“H. . . . . . Hi! Đã. . . . . . Đã lâu không gặp.” Bạch Tuyết chủ động bước tới trước mặt
Nhiếp Phong, lúng túng vẫy tay chào hỏi.
Nhiếp Phong chau mày, anh còn tưởng rằng cô sẽ làm bộ như không biết mình.
Bạch Tuyết thấy Nhiếp Phong không có phản ứng, nghĩ rằng chắc anh không nhớ cô là ai?
Thật xấu hổ. Trong chốc lát gương mặt Bạch Tuyết đỏ bừng.
“Xin lỗi anh.” Bạch Tuyết khom người xuống chào Nhiếp Phong, chuẩn bị xoay người bỏ chạy.
“Tiểu thư Bạch, đã lâu không gặp.” Nhiếp Phong dùng tiếng phổ thông quen
thuộc khiến Bạch Tuyết không thể nhấc chân bỏ chạy. Anh nói tiếp “Khi
nãy trong quán bar tôi nghĩ nhận lầm người, bởi vì biểu hiện của cô
dường như không nhớ rõ tôi là ai.”
Bạch Tuyết cảm thấy có một luồng nhiệt đi từ dưới bàn chân chuyển hướng lên đỉnh đầu.
Cô không nhớ anh sao? Sao cô lại không nhớ anh?
Nếu không phải đã từng lên giường với anh, thì cô cũng không cảm thấy hổ
thẹn, cũng không từ chối yêu cầu ham muốn của bạn trai chung sống với
mình hơn hai năm rồi.
Cô và bạn trai cũ Bạch Phú Mỹ cũng đã từng hôn môi, từng vuốt ve thân thể, nhưng trong đầu cô vẫn không cách nào
tiếp nhận người đàn ông khác cùng mình lên giường.
Đây cũng
chính là nguyên nhân cô và bạn trai cũ nói chia tay. Mặc dù đau lòng
nhưng Bạch Tuyết cũng cảm thấy mình được giải thoát.
Hiện giờ cô có một chuyện muốn anh giúp mình một tay, nên mới giả bộ để cho mình mắc bẫy.
Nhiếp Phong nhìn Bạch Tuyết, trong lòng cũng có cảm giác khác thường.
Cô sinh viên ngây thơ, trẻ trung ngày xưa đã không còn, giờ chỉ thấy một
cô gái trẻ trung, thành thục, chín chắn đang đứng đối diện trước mặt
anh.
Vậy thời gian bốn năm có thể thay đổi một con người đến thế sao?
“Người kia là bạn trai của em sao?” Nhiếp Phong lấy tay mình ra khỏi túi quần
và chỉ về phía sau của Bạch Tuyết, “Anh ta hình như có bạn gái khác.”
À? Bạch Tuyết quay người lại, nhìn theo hướng ngón tay của Nhiếp Phong chỉ.
Bên kia đường, Tư Hoài Dương cũng đuổi kịp Hoa Nhị Nhị, nắm tay cô lại
giống như đang muốn giải thích với cô ấy toàn bộ sự việc xảy ra.
“À, ha ha, tên kia không phải là bạn trai của tôi.” Bạch Tuyết cười khô
khốc, nhìn Nhiếp Phong, “Anh ấy và tôi là bạn thanh mai trúc mã, cô gái
xinh đẹp kia chính là bạn gái anh ấy. Tôi với anh ấy hẹn gặp mặt là vì
…... . . . . . Bởi vì. . . . . .”
Thật kỳ lạ, tại sao cô phải
giải thích với anh chứ? Bạch Tuyết mở to mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh lẫn
lạnh nhạt của Nhiếp Phong, cô cảm thấy ngạc nhiên vì mình cứ đứng đó
giải thích mối quan hệ giữa mình và Tư Hoài Dương.
Khóe môi Nhiếp Phong từ từ nhếch lên, khiến cho gương mặt vốn tuấn tú của anh lại càng tăng thêm sức quyến rũ mê người.
“Vậy sao?” Dựa vào ánh sáng đèn chớp nháy ở cửa quán rượu, có thể thấy hai mắt anh dần sáng lên.
“A. . . . . . Vâng” Bạch Tuyết mơ hồ đáp lại. Sau đó cô bấm vào tay mình
một cái thật đau để tỉnh táo “Nhiếp. . . . . . Niếp tiên sinh, anh có
thể giúp tôi một chuyện?”
“Cái gì?” Nhiếp Phong nghe Bạch Tuyết
gọi mình là “Niếp tiên sinh” thì cảm thấy buồn cười, cười sảng khoái,
”Nếu như việc tôi có thể giúp, thì tôi nhất định cố hết sức.”
Cách anh nói chuyện vẫn như xưa, không nhanh không chậm, dịu dàng dễ nghe, khiến cho người đối diện cảm thấy ấm áp.
Bạch Tuyết cúi đầu, e dè nắm chặt dây túi xách của mình, do dự mở miệng nói: “Tôi có thể. . . . . . làm phiền Niếp tiên sinh giả dạng làm bạn trai
của tôi không?. . . . . . cầu xin anh giúp tôi để anh bạn thanh mai trúc mã kia làm hòa với bạn gái của cậu ta.”
Tích tắc, thời gian chậm chạp trôi qua. Một tiết mục hài như thế, cô không thể mướn giang hồ để
giúp mình, chỉ có thể nhờ cậy anh.
Hơn nữa cô lại ngốc đến nỗi năn nỉ người đàn ông mà mình đang muốn trốn tránh giúp một tay.
Nhiếp Phong sửng sốt, không ngờ Bạch Tuyết yêu cầu mình như thế.
“Việc đó. . . . . . anh cũng có thể từ chối” Bạch Tuyết lo lắng, ánh mắt dao
động, xấu hổ cười nói, “Thật ra tôi chỉ sợ Tư Hoài Dương tranh cãi với
bạn gái, sau đó tới tìm tôi khóc lóc kể lể mà thôi. Thật sự rất phiền . . . . . . Anh không biết tên này thoạt nhìn rất. . . . . .”
“Được rồi, tôi có thể giúp việc này.” Nhiếp Phong ngắt lời của Bạch Tuyết.