Bạch Tuyết từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, sợ hãi làm rơi quả táo đang cầm trên tay, la lên “Mẹ, mẹ giết con đi thì tốt hơn, chứ đừng khiến con giống như miếng thịt trên sạp mặc cho người ta chọn tới chọn lui.”
Mẹ Bạch đang xếp quần áo, nghe vậy cũng không tỏ ý gì, nói: “Miếng thịt còn có người chọn tới chọn lui, còn hơn trốn trong một góc, ngay cả ruồi muỗi cũng không thèm đậu thì thật là đau khổ.”
Bạch Tuyết hét lên một tiếng ngã xuống sô pha, làm ầm ĩ khắp một góc nhà.
“Ba, xem mẹ kìa. Mẹ đang trêu con là không có ai thèm con. Chẳng qua là những tên đàn ông kia không có mắt thẩm mỹ, nên không để ý đến người phụ nữ thục nữ, dịu dàng như con thôi, chỉ thích trò chuyện với những cô gái giả vờ yểu điệu thục nữ mà thôi.” Bạch Tuyết oan ức nói.
Mẹ Bạch bĩu môi, cầm quần áo mới vừa xếp đem cất vào tủ. Sau đó, bà quay lại liếc nhìn con gái mình một cái, “Nếu người ta giả bộ làm thục nữ thì tại sao con cũng không giả làm tiên nữ một lần cho mẹ thấy đi. Con gái ngốc à, đàn ông chỉ thích những cô gái hiền hậu, thục nữ, biết làm nũng với họ mà thôi. Còn con, người ta vừa mới ngồi xuống đối mặt với con thì con đã thẳng thắn như vậy.”
Bạch Tuyết trợn mắt , không hiểu lời mình nói sai ở đâu.
Lúc này chuông cửa vang lên, Bạch Tuyết không muốn nghe mẹ càu nhàu nữa nên chạy ra mở cửa.
Bùm! Cô vừa mở cửa đã nghe thấy có tiếng pháo nổ, sau đó toàn thân cô dính đầy mảnh vụn của xác pháo.
“Chúc mừng tiểu thư Bạch Tuyết vì lần đầu tiên xem mắt bị thất bại.” Tư Hoài Dương giơ thanh pháo trong tay mình vui vẻ hoan hô.
Khuôn mặt Bạch Tuyết bắt đầu xám xịt.
“Sao mặt cậu lại như vậy? Không phải là cậu không muốn xem mắt hay sao?” Vẻ mặt vui vẻ của Tư Hoài Dương khi nhìn thấy gương mặt như muốn giết người của Bạch Tuyết, cảm thấy có cái gì đó không đúng, có chút đờ đẫn nói, “Hay là cậu thích người ta mà người ta không thích cậu phải không?”
Người này. . . . . . người này thật xấu xa. Hay là ông trời phái người này tới để trêu tức cô sao?
Bạch Tuyết co chân, đá vào chân Tư Hoài Dương khiến cậu ta đau đến nỗi cười nhăn răng.
“Ai chà, Tư Hoài Dương đến rồi à.” Mẹ Bạch mới vừa đi tới cửa, nhìn thấy Tư Hoài Dương vui vẻ cười tươi như hoa, “Mau vào đây. . . . . . Bạch Tuyết, lấy chổi quét sân đi, đừng để hàng xóm thấy sân nhà mình không sạch sẽ.”
Mẹ Bạch vui vẻ kéo cánh tay Tư Hoài Dương vào trong nhà, vừa đi vừa quan tâm hỏi: “Cháu có lái xe tới không? Giờ cũng tới giờ ăn cơm trưa, cháu ở lại dùng cơm và uống với bác trai vài chén... Lát nữa, Bạch Tuyết sẽ lái xe đưa cháu về.”
Từ nhỏ đến lớn, Mẹ Bạch vốn có tư tưởng trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng. Mẹ Bạch hận vì không thể đổi Tư Hoài Dương và con gái của mình được, nên bà yêu thương cậu nhóc này hơn là con gái ruột thịt của mình.
Nhìn thấy Bạch Tuyết nhìn mình chằm chằm, Tư Hoài Dương quay đầu lại, làm mặt quỳ trêu chọc Bạch Tuyết, vui vẻ ôm vai mẹ Bạch cùng bước vào trong nhà.
“Con thích nhất những món ăn do mẹ làm. Hôm nay con thật có lộc ăn!” Tư Hoài Dương nịnh nọt nói khiến mẹ Bạch cười tươi như thiếu nữ tuổi đôi mươi.
Ba Bạch lấy chổi đưa cho con gái, nhỏ giọng nói: “Thật ra Tư Hoài Dương tới là để cứu con. Nếu không mẹ con vẫn còn ở đây lằn nhằn con suốt ngày.”
Trong lòng Bạch Tuyết oán hận, cầm cây chổi do cha mình đưa tới, vừa quét dọn vừa lầm bầm chửi rủa Tư Hoài Dương.
Đột nhiên, khuôn mặt Nhiếp Phong ,với bóng dáng quý tộc mang khí chất England xuất hiện trong đầu cô.
Nụ cười của anh, giọng nói của anh, ngón tay của anh. . . . . . Tư Hoài Dương còn kém xa so với anh.
Bọn họ đã từng gần gũi, tiếp xúc lẫn nhau. Môi anh từng tiếp xúc với môi cô, đôi mắt lưu luyến nhìn cô, giọng anh thì thầm bên tai cô, ngón tay anh cũng đã từng phủ trên thân thể cô.
Điên rồi! Bạch Tuyết trợn hai mắt. giữa ban ngày ban mặt như thế này, sao cô lại mơ mộng thế chứ?