“Tư Mộ Thần, vết thương của anh tốt lắm rồi hả?”. Cảnh Tô tức giận nhìn anh.
Gương mặt Tư Mộ Thần vui vẻ, “Bé con, không sao cả, một chút này anh vẫn ứng phó được!”.
“Anh ta đánh anh rồi hả?”. Cô tiếp tục ép hỏi.
“Ừ, ừ, anh ta định đánh anh!”.
“Anh đánh trả rồi hả?”.
“Chẳng lẽ lại để bị đánh?”.
“Chuyện mất sức như vậy sao không gọi tôi?”. Cảnh Tô nở nụ cười rực rỡ nhưng Tư Mộ Thần cảm thấy sau lưng anh rất lạnh.
“Có vết thương thì để những cái lộn xộn cho tôi, còn anh ngoan ngoãn
đứng cho tôi!”. Lúc này Tư Mộ Thần làm gì còn bộ dạng lúc trước, giống
như một người bị vợ quản nghiêm. (Tác giả: khụ, còn chưa phải là vợ, ha
ha~)
Khóe miệng Hàn Tử Dương toét ra, bởi vì anh ta thấy Cảnh Tô đi về phía anh ta, hơn nữa còn đưa tay ra với anh ta.
Cảnh Tô kéo Hàn Tử Dương đứng dậy, tát cho anh ta một cái! Sau đó kéo Tư Mộ Thần bỏ đi.
“Tư Mộ Thần, trở về ăn tiếp!”. Cô giống như nữ vương, đưa Tư Mộ Thần ra ngoài, để mặc cho Hàn Tử Dương ở tại chỗ kinh ngạc.
Người vừa đánh anh ta là Cảnh Tô? Là Cảnh Tô vẫn luôn dịu dàng chăm sóc
anh ta? Đến khi anh ta kịp phản ứng với điều vô cùng nhục nhã này, bọn
họ đã đi xa. Anh ta không còn hứng thú ăn cơm nữa, mang theo tài liệu
vừa rồi Cảnh Linh nói, không gọi hai người phụ nữ kia, tự mình bỏ về.
Cảnh Tô, một ngày nào đó anh sẽ khiến em phải trở lại bên cạnh anh.
Bên trong phòng ăn, hai người phụ nữ không đợi được Hàn Tử Dương nên cụt hứng bỏ về.
Trác Lâm lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Hàn Tử Dương: “Anh, em
thật không hiểu, vì sao anh lại chọn người như vậy làm vị hôn thê của
anh, cô gái này còn không tốt bằng một nửa người trước kia đâu!”.
“Được rồi, em đừng có nói giống như cha! Trong lòng anh có tính toán!”.
Hàn Tử Dương phiền não cúp điện thoại, con bé này cũng không phải là
người khiến người ta bớt lo.
Trong buổi đấu thầu, các công ty xuất tất cả vốn liếng muốn mua được
mảnh đất kia, nhìn thế nào thì đó cũng là một mảnh đất quý, quan trọng
nhất là Chính phủ sẽ đầu tư một lượng vốn lớn vào mảnh đất đó, đối với
Hàn thị mà nói, không thể nghi ngờ đây là một khoản hóa đơn lớn. Nhưng
mà, những công ty khác cảm giác không phải là nhìn chằm chằm sao?
Cảnh Tô cũng ở trong đoàn của công ty, bọn họ tự tin chính mình ra giá
có thể lấy được mảnh đất, nhưng mà Hàn thị và Cảnh Thái Lam tranh ra giá gần như giống với bọn họ. Nói như vậy, bọn họ không có ưu thế gì. Trên
phương diện ưu thế, bọn họ hoàn toàn vô vọng.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Cảnh Tô, Cảnh Tô cảm thấy trong lòng hoảng hốt, ngày đó Cảnh Linh ở trong phòng làm việc của mình sắc
mặt không đúng, chẳng lẽ ~
“Không phải là bị nhà họ Cảnh đuổi rồi sao? Còn cầm đồ của công ty giúp, muốn lấy lòng nhà họ Cảnh sao?”. Người nói không phải ai khác mà chính
là Tổng giám đốc bộ phận sáng ý – Vương tiêu, anh ta thật không hiểu có
một gián điệp như vậy có lợi ích gì.
“Sao thế? Không nói lời nào nghĩa là chấp nhận?”. Người đàn ông gây sự,
nhưng vẻ mặt Cảnh Tô khiến bọn họ không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.
Mặc dù thoáng qua trong ánh mắt của người đàn ông có sự thưởng thức, nhưng vẫn cực kỳ tức giận.
Đối mặt với sự lên án, Cảnh Tô đứng dậy rời đi, cô muốn yên tĩnh suy
nghĩ một chút có biện pháp nào để xoay chuyển. Cô không ngờ Vương Tiêu
vẫn đi theo phía sau cô, đến một nơi không người, cô bị bắt được.
“Buông ra!”. Ánh mắt Cảnh Tô bén nhọn, nhìn Vương Tiêu, trong lòng không thoải mái.
“Cô!”.
Anh ta vừa nâng bàn tay anh ta lên, liền bị người khác chặn lại.
Vương Tiêu quay đầu lại, vẻ mặt tôn kính, “Tổng giám đốc!”.
Cảnh Tô quay người lại nhìn, là anh ta!
“Tôi đã nói, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại!”. Người đàn ông tà mị mở
miệng, đôi mắt đẹp hơi xếch lên, không biết là đôi mắt này đã chọc bao
nhiêu hoa đào.
“Tổng giám đốc!”. Cảnh Tô phản ứng kịp, khẽ gọi một tiếng.
“Đi thôi, buổi đấu giá cũng bắt đầu rồi!”. Không để ý tới chuyện gì xảy
ra, anh kéo Cảnh Tô đi về phía trước. Vương Tiêu nghi ngờ, chẳng lẽ tổng giám đốc có mưu kế gì hay? Nghĩ như vậy, anh ta cũng vội vàng hơn.
“Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”. Khi đang đi, Cảnh Tô hỏi Tổng giám đốc ở bên cạnh.
“Đợi lát nữa sẽ có người nói tất cả cho tôi!”. Ánh mắt hoa đào của hắn khẽ chuyển một cái.
Cảnh Tô cúi đầu thở dài, ai nói cô là hồ ly tinh? Đôi mắt cô nhìn thế
nào cũng kém so với người đàn ông này, người đàn ông này mới xứng đáng
là hồ ly tinh.
Đúng lúc đến lượt Thịnh Thế ra giá, đoàn người ở trong tình trạng nguy nan, Dung Thiểu Tước giơ tay lên, báo giá tiền của mình.
“Tổng giám đốc!”. Cả đoán người của Thịnh Thế nhìn thần trong lòng bọn
họ đã trở lại, hoan hô một trận, rốt cuộc thịnh thế lại có thể lấy được
mảnh đất này rồi. Dĩ nhiên không bao gồm hai người, một người là Cảnh
Tô, còn một người là nhân viên đó – Lệ Tình.
“Tổng giám đốc, số liệu của chúng ta bị tiết lộ!”. Vương Tiêu đuổi theo, vừa nói chuyện, ánh mắt vừa nhìn vào Cảnh Tô.
Ánh mắt Dung Thiểu Tước phức tạp, số liệu đó là giả, anh ta biết, anh ta muốn Lệ Tình cố ý tiết lộ bí mật, không ngờ mọi chuyện lại phát triển
ngoài dự liệu của anh ta.
“Tôi, tin tưởng cô ấy!”. Ánh mắt Dung Thiểu Tước vẫn ôn nhu như vậy, giống như đang nói một sự thật.
Cảnh Tô hơi thả lỏng, người đàn ông này vậy mà lại tin tưởng cô, cô có cảm giác được khích lệ.
“Mọi người không cần lo lắng, đây là giá mới nhất của công ty chúng ta,
hãy căn cứ vào những cái này mà ra giá, tôi tin tưởng có thể nắm được
mảnh đất này! Vương Tiêu, chuyện tiếp theo ở đây giao cho anh!”.
“Vâng! Tổng giám đốc!”.
Dung Thiểu Tước còn chưa ngồi xuống, đã định rời đi.
“Còn không đi theo!”. Anh ta quay đầu lại nhìn Cảnh Tô đang sững sờ tại
chỗ, Cảnh Tô không hiểu ý trong lời của anh ta, “Cô là thư ký của tôi!”. Người đàn ông tức giận giải thích.
Cảnh Tô khó khăn di chuyển chân của mình, mặc dù chuyện ngày hôm nay
không phải do cô làm nhưng cô không tránh được có quan hệ, dọc đường đi
cô rất trầm lặng.
“Tại sao anh lại tin tưởng tôi?”.
“Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người không dùng người!”.
Thật ra thì khi nói những lời này, Dung Thiểu Tước cũng tự hỏi trong
lòng, lần đánh cuộc này của anh ta có đáng giá không?
“Cho dù thế nào, cảm ơn anh!”.
“Chỉ là cảm ơn? Cô không bày tỏ chút gì sao?”.
“Anh muốn cái gì?”.
“Đi, đưa tôi đi ăn cơm!”.
Ngoài dự đoán của Cảnh Tô đó là, anh ta không đưa cô đến một nhà hàng xa hoa để ăn cơm, mà đi tới quán cơm nhỏ trước kia cô thích tới một mình.
“Anh cũng biết chỗ này?”.
“Ừ!”. Mặc dù Dung Thiểu Tước đến chỗ này không dưới mười lần, nhưng
trong mắt anh ta vẫn không vui, nhưng tất cả những điều đó Cảnh Tô không thấy được.
Bà chủ nhiệt tình đón khách, “Ai, không phải cô bé sao? Sao, tốt nghiệp đại học rồi còn chịu trở lại hả?”.
“Hì hì, dĩ nhiên là muốn về xem một chút! Bà chủ, cháu phải ăn món ăn ngon nhất của tiệm mình!”.
“Được, được! Tự cháu gọi đi!”.
“Tổng giám đốc, anh ở đây chờ tôi, tôi đi bưng thức ăn!”.
Trước khi tốt nghiệp đại học, Cảnh Tô thích đi làm ở chỗ này, dùng sức lao động của mình kiếm tiền khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.
Dung Thiểu Tước nhìn Cảnh Tô đi vào theo bà chủ, cau mày, cô gái này,
dường như không giống với những người bên ngoài đã nói, nhưng mà điều
này không ảnh hưởng tới kế hoạch của anh ta.
“Cô bé, người đàn ông kia là bạn trai của cháu hả?”.
“Không phải, bà chủ, đó là ông chủ của cháu!”.
“Cô bé, người đàn ông kia không dễ học, cháu cách xa anh ta một chút! Người đàn ông này nhìn như hồ ly!”.
“Bà chủ, không đâu!”. Cảnh Tô cười khổ, kể từ sau chuyện của Hàn Tử
Dương, cô cũng không muốn nghĩ đến chuyện tình yêu, thuận theo tự nhiên
là được rồi.
Chỉ một lúc, cô bưng thức ăn lên, cô không biết nấu ăn, nhưng lại có kỹ thuật dao rất tốt, vừa vặn làm trợ thủ.
Nhưng mà, Cảnh Tô không thể nghĩ tới lúc này lại gặp Cảnh Linh đỡ Hàn Tử Dương say khướt từ trong phòng ăn của quán cơm ra ngoài.