“Cô ấy sẽ thích!” Vương Tiêu nhìn bản thiết kế Dung Thiểu Tước cầm trong tay, gương mặt hưng phấn, Thiểu Tước bỏ thiết kế nhiều năm nay lại tái xuất giang hồ rồi.
Đó là một bộ lễ phục cực kỳ xinh đẹp, toàn thân được thiết kế bởi một màu đỏ rực, bộ lễ phục này hoàn toàn dựa vào việc cắn xén mà thành, toàn bộ phần cổ áo đều được đính kim cài màu vàng ròng, nhìn xa xa giống như là viền vàng, dưới làn váy cũng không may lại, theo bước chân, tự nhiên phiêu động, rất là tự tại, tựa như Cảnh Tô một người không muốn mất đi tự do.
Vương Tiêu gần như là có thể tưởng tượng được ra cô mặc bộ lễ phục này lên có bao nhiêu xinh đẹp động lòng người. Anh chỉ nhìn thấy cô mặc đồ màu đỏ một lần duy nhất ở trên báo, chỉ một cái liếc mắt là anh biết chỉ có Cảnh Tô mới có thể thể hiện được hết hương vị của màu đỏ.
“A Tiêu, anh chế tác có được không?” Mặt Dung Thiểu Tước tràn đầy chờ mong, anh biết nhất định Vương Tiêu sẽ đồng ý. Bởi vì anh biết rõ trong lòng cậu ta cũng yêu cô ấy.
“Thiểu Tước, hai ngày sau cho anh một tác phẩm hoàn mỹ!” Vương Tiêu nhận lấy bản thiết kế trong tay Dung Thiểu Tước, mặt trầm trọng, trước khi đỉ ra hỏi một câu không đầu không đuôi: “Không sợ tôi lấy một đi không trở lại à?”
“A Tiêu, anh sẽ trở lại!” Bởi vì anh là Vương Tiêu. Nửa câu sau, Dung Thiểu Tước như đang tự thuyết phục mình.
Vương Tiêu mấy ngày đêm không nhắm mắt, một mình một người hoàn thành tác phẩm trân bảo này. Anh cẩn thận đặt tác phẩm ở nơi kín đáo nhất trong phòng làm việc của mình, thậm chí còn chưa kịp cho Dung Thiểu Tước nhìn một cái đã bị một vị khách không mời mà tới cướp mất.
Diêu Mộng Lan đắc chí lấy đi bộ lễ phục ở trước tủ kính này, cô ta nghĩ bộ lễ phục này nhất định là làm cho cô ta, còn thuận tiệnsửa lại bộ lễ phục. Cô ta hơi mập một chút, cho nên phía trước ngực cô ta mặc có hơi chật chội, vì vậy liền mở rộng kim băng ra mấy vòng.
Làm xong tất cả, cô ta đặt lễ phục trở lại vị trí cũ, cô ta tin tưởng Dung Thiểu Tước sẽ mang theo bộ lễ phục này tới xin lỗi mình, sau đó đạt được sự tha thứ của mình. Cô ta mới là người phụ nữ anh yêu nhất.
Thậm chí cô ta nghĩ tới một nghìn lẻ một phương thức Dung Thiểu Tước dùng để xin lỗi mong cô tha thứ, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới trong khoảng thời gian cô ta chờđợi, Dung Thiểu Tước lại đang tự mình chuẩn bị cho bữa tiệc đính hôn với Cảnh Tô,chuẩn bị cho Cảnh Tô một kinh hỉ.
Để đảm bảo việc này được cử hành thuận lợi, Vương Tiêu cầm bộ lễ phục kia chuẩn bịđể cho Cảnh Tô thử một chút. Anh cũng nghĩ tới việc làm một bộ khác giống như vậy, nhưng lại nghĩ cái gì cũng không hiệu quả bằng cái đầu tiên,nói lên nỗi lòng riêng của anh cũng tốt, anh muốn là người đầu tiên thấy côđẹp nhất.
" Cảnh Tô,giúp tôi thử bộ này một chút được không ? Đây là bộ lễ phục của bạn gái tôi, vóc dáng côấy với cô không khác biệt lắm, cô giúp tôi một chút được chứ ?" Vương Tiêu đưa chiếc túi màu trắng cho cô,tội nghiệp nhìn.
" Được thôi, thật là sợ anh rồi, tôi đi thử một chút !" Có lẽ là có quan hệ thân thiết hơn một chút với Dung Thiểu Tước ,cho nên cũng thân cận với Vương Tiêu hơn, hiện tại bọn họ thường bàn luận về sáng tác nào đó.
" A Tiêu, bộđồ này tôi không mặc được !"
" Sao vậy ?"
Cảnh Tô chỉ ngực bộ lễ phục: " Nơi này quá rộng rồi, tôi thực sự không mặc được!"
Dạ phục không vai,ngực lớn như vậy, đây không phải là hoàn toàn hiện ra hay sao?
" Chuyện này sao có thể chứ?" Vương Tiêu cảm thấy kì quái, cái này tuyệt đối là là nhỏ,sao có lý do gì lớn được.
" A,Cảnh Tô,sao các cậu lại ở chỗ này?" Diêu Mộng Lan đi vào phòng trang phục, nhìn thấy Vương Tiêu và Cảnh Tô ngồi ở một chỗ, dường như làđang thảo luận cái gìđó.
" Mộng Lan,làm sao cậu biết tới nơi này vậy?" Cảnh Tô thân thiết kéo Diêu Mộng Lan ngồi xuống, dường như cô còn đang rối rắm về vấn đề bộ váy kia.
" Ah,cái váy này thật đẹp mắt!" Thật ra thì khi lần đầu tiên nhìn thấy cái váy này cô ta đã hiểu cái váy này là lễ vật cho Cảnh Tô,hiện tại cô ta muốn nói cho Cảnh Tô biết, đồ của Diêu Mộng Lan cô,có ai có thể lấy được?
"Cảnh Tô,mình thử cái váy này một chút!" Trực tiếp bỏ rơi hai người, trực tiếp vào phòng thay quần áo.
"Ai nha,cái váy này là làm cho mình sao? Mọi người nhìn này !"Diêu Mộng Lan dương dương hả hê nhìn bọn họ,trong mắt là mỉa mai,bộ y phục này chỉ có là của Diêu Mộng Lan cô thôi.
"Đúng, đúng rồi, quả thật là hợp với cô!" Trong lòng Vương Tiêu cũng toát mồ hôi lạnh, đây chẳng lẽ là tiểu tử Thiểu Tước lấy kích cỡ của Mộng Lan để làm cho Cảnh Tô ?
" A,Tô Tô,nhất định cái này là do Thiểu Tước làm!" Lời này còn chưa dứt, vừa nói, trong lòng Cảnh Tô nghi ngờ, Dung Thiểu Tước thiết kế ? Cho mình ?.
Cái vấn đề kích cỡ này,Dung Thiểu Tước không biết của mình, tất nhiên là không có gì, nhưng tại sao lại phù hợp như vậy? Có lẽ làđúng dịp thôi !
" A Tiêu, nếu bộ này Mộng Lan thích thìđưa cho Mộng Lan đi!"
Màu đỏ chói này, Tư Mộ Thần đã nói qua ,chỉ có thể mặc cho anh nhìn, cô vẫn luôn nhớ. Cho nên, khi cô mặc bộđồ này lên,cô chỉ nghĩ tới Tư Mộ Thần,nhớđến thương thế của anh, nhớđến anh tốt như thế nào, càng nhớđến đồăn ngon anh làm.
" A Tiêu,tôi có việc, phải đi trước! Anh nói chuyện với Mộng Lan một chút đi !" Hiện tại, Cảnh Tô rất muốn được gặp Tư Mộ Thần, càng vội vàng, cô càng đi gấp, ngã xuống cô lập tức bò dậy.
Cảnh Tô nước mắt đầy mặt, cô tùy ý vượt qua đèn đỏ,cô liều mạng tạo thành giao thông hỗn loạn.
" Côđiên à,côđang làm cái gì vậy ?" Một chiếc xe vội vàng dừng ở trước mặt cô, tài xế xe tải lớn, hạ cửa kính xuống, tức giận mắng to.
*******
" Lão đại, không xong, không xong !"
Chưa từng thấy Đường Tuấn gấp thành cái bộ dạng này trái lại nhìn rất khảái, Tư Mộ Thần đặt quả táo xuống, tốt bụng hỏi một câu.
" A Tuấn, chó nhà cậu chết một con à ?"
" Phi phi,lão đại, về sau chuyện của chị dâu em sẽ không nói với anh nữa !" Cậu phát tính đùa giỡn.
Tư Mộ Thần chỉ cần nghe hai chữ kia,trong lòng như là báo động cấp một, lập tức tinh thần phấn chấn.
" Nói !"
" Chị dâu vượt đèn đỏ, không tuân theo luật giao thông, bị bốt cảnh sát giam giữ rồi !"
" Cái gì ? Mẹ nó, đến người phụ nữ của lão tử cũng dám giam giữ ! Gọi điện thoại cho cục trưởng của bọn họ ngay!"
"Lão đại, không được rồi, chị dâu không chịu ra ngoài !"
" Không chịu ra ngoài? Cậu có lầm không ?"
" Chị dâu chỉđích danh,muốn gặp anh, mới bằng lòng ra khỏi cục!"
Ngay lúc bốt cảnh sát nhìn thấy hai chữ Cảnh Tô,bọn họ lập tức ước gì côđi ra ngoài! Mời thần thì dễ,tiễn thần thì khó!
" Vậy còn không đi ngay ?"
Cô nhóc của Tư Mộ Thần muốn trở về rồi ! Anh không kịp thay đồng phục bệnh nhân,lập tức đi tới cục cảnh sát.
Nhưng là, công dã tràng, những người có liên quan trong cục cảnh sát đứng run run rẩy rẩy,chỉ sợ chén cơm khó giữđược.
" Cô nhóc của anh!" Giọng Tư Mộ Thần vang dội cả cục cảnh sát !