"Lục Phạm! Tư Mộ Thần vứt bỏ tôi rồi ra đi như vậy, con mẹ nó vậy lúc
đầu anh ấy còn tới trêu chọc tôi làm gì? Hoặc là tôi đi, hoặc là anh
mang tôi đi!"
Lục Phạm không biết phải nói gì: "Chị dâu, tôi dẫn chị đi!" Nhìn dáng vẻ Cảnh Tô tỏ rõ không đi không được, trong lòng cậu rất cảm động. Quả
nhiên là người phụ nữ của lão đại, ngay cả tức giận cũng khí phách như
vậy.
"A Tiêu, đề án kia tôi giao lại toàn bộ cho anh, bây giờ tôi phải đi đảo Quyển Quyển!" Cuối cùng Cảnh Tô khẽ thở dài một cái, ở đầu điện thoại
bên kia rất lâu sau vẫn không có âm thanh.
"A Tiêu?"
"Cảnh Tô, không đi không được sao?" Vương Tiêu dường như cảm thấy nếu như cô đi rồi, thì anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô.
"A Tiêu, bên phía công ty nhớ xin nghỉ giúp tôi!" Cô sợ nghe thấy những
câu níu giữ, còn chưa đợi Vương Tiêu trả lời, cô đã trực tiếp tắt điện
thoại.
"Lục Phạm, đi thôi!"
"Chị dâu, nghỉ ngơi một đêm đã được không?"
"Không, đi thôi!" Kéo theo vali cô đã sớm chuẩn bị xong mở cửa đi ra ngoài.
"Đường Tuấn, triệu tập đội ngũ, tối nay ngồi chờ giặc ngoại xâm lên bờ,
dẫn theo các anh em tới các bến cảng chặn đường ." Ánh mắt của Tư Mộ
Thần đỏ tươi, vì nghiên cứu kế hoạch tác chiến, anh đã không ngủ không
nghỉ mấy ngày rồi.
"Dạ, thiếu tướng!"
"Báo cáo thiếu tướng, ngoại trừ số thứ tự 005 và 006, những người khác đã tập họp xong!"
"001"
"Có mặt!"
"Cậu dẫn người đi tới phía đông đổ bộ lên bờ Hải Cảng, bên bờ biển hãy
lặp đặt hải lôi, chỉ cần xe của kẻ địch vừa tới gần thì lập tức khởi
động hải lôi, để cho bọn họ có đi không có về."
"Dạ!"
"002"
"Có mặt!"
"Dẫn theo anh em đi tới phía tây bến cảng, bên kia là vách núi vách đá,
chỉ cần có người đi lên, các cậu biết nên làm gì đúng không?"
"Dạ, lão đại, cầm hỏa đạn tiếp đón! Khiến cho bọn giặc xâm lược bị đốt
mông phải quay về!" Tư Mộ Thần gật đầu một cái, trong ánh mắt và nét mặt tràn đầy hăng hái.
"003"
"Có mặt!"
"Phía nam sẽ do cậu phụ trách, cậu tương đối cẩn thận, địa hình ở phía
nam phức tạp, hiện tại cậu phải đi chọn lựa những anh em cậu muốn rồi
lập tức đi qua bố trí để bắn địa lôi càn quét ngay bây giờ!"
"Dạ!"
"004". Tư Mộ Thần nhìn Đường Tuấn, sắc mặt phức tạp, phía bắc là nơi đổ bộ lớn nhất, cũng là chỗ nguy hiểm nhất.
"Có mặt!"
"Tình thế ở phía bắc nguy hiểm nhất, cậu đã chuẩn bị xong chưa?"
"Lão đại, anh thì sao? Anh cũng chuẩn bị tốt rồi chứ?" Đường Tuấn không tin là anh sẽ không đi theo!
"Thằng nhóc này! Tốt lắm, đều đi chuẩn bị đi, căn cứ vào thông tin thì
ngày mai kẻ địch chuẩn bị lên đảo rồi. Muốn tới tuyên bố chủ quyền, cũng phải xem Tư Mộ Thần tôi có đồng ý hay không!"
"Thiếu tướng Tư, thiếu tướng Tư!" Một lính do thám hốt hoảng đi vào, vẻ mặt có biến.
"Lên đảo trước thời gian rồi phải không?"
"Vâng, hơn nữa còn là toàn bộ đổ bộ lên bến cảng phía nam!"
"Mặc kệ bọn họ đổ bộ lên hướng nào, thì cũng làm theo sự bố trí vừa rồi của tôi, nhớ bắt sống bọn họ. Lập tức lên đường!"
"Lão đại, nhưng mà…"
"Đường Tuấn, cứ làm theo lời tôi nói, các cậu còn có bất kỳ dị nghị gì
thì lập tức xử lý theo kỷ luật quân đội!" Tư Mộ Thần ngăn cản lời Đường
Tuấn muốn nói!
Dọc theo đường đi, Đường Tuấn muốn nói lại thôi.
"Tôi biết rõ cậu muốn nói gì, nhưng mà nếu như bọn họ dám đánh bất ngờ,
thì cũng không có khả năng chọn một địa phương phức tạp như vậy để đổ
bộ, chẳng qua là bọn họ muốn thử nước mà thôi!"
"Nhưng mà, lão đại, ngộ nhỡ thì sao?"
"Không có ngộ nhỡ!" Sự tự tin mạnh mẽ của Tư Mộ Thần, luôn làm cho người ta có cảm giác yên tâm.
"Báo cáo!" Chẳng bao lâu sau, lính do thám lại tới báo cáo!
"Thiếu tướng Tư, phía đông và phía bắc cũng chia ra có người đổ bộ lên
đất liền, nhưng mà số người rất ít, hiện tại người cũng đã bị chúng ta
bắt sống!"
"Tốt!"
"Đường Tuấn kết thúc công việc thôi!"
"Nhưng mà, lão đại, nơi này…"
"Nơi này giao lại cho các anh em, mọi người phải vất vả rồi!"
"Lão đại!"
"Đi theo tôi, tôi hiểu rõ cậu luôn luôn có một nguyện vọng!" Đường Tuấn
máy móc xoay thân thể lại, trong mắt dường như có nước mắt. Đều nói
người đàn ông không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng mà phải chứng kiến ba mẹ chết ở trước mắt của mình, nhưng lại vô năng vô lực, nước mắt thù hận
này đã ăn sâu vào cậu mọi giây mọi phút, dự định ở trên chủy thủ.
"Đi đi!" Giọng điệu của Tư Mộ Thần rất êm ái: "Tên kia cũng là một trong những kẻ hôm nay tới thử nước!"
Chờ tới khi xông vào căn phòng nhỏ ở giữa phòng giam, thì ánh mắt Đường
Tuấn bỗng đỏ bừng, cậu kéo một người đàn ông có mái tóc hoa râm, xem ra
mấy năm nay, lão ta bảo dưỡng không tệ!
"Cung Bổn Kỳ Tuấn, ông còn nhớ rõ tôi chứ?" Đường Tuấn nói một câu ngoại ngữ lưu loát, ánh mắt người nọ lộ vẻ nham hiểm, không nói câu nào.
"Nếu ông đã không nhớ rõ tôi là ai, vậy thì tôi cũng không ngại làm cho
ông nhớ lại thật kỹ!" Kéo một chiếc ghế tới gần, Đường Tuấn cột Cung Bổn Kỳ Tuấn vào trên ghế.
Ba lần hai lượt, Đường Tuấn đã dùng dao găm cắt nát quần áo của lão già
kia. Nhìn bộ phận ghê tởm dưới thân Cung Bổn Kỳ Tuần thế nhưng vẫn còn
khá linh hoạt, thứ ghê tởm này đã làm hại biết bao nhiêu người phụ nữ vô tội?
"Cung Bổn Kỳ Tuấn, ông nói xem, nếu tôi xử lý người anh em này của ông, thì liệu ông có nhớ lại được chút gì hay không?"
"Càn rỡ, mày dám! Chẳng lẽ mày không sợ sẽ gây ra chiến tranh sao?" Cung Bổn Kỳ Tuấn nổi nóng, đối với một người đàn ông mà nói, hình phạt như
vậy còn không sảng khoái bằng cái chết!
"Ha ha ha, chiến tranh?" Đường Tuấn cười nhạo nhìn Cung Bổn Kỳ Tuấn:
"Không phải là các ông đã sớm chuẩn bị phát động chiến tranh rồi sao?
Tôi không ngại phát động biến cố trước giống như các ông đã làm năm đó!
Huống chi là tiêu diệt các ông ở ngay trên quốc thổ của chính mình thì
đã sao?"
"Ha ha, những tên ngu xuẩn này, quân đội của đế quốc chúng tao đã sắp đổ bộ lên mảnh đất này rồi, bọn mày sẽ nhanh chóng nhận được cái chết! Ha
ha! Thiên hoàng bệ hạ, ngài ở trên trời có linh xin hãy phù hộ cho chúng tôi đi!"
"Ha ha, nực cười! Thiên hoàng của các ông còn có thể tới bảo vệ cho các
ông sao? Tôi cho ông biết, mỗi một người chết thảm trong trận đại đồ sát năm đó chỉ cần dùng một ngụm nước miếng cũng có thể khiến cho linh hồn
của thiên hoàng các ông chết đuối rồi, ông ta ở trong địa ngục còn không tự bảo vệ được chính mình ấy chứ. Ông muốn ông ta tới bảo vệ, bảo vệ
các ông bị diệt quốc thật tốt sao?" Lúc Đường Tuấn đang nói chuyện, đồng thời cũng hung hăng đâm một nhát dao xuống đùi của lão ta.
"A!" Tiếng kêu la của lão ta khiến cho những tên giặc vốn đang bị giam
giữ cũng phải xôn xao một hồi, bọn họ rối rít muốn chạy khỏi nơi này.
Tư Mộ Thần nhìn Cung Bổn Kỳ Tuấn toàn thân trần truồng, ánh mắt trở nên
sắc lạnh: "Cung Bổn Kỳ Tuấn, ông cho rằng có Tư Mộ Thần tôi ở chỗ này,
các ông còn có thể lên đảo sao? Đã từng có ai nói với các ông chưa?
Chúng tôi có một chiến hạm tàng hình siêu cấp, vẫn luôn mai phục ở vùng
phụ cận đảo Quyển Quyển, chỉ cần thuyền bè chở quân xâm lược tới gần thì đều lập tức bị đánh chìm. Hơn nữa, uy lực của chiếc chiến hạm này đủ để hủy diệt cả hòn đảo của các ông!" Tiếng nói của anh rất lạnh, khí lạnh
đâm sâu vào trong lòng của mỗi người.
"Những tên ngu xuẩn này, khoa học kỹ thuật của đế quốc bọn tao rất tiên
tiến, làm sao lại không biết chứ? Chúng tao có thể tới gần cái hòn đảo
này, thì quân đội ở phía sau cũng có thể!"
"Cho ông biết, nếu không phải là tôi ra lệnh để cho các ông tiến vào,
thì bây giờ các ông đã sớm ở dưới đáy biển làm mồi cho cá mập rồi !"
"Mày, hèn hạ!" Cung Bổn Kỳ Tuấn giãy giụa muốn đứng lên, đá mạnh hai
chân: "Những tên khốn nạn này, bọn mày muốn để cho tướng sĩ của chúng
tao tới đây chịu chết sao? Tại sao bọn mày lại có thể tàn nhẫn như vậy
chứ?"
"Tàn nhẫn? Vậy tại sao lại không để cho ông trông thấy những chuyện tàn
nhẫn hơn nữa nhỉ?" Tư Mộ Thần sờ sờ bội đao đeo ở bên hông, đã rất lâu
rồi không cho nó uống máu.