Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 35: Chị dâu đốt phòng bếp!



"Cho đi!" Thật lâu sau: "Cho đi đi!"

"Lão đại, lão đại!" Thật xa đã nghe thấy tiếng gọi của Lục Phạm, Tư Mộ Thần lập tức bày ra mặt thối.

"Các anh em, Lục Hán Tam tôi đã quay về rồi !" Lục Phạm nhìn về phía người vừa đứng đó, nói ra một câu cực kỳ phấn khởi.

"Thằng nhóc nhà cậu, quay về chịu phạt sao?" Ánh mắt của Tư Mộ Thần chính là một con dao sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của Lục Phạm.

"Chị dâu, chị phải làm chủ cho tôi!" Lục Phạm quay lại sau lưng lớn tiếng gào thét, chẳng được bao lâu, một người nữa xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Một bộ quân trang màu xanh lá cây, một chiếc dây nịt thắt lưng, một đôi ủng quân nhân cổ cao màu đen, tóc cột cao thành một đuôi ngựa. Cô nhóc của anh, đang cắn răng nghiến lợi nhìn anh.

"A Tuấn, cậu hãy nhéo tôi một cái đi, xem thử tôi có thấy đau không?" Sắc mặt Đường Tuấn cứng đờ: "Quên đi, vẫn là anh tự nhéo mình đi!" Đường Tuấn yên lặng xoay người, sau đó đạp mạnh Tư Mộ Thần một cái.

Thân thể Tư Mộ Thần bổ nhào về phía trước, lao về phía Cảnh Tô. Cảnh Tô vội vàng đỡ lấy anh. Hai người bốn mắt đối diện nhau, khuôn mặt Cảnh Tô khẽ ửng đỏ, cảnh đẹp như vậy thật là không muốn chia sẻ với người khác. Tư Mộ Thần quay đầu lại, cực kỳ ảo não: "Nhìn cái gì vậy, tất cả đều giải tán ngay cho tôi!"

"Hai người các cậu, đợi tôi quay lại tìm các cậu tính sổ sau!"

"Còn em thì sao?" Cảnh Tô nghiến răng nghiến lợi hỏi anh.

"Em? Em theo anh vào đây, xem anh có trừng phạt em thật tốt không?" Tư Mộ Thần vội vàng kéo cô đi về phía lều của mình.

"Nhóc con, anh đưa em quay về nhé!" Cô không biết lúc nhìn thấy bọn họ, anh đã lo lắng biết bao nhiêu đâu. Anh thật sự rất sợ hãi, nếu như mới vừa rồi anh không ra lệnh thả cho đi, thì có phải con thuyền chở Cảnh Tô đã bị đánh chìm, nhóc con của anh cũng sẽ không còn nữa hay không.

"Đã đến đây rồi, em cũng không thể nào quay về nữa!"

"Nhóc con, đừng cố chấp!" Anh muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng Cảnh Tô lại một mức tránh né.

"Anh muốn đánh em ngất xỉu từ phía sau, rồi đưa em đi phải không?"

"Em cho anh biết, không thể nào!" Cảnh Tô tiến lên nắm chặt tay của Tư Mộ Thần, từng bước từng bước ép sát. Tư Mộ Thần lập tức hốt hoảng, mất đi trọng tâm, cả hai cùng đồng thời ngã xuống giường.

Đợi đến khi anh kịp phản ứng lại, thì bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi bàn tay của Cảnh Tô: "Nhóc… "

Cảnh Tô đang nằm ở trên người Tư Mộ Thần không hề nghĩ ngợi gì, lập tức cúi đầu xuống chặn miệng của anh lại, ngăn chặn tất cả nhưng lời mà anh sắp nói ra.

Đối với sự chủ động của Cảnh Tô, Tư Mộ Thần hoàn toàn chìm đắm trong hương vị ngọt ngào của người đẹp, cả hai người cùng đắm chìm trong nụ hôn này. Kỹ thuật hôn mới lạ này của Cảnh Tô, khiến cho Tư Mộ Thần hơi bất mãn. Anh vừa mới tìm được quyền chủ động, thì tiếng xôn xao ầm ỹ trong lều đã cắt đứt chuyện tốt của bọn họ.

Sắc mặt của Cảnh Tô đỏ bừng, tư thế nữ trên nam dưới của hai người thật dễ khiến cho người ta nghĩ tới chuyện không đứng đắn, hơn nữa họ còn say sưa nhìn hai người diễn xuân cung sống ngay trước cửa lều.

"Cái đám nhóc ranh này, có phải là muốn ông đây ném tất cả các cậu vào trong hồ nuôi cá ăn thịt người hay không?" Cái đám nhóc thối tha này, lều của anh mà cũng dám tùy tiện ra vào như vậy.

"Hít đất một trăm cái cộng thêm kéo xà hai trăm cái, bắt đầu ngay bây giờ!"

"Lão đại!" Từng trận kêu la inh ỏi.

"Vẫn chưa đủ à? Được, chạy vòng quanh vùng phụ cận cho tôi đến khi đến trời tối mới được quay về!"

"Lão đại, anh tha cho chúng tôi đi, được không?"

"Tất cả đứng lên chạy cho tôi, nhất là sau người các cậu, dám dẫn đầu xem lén, Đường Tuấn phạt thêm một vòng, Lục Phạm phạt them hai vòng!"

"Cảnh Tô phạt thêm ba vòng!" Một giọng nữ vang dội vang lên giữa bọn họ.

"Nhóc con, đừng quấy rối!" Tư Mộ Thần kéo nhẹ vạt áo của Cảnh Tô, vẫn mỉm cười nhìn mọi người như cũ.

"Nếu đã tới đây rồi, thì em chính là lính của anh!"

"Nhóc con, em cũng đừng trách anh huấn luyện binh lính quá hung dữ nhé!"

"Đã có bao giờ em từng nói là sợ anh chưa?" Cảnh Tô khiêu khích nhìn Tư Mộ Thần, tràn đầy khinh thường.

"Tất cả các cậu nghe rõ cho tôi, đây chính là chị dâu của các cậu tự nói đấy nhé!" Tư Mộ Thần bình thản tuyên bố thân phận của Cảnh Tô.

"Ai là chị dâu của bọn họ?" Cảnh Tô đạp anh một cái rồi đi vào lều.

"Cô nhóc này, cũng không chịu cho anh một chút thể diện nào cả!" Sắc mặt của Tư Mộ Thần xám như tro tàn.

Chạy bền, huấn luyện thể năng. Dưới sự giám sát của Tư Mộ Thần, Cảnh Tô càng ngày càng lên tay. Cảm giác giống như trời sinh cô vốn có khiếu làm lính vậy. Cảnh Tô cũng không biết, tại sao trong xương cốt của cô lại cảm thấy quen thuộc với những chuyện này như vậy. Trong đầu cô thoáng qua rất nhiều rất nhiều hình ảnh, nhưng lại vĩnh viễn không thể bắt được nó.

Từ xa, Tư Mộ Thần nhìn thấy Cảnh Tô ôm đầu kêu đau, cũng thấy đau lòng không thôi, nhóc con, em đang muốn nhớ lại sao? Phải không?

"Lão đại, anh đang làm gì vậy? Tôi thấy chị dâu xảy ra chuyện rồi!" Đường Tuấn lo lắng trùng trùng, nhìn sắc mặt Cảnh Tô trắng bệch, rồi lại nhìn nhìn lão đại đang thất hồn lạc phách, nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì.

"A Tuấn, cậu dẫn theo các anh em bắt đầu đi chuẩn bị đi! Ngày mai là trận đánh cuối cùng rồi, hòn đảo này, nói sao đi nữa cũng không thể rơi vào tay bọn giặc lùn*."

*Giặc lùn: Bọn hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ XIV – XVI.

"Lão đại, chị dâu…!"

"Ngày mai, lúc vừa mới khai chiến, cậu dẫn theo một số anh em rút lui trước, đến lúc đó tôi sẽ giao nhóc con cho cậu! Hãy chăm sóc tốt cho cô ấy!" Đoạn đối thoại của bọn họ, vừa vặn bị Cảnh Tô đang cúi lưng đi tới gần đó nghe được.

Tư Mộ Thần, anh được lắm! Lại muốn vứt bỏ em một lần nữa sao? Trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cảnh Tô thoáng qua một tia căm hận.

Cô lập tức quay đầu chui vào phòng bếp. Dáng vẻ đầy khí thế lao tới như vậy khiến cho Tiểu Quách và Tiểu Lý đang bưng đồ ăn từ phòng bếp ra ngoài bị dọa sợ.

"Chị, chị dâu, chị...chị đây là?"

"Các anh đang nấu cơm à?"

"Không, không phải, chúng tôi đã nấu cơm xong rồi. Những thứ này chỉ cần dọn ra là có thể ăn, ăn cơm!" Sắc mặt Tiểu Lý sung huyết đỏ bừng, nói chuyện cũng lắp bắp. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, còn có thể mặc quân trang mà mang lại cảm giác giống như tiên nữ, đây chính là người đầu tiên. Tiểu Lý đang ở đây tưởng tượng , thì Cảnh Tô đã hạ lệnh đuổi khách.

"Này, như vậy nhé, các cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn ở lại chỗ này! Nhớ là không thể nói cho người khác biết tôi đang ở chỗ này đó!" Mỹ nhân kế, mỹ nhân kế trần trụi, hai bạn đồng chí nhỏ cứ như vậy bị khuất phục. Cho đến khi ~

"Lão đại, không xong rồi, không xong rồi, chị dâu đốt phòng bếp rồi!" Tiểu Quách hốt ha hốt hoảng chạy vào bẩm báo.

"Không sao, có thể xây lại một cái khác!" Tư Mộ Thần nhấc tờ báo lên, rất không dễ dàng, nhưng mà anh đã kịp phản ứng lại.

"Cái gì? Đốt phòng bếp? Còn không nhanh chóng đi cứu chị dâu của các cậu đi!" Tư Mộ Thần hấp tấp chạy đi.

"Lão đại, lão đại, aiz, lão đại!" Tiểu Quách nhìn Tư Mộ Thần vội vàng rời đi, than thở một tiếng, chị dâu của bọn họ ở đó có chuyện gì đâu, còn đang vui vẻ lắm!

Cảnh Tô nhìn phòng bếp bốc cháy, thật sự rất vui, cô lại có thể lợi dụng nguyên liệu trong phòng bếp để làm thành thuốc nổ.

"Em đang cười cái gì?"

"Em à, em đang rất vui vì phòng bếp bốc cháy rồi!" Cảnh Tô hậu tri hậu giác đáp lại.

"Cảnh Tô!" Vào lúc này, quả thật là lửa giận của Tư Mộ Thần đang cháy bừng bừng.

"Sao em có thể đem tính mạng của mình ra nói đùa như thế chứ? Anh thấy em đúng là không trừng phạt thì không được phải không?" Tư Mộ Thần ôm ngang người của Cảnh Tô lên đi về phía lều của mình.

Anh thuận tay ném một cái, đã ném Cảnh Tô vào trên giường, chỉ nghe thấy một tiếng ‘ rầm ’, âm thanh kia khiến cho đáy lòng của Tư Mộ Thần thắt chặt đau nhói. Anh thật sự rất muốn hỏi cô có đau không, nhưng anh không thể mềm lòng. Anh thật sự rất muốn nói, nhóc con, anh thật sự không muốn em bị đau dù chỉ là một chút xíu, nhưng mà bây giờ anh thật là con mẹ nó khốn kiếp.

"Nhìn xem em đã làm những chuyện gì? Cảnh Tô, lý trí trước đây của em đi đâu rồi? Tại sao mấy ngày nay em luôn làm chuyện ấu trĩ như vậy? Ở nhà đợi anh về không được sao? Ngoan ngoãn ở trong lều đợi anh không được sao? Tại sao em cứ phải khiến cho anh luôn luôn lo lắng như vậy?"

"Nhóc con, anh rất sợ sẽ phải mất em!"

"Tư Mộ Thần, vậy anh đã từng suy nghĩ cho em chưa? So với mất đi, em lại càng sợ sẽ không thể đi cùng với anh hơn!" Giọng nói của Cảnh Tô cực kỳ bình tĩnh, một câu nói như vậy đâm thẳng vào trong lòng của Tư Mộ Thần. Nhóc con của anh, cuối cùng cũng yêu anh, nhưng mà bây giờ anh làm sao khiến cho cô yên lòng đây.

Cô bò dậy từ trên giường, sửa sang lại quần áo định đi ra ngoài, nhưng mà tay trái lại bị người kia nắm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.