“A” Bạch Tuyết phản
ứng theo cách bình thường nhất, thét chói tai. Sau đó cô lấy chăn trùm
mình thật kín, nói ”Đồ háo sắc, tên lưu manh, thừa dịp tôi uống say, anh giở trò đồi bại với tôi sao?”
Nhiếp Phong đặt ly nước trở lại trên tủ đầu giường, bước đến tủ treo quần áo, tiếp tục sửa sang lại trang phục của mình.
Quét mắt nhìn khắp nơi một lần nữa, thấy quần áo mình vứt lung tung trên sàn nhà, cô đang tưởng tượng ra cảnh bọn họ cởi quần áo như thế nào?
Thắt lại cà vạt, đôi tay Nhiếp Phong đút vào trong túi quần, đứng trong
phòng nhìn Bạch Tuyết đang ngồi trên giường lớn nhìn anh với cặp mắt
cảnh giác.
“Giở trò đồi bại với em sao?” Nhiếp Phong trở nên thay đổi, không còn dáng vẻ nho nhã trong thương trường, cũng không còn dáng vẻ của người đàn ông dịu dàng như ở quán bar nữa mà anh lạnh lùng nói
”Tối hôm qua, em chủ động ôm ấp yêu thương anh, anh không có làm bất kỳ
chuyện gì ép buộc em.”
”Anh nói láo” Bạch Tuyết tức giận khiến khuôn mặt cô ửng đỏ.
Ngày hôm qua, cô chỉ nhớ mình lên xe taxi, còn Nhiếp Phong đứng bên cạnh cứ liên tục hỏi địa chỉ nhà cô.
Cô muốn nói cho Nhiếp Phong địa chỉ nhà mình nhưng đầu óc cô cứ mơ màng,
tựa như không còn lý trí. Sau đó cô thấy hình như có ai đó đỡ cô vào
phòng và rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo, cô cũng không còn nhớ rõ nữa.
Nhưng hiện giờ nhìn tình trạng của cô cũng hiểu tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhiếp Phong nhếch miệng cười khẽ, đi tới bàn đọc sách, lấy từ ngăn kéo ra hai cái cài áo vừa cười nói: “Hôm qua, ở trong quán bar, em chủ động hôn
anh. Khi lên xe taxi, anh hỏi gì cũng không nói nên anh đưa em về đây.”
Cài xong, anh lại lấy đồng hồ đeo vào tay mình, nói, “Sau khi vào phòng, em ôm anh, sau đó hấp dẫn anh khiến anh...... Anh thấy chắc đã
lâu em không có sinh hoạt tình dục rồi.”
Bạch Tuyết há to mồm
nhìn Nhiếp Phong đang bình thản nói, lần này chắc anh đã nhớ ra mọi
chuyện nên muốn đẩy cô xuống vực sâu đây mà.
Cô rung động, hấp dẫn, đói khát anh sao? Sao anh biết cô đã lâu không sinh hoạt tình dục?
”Anh...... Anh...... nói......” Càng nghe cô càng cảm thấy tức giận.
Nhiếp Phong nhíu mày, hình như đồng hồ đeo tay không hợp ý anh nên anh để lại ngăn kéo và lấy chiếc đồng hồ khác đeo lên.
Sau khi cảm thấy trang phục mình hoàn hảo, Nhiếp Phong đi tới cạnh giường,
Bạch Tuyết thấy vậy nên sợ hãi đến nỗi từng bước thụt lùi, mở to hai mắt nhìn anh.
”Đừng quan tâm nhiều, dù sao chúng ta cũng đã là người trưởng thành. Mọi người chỉ vui đùa một chút thôi, chắc em không phải
nghiêm túc chứ?” Nhiếp Phong cúi xuống nhìn vào mắt Bạch Tuyết, nụ cười
cực kỳ xấu xa.
Bạch Tuyết há miệng, nói không ra lời.
”A.” Nhiếp Phong cười một tiếng, xoay người ra
cửa phòng ngủ, “Thật ngại quá, anh đã lên kế hoạch cho cuộc sống và công việc của mình hết rồi. Mặc dù anh là ông chủ nhưng cũng không có thói
quen đi làm trễ.”
Câu nói mỉa mai kia nghe rất quen, hình như cô đã từng nghe ở đâu rồi.
Mọi người chỉ là vui đùa một chút thôi, cô cần gì nghiêm túc như thế chứ?
Đây là câu nói mà năm đó khi cô bị Đái Kiều Nghiên bắt quả tang mình cùng
Nhiếp Phong lên giường. Sau khi bị ăn tát, cô thốt ra lời nói bất cần,
không ngờ anh nghe được tất cả.
Tự mình gây họa thì tự mình phải gánh chịu thôi. Bạch Tuyết cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, khóe mắt cay
cay, cô tung chăn ra khỏi người mình, cúi đầu nhặt quần áo của mình và
bắt đầu mặc vào.
Không cần quan tâm chủ nhân nghĩ gì, Bạch Tuyết liền đi theo cửa sau để thoát ra ngoài. Sau tiếng kéo cửa vang lên,
trong nhà lại yên tĩnh như cũ. Một giọt nước mắt cũng lăn dài trên má
cô.