy nghĩ về cái chết của Lâm Doãn Khanh, nó quá mơ hồ.

Đây chính là tự sát, từ từ miệng chảy ra ngoài có khả năng bị ngộ độc.

Chắc hẳn mẹ anh tự sát bằng thứ gì đó rất độc, ngộ độc sau đó tử vong tại chỗ.

Nhưng vì sao? Vì sao mẹ anh lại phải làm như vậy? Chẳng lẽ mẹ anh không muốn sống với vợ chồng anh ở Vương Trạch Đông hay sao? Hay còn có lí do nào khác?
Vương Gia Minh và Vương Nhất Trì chỉ nghĩ rằng mẹ anh không muốn sống với ba anh nữa nên mới chọn cái chết, cuộc hôn nhân này đã quá đủ, quá đau khổ và tù túng rồi, hôn nhân không hạnh phúc, ai là người muốn tiếp tục.


Mẹ anh chịu được từng ấy thời gian, bà đã rất kiên cường rồi.

Chỉ là hai người không có cơ hội nói chuyện với bà trước khi bà ra đi.
Vương Quốc Đạt tội lỗi đầy mình, cả đời sống trong dằn vặt và đau khổ.

Nếu như ngày đó ông không ép bà về Vương Gia thì mọi chuyện đã khác, chung quy mọi chuyện đều do ông mà ra.

Tại ông cả, mẹ ông và vợ ông đều như vậy, đều chết do những việc mà ông đã làm.

Vương Mặc nhìn con cháu mình, chính bản thân ông đã hại đời sau của Vương Gia rồi bây giờ thành ra như thế này.

Cũng vì những cái tư tưởng xưa cũ, áp đặt con cháu.

- “ Mấy người bây giờ hài lòng rồi chứ.

À quên, chỉ có Vương Mặc và Vương Quốc Đạt thôi nhỉ.

Những người khác đâu có liên quan.

” Vương Hải lên tiếng, giọng nói đầy mỉa mai
- “ Tôi vẫn còn nhớ bà nội cũng vì những những việc làm của mấy người nên mới uất ức ra đi, sự việc lặp lại lần nữa.

Tan nát chưa? Còn cái gì muốn làm thì làm nốt luôn đi, để cho nó tan nát một thể.

” Vương Hải giọng đanh thép nói
Tất cả im lặng, không ai nói một lời nào.

- “ Sao? Nói gì đi chứ, sao im lặng hết rồi.

Mẹ tôi chết rồi, nhìn đi.

Nhờ ơn các người cả đấy.

Mang họ Vương, có trong mình dòng máu của Vương Gia, đó chính là nỗi nhục, có lỗi với Lâm Gia.


Ngày còn nhỏ, ông có biết tôi nghe được những gì không? À quên, ông làm gì thì ông phải biết rõ chứ, đúng không? VƯƠNG QUỐC ĐẠT? ” Vương Hải tiếp tục nói, anh cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối
- “ Ba biết bản thân ba và Vương Gia làm sai, sai lầm này không thể tha thứ, hối hận thì cũng đã muộn.

Nhưng nếu ba không làm như vậy thì họ Vương này sẽ không bao giờ được như ngày hôm nay.

” Vương Quốc Đạt nói
- “ Đấy, quyền lực và địa vị của ông cao lắm rồi, ông cứ sống với những thứ đó cả đời đi.

Tại ông, nguyên do mọi chuyện đều do ông.

Nhìn đi, con gái tôi, đã 15 năm rồi, ông biết nó giống ai không hả? Chị tôi chết là do ông, ông có chút gì gọi là đau lòng không hả? ”
Vương Hải gầm lên, bầu không khí im lặng chỉ có giọng của Vương Hải và Vương Quốc Đạt nói với nhau.
Vương Thùy Dương lớn lên từng ngày, Vương Hải và Nguyễn Vy chứng kiến quá trình lớn lên của cô.

Càng nhìn càng thấy con gái giống Lâm Doãn Khanh, càng khiến Vương Hải nhớ về người chị đã mất và mẹ của anh.

Vương Quốc Đạt nghe Vương Hải nói, ông nhìn Vương Thùy Dương thật kĩ.

Đứa cháu gái này, ông không mấy gặp mặt, càng nhìn càng thấy giống Lâm Doãn Khanh.

Người ta nói cháu gái thường giống bà nội, quả thật không sai.
- “ Đau lòng....!có chứ.

Là con mình, tại sao lại không đau lòng.


Có những thứ dù không muốn nhưng vẫn phải làm.


- “ Ông nói ra những lời này không thấy ngượng hay sao? Buồn cười, quá buồn cười đấy Vương Quốc Đạt.

Vong linh mẹ tôi còn chưa tan, người Lâm Gia bị ông truy đuổi đến cùng, kết quả cũng là cái chết bi thảm.

Mẹ tôi cả đời chỉ yêu mình ông, ông đa nghi đủ đường, hại chết con mình.

Cả nó - Vương Kiên, nó cũng giống như ông, tôi cảm thấy Thanh Ngọc thật ngu ngốc.

Vốn dĩ được tự do, chỉ vì cái tai nạn đó, mất kí ức rồi vô tình bị ràng buộc trong cái hôn nhân này đây.

Nếu không phải do cái thói đa nghi của nó giống như ông, con nó đã không chết, Nghiêm Tuyết Tình đó không có cơ hội hành động.

Không phải sao? ”
Vương Kiên cúi mặt xuống, tội lỗi của anh rất lớn, anh hiểu rõ điều ấy.

Không thể biện bạch, không thể chối cãi, hối hận cũng đã không còn kịp nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.