Cảnh Tô có chút không tin nhìn Tư Mộ Thần, tất cả nguồn cung cấp cũng bị hai người kia mua rồi.
“Không tin anh? Đi theo anh, hủy bỏ kế hoạch lúc trước của bọn em đi!” Cảnh Tô nhanh chóng gọi điện thoai cho lão Mạc, không cẩn để cho công nhân chạy, tiến hành trấn an.
“Anh từ đâu mà có được nguồn cung cấp? Cho dù anh là Thiếu tướng cũng không thể…” Cảnh Tô sốt ruột, nếu phạm phải vào chuyện sai lầm, ngộ nhỡ mọi chuyện vỡ lở, trên dưới nhà họ Tư đều bị liên lụy.
“Biết em lo lắng cái gì, nhưng lúc nào thì Tư Mộ Thần anh đánh trận mà không nắm chắc chiến thắng?” Nghe đến câu này, cuối cùng lòng thấp thỏm của Cảnh Tô cũng rơi xuống.
“Ăn cơm, anh đã sai Lục Phạm mang đồ qua!”
Mặc dù Tiểu Tiểu Binh nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng bé đang nỗ lực tự mình ăn cơm, sau đó để cho Cảnh Tô ăn cơm. Đột nhiên Cảnh Tô hâm mộ cha mẹ ruột của bé, nếu là cha mẹ bé đến tìm bé, phải mang bé đi, cô sẽ bỏ được sao?
“Tống Mộ Thanh, anh đi tìm cha mẹ cho Tiểu Tiểu Binh chứ?” Cảnh Tô nói ra không biết là tốn bao nhiêu khí lực, nhìn Tiểu Tiểu Binh ở trên bàn, cầm cái muống ăn ngon lành, miệng đều là cháo.
“Tiểu Tiểu Binh có cha mẹ, đến lúc sẽ trở về!” Tư Mộ Thần không biết phải trả lời sao với Cảnh Tô, cứ như chuyện lạ mơ hồ. Nhưng dường như Cảnh Tô không hài lòng với kết quả này.
“Tư Mộ Thần, anh đã sớm điều tra rồi?” Giờ phút này, Tư Mộ Thần mới phát giác được lời nói, cô nhóc này thật thích truy đến tận cùng.
“Lão đại, hàng chúng em đưa đến, nhưng chờ đến khi chúng em đến, đã có người đưa cho!” Đường Tuấn xuất hiện ở trước mặt bọn họ, hình như là trải qua chuyện lần trước, cậu thành thục không ít, khi giơ tay nhấc chân hơi thở lạnh lẽo, mơ hồ mang theo cảm giác của cái chết.
“Biết là ai không?” Thật ra thì trong lòng Cảnh Tô đã mơ hồ nghĩ tới có phải là người đàn ông thần bí đó hay không, nhưng lại cảm thấy có thể không phải.
“Chị dâu, chúng em vẫn không tra được tin tức.” Giọng điệu của Đường Tuấn hoàn toàn thay đổi, dáng vẻ cứng rắn khiến cho Cảnh Tô không thích ứng được, có lẽ là gặp phải cái gì đó, Cảnh Tô nghĩ như vậy, hơn nữa kể từ khi Đường Từ trở lại từ trại giam, mất tích rất lâu, cho tới bây giờ mới xuất hiện!
“Mẹ, chú đẹp trai này là ai vậy? Con rất thích! Chú, ôm cháu một cái!” Tiểu Tiểu Binh chạy đến bên chân của cậu ta bắt đầu dựa vào chân cậu, muốn cậu ta ôm. Nằm ngoài ý nghicc của tất cả mọi người, Đường Tuấn luôn luôn có hứng thú với chó mà không đụng vào phụ nữ lại ôm cô nhóc này, điều này làm cho bọn họ rất lo lắng, cha mẹ luôn thích suy nghĩ nhiều, hơn nữa nhất là hiện tại bé còn nhỏ cha mẹ càng thêm thích loạn tưởng, ngộ nhỡ lại yêu người lớn tuổi, vậy thì phải làm sao bây giờ?
“Không được!” Cảnh Tô và Tư Mộ Thần đồng thời hô to, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n bọn họ lại không dám tưởng tượng tiếp, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra trên người bọn họ.
“A Tuấn, cậu về trước đi thôi! Anh đưa Tiểu Tiểu Binh và Cảnh Tô trở về trước!”
“Con không muốn, con muốn sống chung cùng với chú!” Tiểu Tiểu Binh kháng nghị, thật vất vả mới tìm được một mỹ nam, nếu là không có được tiền, thật là may mắn khi có chuyện đó. Nếu không phải bé thích có một mỹ nam thu tiền tài, bé mới không cần cùng làm việc với người cha liều chết này, hiện tại lại không để cho bé chơi đùa với chú đẹp trai này nữa.
“Tiểu Tiểu Binh, con quên sao?”
“Lão già đáng chết này, chẳng lẽ cha quên sao?” Tiểu Tiểu Binh học giọng điệu uy hiếp của anh, khiến Tư Mộ Thần tức giận gần chết.
“Xem như con lợi hại!” Tư Mộ Thần mang Cảnh Tô đi, dọc theo đường đi Cảnh Tô cười rất hạnh phúc, chỉ thấy cô nhìn Tư Mộ Thần mặt đen đi.
“Cô nhóc, cười đã chưa?” Cảnh Tô đã không thể nói được cái gì, chỉ có thể gật đầu một cái.
“Cô nhóc, nếu em còn cười nữa, anh phải trừng phạt em!”
“Anh… anh, anh dám!” Cảnh Tô dáng vẻ thở hồng hộc, Tư Mộ Thần nhìn nhìn sắc mặt cô đỏ ửng, nắm lấy mặt cô, cúi người hôn xuống.
Cảnh Tô như đã sớm dự liệu được có thể chết như vậy, cũng không đẩy Tư Mộ Thần ra. Hiện tại Cảnh Tô mặc kệ, đi theo cảm giác trong lòng là được rồi, những thứ khác đều không phải là vấn đề quan trong, cho nên đổi bị động thành chủ động, vòng lên cổ Tư Mộ Thần, ở trong xe, không khí ngọt ngào vây quanh.
Tư Mộ Thần cũng bị khiếp sợ bởi hành động nhỏ nhỏ của Cảnh Tô, cố gắng của anh không uổng phí rồi. Hiện tại cô nhóc của anh đồng ý rồi, sau này mình không cần gạt cưới nữa~
“Lên đi, cần phải bắt đầu công việc, hội triển lãm Cảnh Thái Lam sắp bắt đầu chứ?” Tư Mộ Thần lưu luyến buông Cảnh Tô ra.
“Lái xe cẩn thận một chút!” Cảnh Tô quả quyết đi lên, hiện tại cô còn chưa có thể chiếu cố hạnh phúc của mình, còn có hạnh phúc trên dưới công nhân viên Cảnh Thái Lam, cô không thể để cho bọn họ thất nghiệp. Hiện tại cô tự mình phát hiện mình nhất định có thể trở thành một người lãnh đạo tiêu chuẩn, thoát khỏi nguy cơ này cùng với Cảnh Thái Lam.
--- -----tuyến phân cách-------
Đúng lúc cô vừa đến phòng làm việc, cô lại nhận được điện thoại ở bệnh viện nói Giang Phỉ Á khi dễ hai mẹ con kia, hiện tại đang ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, điều này làm cho lòng dạ độc ác của Cảnh Tô có chút ngứa. Cô không phải dễ nói chuyện, chỉ là không đành lòng tổn thương mà thoi. Lần này dưới sự uy hiếp này, chẳng lẽ nhất định mình phải lộ ra một mặt âm ngoan hay sao?
Hôm nay cô điên cuồng làm việc, đến khi màn đêm buông xuống, cô mới để cho mình ngừng lại.
Cô mở rượu đỏ, để cho chất lỏng chảy xuôi theo chiếc ly cao cổ, giống như máu của mình được tĩnh lặng, giống như vui mừng.
Giơ đế ly rượu cao lên, nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n ngón tay nhẹ nhàng đùa giỡn tóc của mình, cô đứng ở tầng cao nhất ở thành phố, quan sát cái thành phố này.
Ba năm, không dài nhưng đủ để thay đổi một chuyện, một người, thậm chí là cả đời.
Tất cả mọi chuyện ba năm trước đây rõ mồn một trước mắt, cô giống như là một đóa hoa sói có độc, lấy máu tươi làm chất dinh dưỡng, so với anh túc chỉ có hơn chứ không kém.
Cô không thương, cũng không hận, nhưng cô độc.
Nhân chi sơ, tính bổn thiện, không ai vừa sinh ra đã là như vậy, có một số việc vì tình thế bắt buộc.
Những vết thương kia, những thứ khổ kia, những thứ đau kia, những thứ hối hận kia, những thứ hận kia, đều là chất xúc tác.
Cô nhớ tới người đàn bà vẫn hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh đến nay kia.
Cô hi vọng đến mức nào bà ta đứng ở trước mặt mình, sau đó bá đạo đoạt đi ly rượu của mình, bĩu môi nhìn cô.
Cô nhớ lại người đàn ông cùng lớn lên với mình.
Khi cô nghèo túng, anh chìa tay giúp đỡ mình.
Khi cô mất ý chí chiến đầu, anh nghiêm khắc huấn luyện mình.
Khi cô…
Cũng đã ba năm, anh có ổn không? Xoa trái tim của mình, nơi đó lại nhảy lên không giống như bình thường.
Lần này tuyệt đối mình sẽ không chạy trối chết.
“Tổng giám đốc, hội triển lãm sắp bắt đầu rồi!” Thư kỳ đi theo nhắc nhở hành trình của cô!
Cảnh Tô nâng ly rượu đỏ trong tay uống một hơi cạn sạch, một tia bén
nhọn thoáng qua trong mắt, bắt đầu, cô lại muốn nhìn xem trò cười này mở màn thế nào?
“Những người bảo cô mời đã đến đông đủ chưa?”
“Vâng, tổng giám đốc, toàn bộ đều đến đông đủ, tiểu thư Cảnh Linh và Thẩm phu nhân đã sớm đến hội trường!”
“Hôm nay Cảnh Linh mặc dạng dạ phục gì?” Cảnh Tô nhẹ nhàng hỏi, như là muốn cùng so cao thấp với Cảnh Linh.
“Là dạ phục mà vàng tơ!”
“Giúp tôi mua một bộ giống y như vậy!”
“Nhưng, tổng giám đốc, cái này không phải là bản số lượng hay sao?”
Đi tới cửa hàng, nói với bà chủ của chỗ đó rằng Cảnh Tô muốn, cô ấy sẽ
đưa cho cô ngay! Làm việc phải thông minh, cơ trí một chút!’
“Tôi biết rồi, tổng giám đốc!” Cô thư ký rất cơ trí, nhanh chóng lái xe
đi mua y phục. Hội triển lãm sẽ cử hành sau một giờ nữa, cô đã sớm sắp
xếp thợ trang điểm cho Cảnh Tô, Cảnh Tô không cần trang điểm quá mức
diễm lễ, mặc dạ phục màu vàng tơ, thanh lệ thoát tục, lãnh diễm không gì sánh được. Trong lúc này, cô còn phải làm một vài chuyện nhỏ xen vào để mọi người say sưa nói chuyện.
“Khổ cực mọi người rồi!” Cảnh Tô luôn rất lễ phép với bọn họ, điều này
làm cho thợ trang điểm thú ủng nhược kinh, dáng vẻ giống tổng giám đốc
như vậy đã rất ít khi được thấy rồi, ở trong mắt bọn họ cô chủ không
phải là kiêu ngạo hay sao?
“Tổng giám đốc, cô rất đẹp!” Một người trẻ tuổi trong đó tự xưng là có
mấy phần tài hoa nhìn người khẽ khen Cảnh Tô. Con gái luôn thích được
người khác ca ngợi, nhưng từ nhỏ đến lớn luôn bị người ta nói là người
đẹp, đã không còn quá lạ, chỉ cần có mấy phần tư sắc ddeefp là đẹp, ch
nên Cảnh Tô cũng thản nhiên đáp lại, ngay sau đó rời đi.
Nhìn Cảnh Tô vừa đi khỏi, người dẫn bọn họ liền bắt đầu mắng tên tiểu tử kia, không có con mắt độc đáo: “Cái tên nhóc con này, cậu nói người ta
từ nhỏ đến lớn đều là mỹ nhân, còn cần cậu phải khen sao? Muốn lấy lòng
con gái cũng phải có câu nói có phong cách chứ? Thằng nhóc này, nếu
không phải là thấy cậu có thiên phú tốt như vậy, tôi mới không muốn mang cậu tới nơi này, về sau cậu ngoan ngoãn ở trong tiệm mà làm cho tôi!”
“Anh, em biết em sai rồi!”
Mọi người nhìn người phụ trách nổi giận, cũng rối rít đi khuyên bảo.
Một màn này bị Cảnh Tô quay lại nhìn vào trong mắt, Cảnh Tô nhìn cậu
nhóc kia mặc dù thái độ kiêu ngạo để bị mắng, nhưng mà dạy dỗ này cũng
rất tốt!
Khi cô mặc dạ phục ra sân, ánh đèn màu trắng chiếu lên trên người cô, ở
trên trận chiến hội nghị này, cô giống như yêu tinh đi lại trong đêm
tối, trong mắt đều là quyến rũ, trên môi là màu son đỏ chót khiến nhìn
cô càng thêm trong trẻo lạnh lùng, màu đen đồng tử khiến mắt Cảnh Tô
càng thêm lãnh khốc, dáng vẻ Cảnh Tô như vậy khiến mọi người không dám
nhìn, nhưng lại không thể nhịn được không nhìn không được.
“Đây chính là tổng giám đốc mới nhậm chứ của Cảnh Thái Lam?”
Người phía dưới đều là dáng vẻ không tin tưởng, đây không phải là nhị tiểu thư phong lưu của nhà họ Cảnh đó hay sao?
Cảnh Tô nhìn ánh mắt mọi người nhìn cô với dáng vẻ như là nhìn bình
hoa(ở đây có nghĩa là người chỉ có bề ngoài), trên mặt không hề gợn
sóng, tối nay, cô muốn trả lại toàn bộ mọi thứ Cảnh Linh đã đưa cho cô.
“Dưới đây tôi xin mời Cảnh Linh đại tiểu thư nhà họ Cảnh lên sàn!” Người dẫn chương trình không rõ tình huồng lấy hai mẹ con làm chủ, chính là
để bêu xấu Cảnh Tô, nhưng hiện tại Cảnh Tô làm sao có thể để cho người
khafc tùy ý lấn át?
Tin tức quá chậm?
“Người dẫn chương trình thật là thích nói giỡn, lại đọc sai tên tuổi của tôi rồi, khiến cho các vị chê cười rồi, tôi là con gái lớn nhà họ Cảnh, Cảnh Tô, sao lại là Cảnh Linh được? Nhà họ Cảnh khi nào thì có người
con gái tên Cảnh Linh vậy?” Cảnh Tô khinh thường nhìn Cảnh Linh, không
phải Cảnh Linh cô nói cái gì của Cảnh Tô tôi đều là của cô sao? Hiện tại cô tới tranh đoạt đi. Trong mắt đều là khiêu khích, cô cũng mặc váy màu vàng đã khiến Cảnh Linh tức chết, cộng thêm hiện tại người điều khiển
chương trình trầm mặc không có tiền đồ, cho nên Cảnh Linh càng tức giận.
Người ở phía dưới ngược lại thích nhìn bọn họ cùng diễn xuất, âm thanh
rì rầm cũng không quá lớn, nhưng Hàn phu nhân đi cùng lại có chút hoài
nghi nhìn hai mẹ con Cảnh Linh, đây lại là trò gì của nàh họ Cảnh đay?
“Cảnh Tô chính là muốn nói cho mọi người, nhà họ Cảnh không có người con gái tên Cảnh Linh này, xin các vị bạn truyền thông viết rõ tin này cho
tôi! Đây chính là ý của tôi, càng là ý của cha tôi !”
“Cô...cô nói bậy!” Cảnh Linh đã chạy lên bục, giật mic trên tay Cảnh Tô, vội vàng nói.
Xem ra, Cảnh Linh đang bảo vệ nhà họ Cảnh, để cho cô em gái này của mình không xấu mặt, cái dạng kia càng khiến Hàn phu nhân thêm hài lòng.
Đột nhiên màn ảnh bắt đầu sáng lên, màn hình rộng được chiếu lên.
Mà ở bên trong, bọn họ cũng không ý thức màn ảnh rộng ở phía sau đang phát hình gì.
“Đây đều là những thứ gì?” Người ở phía dưới nhìn lên màn ảnh trăng lòa một đoàn, thỉnh thoảng thoát ra vài tiếng rên rỉ.
“Không phải video của người nào đó chứ?”
“Tôi cảm thấy có thể là như vậy, nghe âm thanh này, hình như là vậy!”
“Ai, mấy tháng trước không phải nói Cảnh Tô có hình ảnh kiều diễm hay sao?”
“Ý của cô chẳng lẽ chính là cô ta?” Một đám phụ nữ ở một cỗ ríu rít nói, đều nhìn Cảnh Tô bằng ánh mắt khinh bỉ.
Đột nhiên màn ảnh sáng lên, người đi ra ngoài chính là một người phụ nữ
mặc tất đen, ở bên trong kieu ngợi nhảy múa thoát y, sau đó quyến rũ đàn ông, tay trong tay người đàn ông cầm roi, vừa nhìn chính là khẩu vị
nặng, mọi người nuốt một ngụm nước bọt, choáng nha, đây không phải là
Cảnh Linh hay sao?
Những đôi mắt chán ghét đồng loạt nhìn về phía Thẩn Xuân Linh, Cảnh Linh vẫn chưa giải phẫu, tóc trong lúc điều trị hóa chất đã sơm rụng mất,
người trong phim hào sảng lấy tóc giả xuống, câu đàn ông xinh đẹp, người đàn ông này vừa vặn chính là Ngưu Lang.
“Đây chính là con gái của bà?” Hàn phu nhân nhìn người đàn bà hạ lưu như vậy, thật sự tức giận nổi điên tại chỗ. Người đàn bà này còn vu oan
Cảnh Tô, nhìn hiện tại Cảnh Tô cũng là người chủ của Cảnh Thái Lam, thật là có chút biết vậy chẳng làm.
“Không nên nhìn, các người không nên nhìn!” Cảnh Linh xé rách màn ảnh ở
trên bục, nhưng không làm nên chuyện gì, Cảnh Tô cũng sửng sốt một chút, đoạn video này là ai phát?
“Xem xong cái này rồi, tôi không cầm lòng được có chút đồng tình với cô, đã từng, cô đã từng đối với tôi như vậy. A, đúng rồi, hôm nay còn có
một chuyện rất muốn tuyên bố, từ hôm nay trở đi nhà họ Cảnh chưa từng óc người con gái Cảnh Linh này, về phần là Thẩn Xuân Linh cũng không còn
là phu nhân nhà họ Cảnh!” Cảnh Tô nhìn thẳng vào mắt hung ác dưới khán
đài.
“Cô nói bừa, nói bậy!” Cảnh Linh ở trên bục hồ đồ nói, gừng càng già
càng cay, Thẩn Xuân Linh vẫn bình tĩnh nhìn Cảnh Tô, trong mắt là ác
độc.
Người phía dưới rơi vào sương mù, không biết bọn họ đang nói cái gì,
nhưng ít nhất là biết người con gái Cảnh Linh của nhà họ Cảnh không phải của nhà họ Cảnh, hơn nữa người con gái tác phong không tốt của nhà họ
Cảnh là Cảnh Linh chứ không phải là Cảnh Tô đẹp như thiên nhiên này.
“Cảnh Tô, tại sao, tại sao cô không chịu bỏ qua cho tôi... hiện tại tôi muốn chết!”
“Cảnh Linh, cô đang làm trò gì vậy? Thích làm trò cười vậy à?” Cảnh Tô
cười nhìn Cảnh Linh, ban đầu mình khóc, nhưng khi mà ở trước mặt truyền
thông ít nhất mình cũng là kiêu ngạo.
“Này này, nghe nói Cảnh Linh tiểu thư mắc phải bệnh hiểm nghèo, người
nào đó nhanh chóng đỡ cô ấy xuống đây đi!” Cảnh Tô vốn không muốn làm
chuyện như vậy, nhưng các người lần lượt làm tổn thương tới người bên
cạnh tôi, hiện tại chính là muốn thấy bộ dạng chuột chạy qua đường người đánh người kêu.
“Các vị, hôm này là hội triển lãm Cảnh Thái Lam!” Mời các vị đồng sự và
cổ đông nhỏ xem một chút!” Thật ra thì hiện tại mở hội triển lãm Cảnh
Thái Lam cũng là vì trấn an hiện trạng của Cảnh Thái Lam, lời đồn qua
vìa lần sẽ tự sụp đổ.
Cảnh Tô ở trên bục báo cáo những việc đã qua cùng với sản phẩm qua trọng
Cảnh Thái Lam đưa ra, báo cáo bằng hình ảnh. Điều này cũng không khỏi
làm cho người ta cảm khái uy lực sản nghiệp củ cái đầu rồng Cảnh Thái
Lam
ở Đàm Sơn Thị này.
Thẩn Xuân Linh nhìn Cảnh Tô ở trên bục cao, an tĩnh uống rượu của mình,
Cảnh Linh đã sớm mất hết mặt mũi, hận không thể đào một cái hố để chui
xuống ở ngay tại chỗ, khắc nơi này đều nói linh tinh, khắc nơi đều nói
chuyện linh tinh, điều này là cho Cảnh Linh từ nhỏ đã ăn mặc sung sướng
có chút không chịu nổi.
“Mẹ, chúng ta trở về thôi!” Cảnh Linh năn nỉ, nhưng Thẩn Xuân Linh giống như không có chút cử dộng, ít nhất bà ở trong lòng mọi người mẹ vẫn còn là mẹ của Cảnh Tô, con gái độc ác với mẹ, mẹ sao có thể độc ác lại đây?
Qủa nhiên, Hàn phu nhân liền bu lại:” Cảnh phu nhân thật là có phúc
lớn, xem xem Cảnh Tô nhà các người có thể làm gì kìa, nhưng tại sao lại
muốn thiện vị đứa con gái không phải mình sinh ra này vậy? Không phải
mình sinh chính là không thân, còn phải làm chuyện mất thể diện như
vậy!”
“Hàn phu nhân, lời này của này thật không phải, dù sao Cảnh Linh cũng là đứa nhỏ của nhà họ Cảnh!”
“Có lẽ dứa con này Cảnh Tô đố kị, đứa nhỏ Cảnh Tô này từ nhỏ tôi đã không thương nó nhiều, đoán chừng là như vậy đi!”
Cảnh Linh muốn nói lại bị bàn tay của Thẩn Xuân Linh nắm thật chặt, bíp chết cả ý tưởng muốn lên tiếng.
“Ai, vậy thì bà không phải rồi, bà nhìn đi, nhất định con gái bà muốn bà thương, bà nhìn Cảnh Tô và Tử Dương nhà chúng tôi tốt như vậy, bà xem
khẳng định hiện tại Cảnh Tô không quên được Tử Dương nhà chúng tôi, bà
thân gia này, bà nói chúng ta nhất định phải làm gì!” Sắc mặt Hàn phu
nhân khiến Cảnh Linh rất tức giận, bà không để cho tôi nói chuyện, vậy
thì tôi đi, cho nên Cảnh Linh dậm chân rời đi.
Hàn phu nhân và Thẩn Xuân Linh vui vẻ nói chuyện, hiện tại Thẩn Xuân Linh thế nào cũng muốn có được ủng hộ của Hàn phu nhân.
“Hàn phu nhân, tôi sẽ hợp tác Cảnh Tô và Hàn Tử Dương giúp bà”
“Được được, vậy thì tốt rồi!” Hàn phu nhân đi, Thẩn Xuân Linh tính toán
đánh cho rất vang, nhưng một màn trên bục kia khiến cho mọi người khiếp
sợ.
“Mọi người chúng ta cùng hoan nghênh bà Tống Văn Phi!” Đột nhiên người
dẫn chương trình nhận được thông bào kích động này, Tống Văn Phi là thần tượng của mình, năm ấy cô dứt khoát ly hôn cùng với Cảnh Thái Sinh để
một thân một mình khai sáng sự nghiệp của mình, nhưng hiện tại bà sáng
tại nên một trong những sàn diễn lớn nhất Châu Á, hơn nữa còn lấy được
sự thưởng thức của người Đức luôn kiêu ngạo.
“Mọi người khỏe, tôi là Tống Văn Phi, tôi muốn nói, tôi đã trở về!”
Giọng điệu của bà không nhanh không chậm, phương thức nói chuyện rất
giống với Cảnh Tô, khí chất bên trong cũng giống, quan trọng hơn là dáng vẻ bên ngoài cũng vậy.
Từ một khắc bà bước ra kia, Cảnh Tô gắt gao nhìn, đây chính là bà ấy sao?