"Cảnh Tô, thật xin lỗi, tôi…" Dung Thiểu Tước nhìn thấy ánh mắt thất
vong kia, ngay cả một lời giải thích cũng không thể nói ra khỏi miệng.
"Cảnh Tô, chẳng qua chỉ là tôi thích em… "
"Dung Thiểu Tước, đừng dùng lý do vì thích để làm lời biện bạch gì đó,
vì thích nên có quyền làm tổn thương người kia sao?" Cảnh Tô rất đau
lòng. Vốn dĩ cô cho rằng, ba mẹ cô không tốt với cô là vì hi vọng vào cô nên càng muốn nghiêm khắc với cô hơn nữa, tất cả là vì muốn tốt cho cô, nhưng mà dần dần cô biết cái loại tổn thương đó, cũng không thể mượn cớ là vì thích và yêu.
"Cảnh Tô, đừng đi, tôi sẽ bảo vệ em!"
"Tổng giám đốc, cám ơn ý tốt của anh! Nhưng Cảnh Tô không tin, chỉ bằng
đôi tay này, tôi lại không thể tự nuôi sống chính mình!" Quyết tâm rời
khỏi Thịnh Thế của cô càng mạnh mẽ hơn trước đây, huống chi bây giờ là
người khác không thể chấp nhận cô.
"Cảnh Tô, Cảnh Tô …" Cảnh Tô nghe thấy tiếng gọi của Dung Thiểu Tước nhưng cũng không hề dừng lại.
Nhìn Cảnh Tô ở sát vách đang thu dọn này nọ, còn nói hôm nay dù thế nào
đi nữa cô cũng muốn rời khỏi Thịnh Thế, thật không biết là đã phải chịu
cơn bực tức gì!
"Tư Mộ Thần, bây giờ anh ở nhà có bận chuyện gì không?" Cô vội vàng gọi
tới điện thoại của anh, giống như bây giờ chỉ cần xảy ra chuyện thì cô
sẽ nghĩ đến anh đầu tiên.
"Không có! Nhóc con, em sao vậy? Anh đang nấu canh !" Vừa đúng lúc Tư Mộ Thần đang nêm nếm độ mặn nhạt của canh cho vừa miệng.
"Em đã từ chức rồi! Đang muốn khuân đồ về, nhưng mà tay của em không
khuân nổi đồ!" Thật ra thì Cảnh Tô cũng không có nhiều đồ lắm, cô chỉ là muốn Tư Mộ Thần đến đón mình, cô cũng muốn kiểu cách một lần. Lúc tiến
vào chỉ là một người, nhưng lúc ra đi lại có người đến đón.
"Từ chức? Đây là tin tức tốt nhất mà ông đây từng nghe thấy trong cuộc
đời này!" Cảnh Tô dường như còn có thể nghe thấy được trong lúc vui mừng anh đã vội ném chiếc muôi xào đồ ăn xuống đất.
"Này, nếu anh không tới được, thì em có thể tự mình về nhà."
"Này này, đừng mà! Nhóc con, em hãy ngoan ngoãn ở lại đó đợi bạch mã
hoàng tử của em xuất hiện đi!" Tư Mộ Thần vừa nói xong thì vội vàng tắt
điện thoại.
Cảnh Tô không giải thích được, bạch mã hoàng tử là sao? Có trời mới biết Tư Mộ Thần cho rằng Cảnh Tô là cô gái nhỏ, chính là bé gái luôn mơ mộng tới bạch mã hoàng tử, nhưng mà anh lại quên mất cô nhóc của anh sao có
thể là người như vậy chứ?
Đợi tới lúc Tư Mộ Thần xuất hiện ở tầng cao nhất của Thịnh Thế, thì đã mê đảo một đám hủ nữ háo sắc.
Trên khuôn mặt màu đồng cổ được khắc một đôi mắt thâm thúy, mày rậm sắc
bén giống như kiếm vừa xuất vỏ. Nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, quả thật chính là tác phẩm được điêu khắc dưới bàn tay của một nhà nghệ thuật,
đường cong quá mức hoàn mỹ. Một bộ vest trắng, đeo cà vạt màu hồng, làm
dịu đi nét cương nghị của anh, lộ ra một chút dịu dàng, trong lúc vô
tình lại tăng thêm mấy phần phong lưu. Dưới chân là một đôi giày hưu
nhàn* màu trắng đen xen kẽ.
*Giày hưu nhàn: là một loại giày được thiết kế đơn giản, thoải mái, thỏa mãn nhu cầu ăn mặc trong cuộc sống hằng ngày của mọi người.
Vừa nhìn qua, nào có chỗ nào giống thiếu tướng của bọn họ chứ, quả thật
chính là một play boy chính hiệu. Nhưng tại sao vẻ mặt không chút biểu
cảm của anh lại giống như là có sát khí, khiến cho một đám háo sắc chỉ
có thể đứng nhìn từ xa chứ không dám tới gần trêu ghẹo.
Cảnh Tô chắc lưỡi. Nhìn thấy con bướm sặc sỡ này, trong lòng Cảnh Tô bỗng dâng lên một nỗi buồn bực.
"Nhóc con! Công chúa của anh, anh tới đón em rồi đây!"
"Tư Mộ Thần, cái con bướm sặc sỡ này, em không cần anh nữa!" Cảnh Tô hờn dỗi mắng một tiếng, tặng cho anh một ánh mắt lạnh lẽo, thì ra bạch mã
hoàng tử của anh chính là như vậy à.
"Nhóc con, em nói thật sao?"
Cảnh Tô đang muốn nói gì đó thì Dung Thiểu Tước đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
"Cảnh Tô, không đi không được sao? Tuần sau sẽ diễn ra buổi họp báo ra
mắt sản phẩm mới của chúng ta, đợi thêm một tuần nữa rồi đi không được
sao? Đó cũng là tâm huyết của em mà!" Anh ta mỉm cười theo thói quen,
trong ánh mắt cũng hiện lên sự chân thành hiếm có.
"Tổng giám đốc, tôi xin nhận ý tốt của anh, đây là đề án đầu tiên của
tôi ở Thịnh Thế, tôi sẽ ghé qua xem, chỉ cần đến lúc đó tổng giám đốc
không ngại là tốt rồi!" Lúc Cảnh Tô nói chuyện cũng lộ ra vài phần sắc
bén. Cô nhìn thấy mỗi người ở đây đều tràn đầy địch ý với cô, chỉ ước gì cô mau rời khỏi đây.
"Tổng giám đốc, chúng tôi không đồng ý! Nếu ả hồ ly tinh này còn ở lại
công ty của chúng ta, thì tới khi đó nếu những người đàn ông trẻ tuổi đã có gia đình ở trong công ty chúng ta bị cô ta quyến rũ thì phải làm sao đây? Chúng tôi thật sự lo lắng công ty của chúng ta sẽ bị người phụ nữ
này làm cho chướng khí mù mịt!" Người phụ nữ tên là chị K kia lên tiếng
vì bảo vệ công ty, dẫn tới vô số tiếng đồng ý của mọi người.
"Tổng giám đốc, thịnh tình của anh cuối cùng cũng không chiến thắng được yêu cầu của quần chúng!" Lúc cô nói chuyện còn mơ hồ cất giấu ý giễu
cợt.
"Cảnh Tô, tôi…" Dung Thiểu Tước vừa định nói chuyện, thì Tư Mộ Thần đã quăng qua một cái nhìn sắc bén như dao nhọn.
"Đừng vọng tưởng tới chuyện khiêu chiến với nhà họ Tư, ‘ Thịnh Thế ’
chẳng qua cũng chỉ làm một góc nhỏ của gia tộc Đàm Sơn mà thôi!" Thật ra thì Tư Mộ Thần vẫn chưa nói ra hết nửa câu phía sau. Đó chính là, hôm
nay dám làm cho cô nhóc Cảnh Tô nhà bọn họ khổ sở, ngày khác Tư Mộ Thần
anh sẽ hoàn trả gấp mười lần!
"Nhóc con, chúng ta đi thôi!" Tư Mộ Thần thấy trong mắt Cảnh Tô lộ vẻ
khổ sở, thì vươn tay ôm chầm lấy cô, ánh mắt như cố tình lại như vô tình quét qua người phụ nữ tên là chị K kia. Người phụ nữ kia không tự chủ
lui về phía sau một bước, trên lưng toát mồ hôi lạnh.
"Thật là may mắn, nếu như không có người đàn ông kia, thì hôm nay chúng
ta cũng sẽ không thể khiến cái ả phụ nữ không biết xấu hổ kia mau mau
rời khỏi ‘ Thịnh Thế ’!" Một người phụ nữ khác đang gặm dưa chuột, nước
miếng văng tung tóe, cuồng dã la lên. Nhưng mà tới khi nhận được ánh mắt của Tư Mộ Thần, thì nửa khúc dưa chuột mà cô ta vừa mới gặm vẫn còn
chưa kịp nhai đã bị hóc ở cổ họng, vội vàng bị đưa đi cấp cứu.
Trên xe, Cảnh Tô yên lặng dựa vào Tư Mộ Thần: "Dường như cho dù em muốn
thay đổi vận mệnh của mình như thế nào, thì mỗi lần đều luôn nhận lại
vết thương chồng chất. Người yêu vứt bỏ, người nhà vứt bỏ, đồng nghiệp
vứt bỏ, tại sao anh vẫn còn muốn ở lại bên cạnh em? Đừng đối xử với em
quá tốt như vậy. Tư Mộ Thần, nếu như Cảnh Tô rời khỏi đầm nước sâu mênh
mông là anh thì sẽ phải sống tiếp như thế nào đây?" Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ, đối diện với tiếng gào thét của thế tục, tiếng lòng của cô cũng sắp xông ra ngoài rồi. Không phải là cô không biết chuyện ngày
hôm nay là do Cảnh Linh giở trò quỷ. Nhưng mà người đứng ở vị trí lãnh
đạo phía trên chỉ có thể hy sinh cô để giảm bớt sự phẫn nộ của quần
chúng.
"Nhóc con, em đúng là người không có tiền đồ! Em phải nhớ kỹ là em tự
mình nộp đơn xin từ chức, từ ngày mai trở đi, em theo anh tới bộ đội
huấn luyện đi!" Tư Mộ Thần cũng không biết rõ từ đâu lại có cái ý niệm
này, vừa mở miệng nói ra anh đã lập tức hối hận, vội vàng thắng xe.
Trên giường, hai người cùng giường, hiếm khi cô lại phát cáu như vậy. Cô nhất định không thèm nhìn đến Tư Mộ Thần.
"Nhóc con, anh ra ngoài ngủ, em ngủ đi!" Nghe thấy tiếng lăn qua lộn lại của cô, rốt cuộc Tư Mộ Thần cũng biết là hiện tại cô đang bực bội.
Ở trong mắt người khác, chuyển Cảnh Tô rời khỏi Thịnh Thế cũng chỉ là
chuyển sang nơi khác, nhưng mà anh biết cô đang sợ bị vứt bỏ, cô đang
trách anh không chịu an ủi mà còn ở đây bày đặt nói lời ác độc, nhưng mà nếu không làm như vậy thì sau này sao cô có thể đối mặt với sự thật tàn khốc hơn nữa? Đợi tới ngày chân tướng lộ ra ánh sáng, cô căn bản là sẽ
không có đủ sức lực để chịu đựng.
Mày kiếm xinh đẹp của anh hiếm khi lại nhíu chặt một chỗ như vậy, trong
ánh mắt sáng ngời hiện lên vẻ lo lắng, ở trong bóng tối nhìn giống như
con thú bị vây khốn, hiện tại Tư Mộ Thần anh chính là một con sư tử bị
vây khốn trong tình yêu .
"Nhóc con, chỉ là vì anh thích em, chỉ là vì anh không muốn em bị uất
ức, chỉ là vì anh không muốn em bị tổn thương, nếu như có một ngày em
phải rời đi, chiếc điện thoại di động kia đặt ở trong ngăn kéo thứ hai ở phòng ngủ của em!" Nói xong, Tư Mộ Thần liền rời khỏi phòng.
Cảnh Tô ôm trái tim bên ngực trái của mình, trong đôi mắt hiện lên vẻ
rối rắm. Cô chưa bao giờ từng nghĩ tới mình sẽ yêu người ở phía trước,
chân chân chính chính yêu anh, sẽ bởi vì một câu nói của anh mà khổ sở,
sẽ bởi vì anh trách móc nặng nề mà đau lòng không nói chuyện. Cô biết là mình đang bực bội, nhưng nguyên nhân là cái gì? Không phải là bởi vì
anh không an ủi cô đấy chứ?
Cô lăn qua lộn lại, mở mắt rồi lại nhắm mắt, nửa tỉnh nửa thức. Trong
mông lung, dường như cô nghe thấy Tư Mộ Thần nói là anh phải tới quân
khu, lại giống như là cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của
mình đang vang lên không ngừng.