Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây

Chương 20: Bại lộ



Nhớ lại bốn năm trước, Bạch Tuyết vốn định âm thầm bỏ đi, không những muốn rời khỏi phòng này mà còn muốn rời khỏi căn biệt thự này.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cô gặp phải bạn gái của Nhiếp Phong – Đái Kiều Nghiên.

”Ai cho cậu lại tùy tiện vào phòng của người khác?” Đái Kiều Nghiên lạnh lùng nhìn cô, trên gương mặt lộ rõ thái độ chán ghét lẫn thù địch.

Tim Bạch Tuyết như đánh trống, “Tớ...... Tớ hơi nhức đầu nên muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi......”

”Vậy cậu cũng không nên làm loạn, tùy tiện đi vào phòng của người khác. Cậu phải coi đây là phòng ai chứ?” Đái Kiều Nghiên tức giận hừ một tiếng. Sau đó cô nghĩ lại, dù sao đây cũng là người học chung, ở chung phòng với mình suốt mấy năm học, cô cũng nên giữ thể diện cho cô ta “Bạch Tuyết, vậy cậu có thấy Nhiếp Phong hay không?”

Nghe đến hai từ “Nhiếp Phong”, lòng Bạch Tuyết rộn ràng, tim đập nhanh như muốn rớt ra ngoài.

Bởi vì người đàn ông kia mới vừa cùng cô mây mưa, bây giờ có lẽ anh ta đang ở trong phòng tắm!

”Không thấy...... Tôi không nhìn thấy.” Bạch Tuyết cúi đầu thuận tay đóng cửa lại, “Tôi không khỏe, xin phép cô, tôi muốn về nhà rồi.”

Bởi vì cha mẹ thương yêu, nên dù Bạch Tuyết không thi đậu đại học ở nơi khác cũng không có ép buộc cô mà đồng ý cho cô ở lại thành phố Z học tiếp.

Bây giờ trở về trường học cũng không được, cô chỉ có thể về nhà mà thôi.

Trong lòng bất an bước qua mặt Đái Kiều Nghiên, Bạch Tuyết cảm thấy dường như Đái Kiều Nhiên đang nhìn mình chằm chằm khiến cô sởn gai ốc.

Cạch Cạch, cửa phòng đột nhiên mở ra,người đàn ông bước ra ngoài.

”Nhiếp Phong?” Giọng của Đái Kiều Nghiên giống như giọng một con gà mái đang bị người ta nắm cổ. Bạch Tuyết kinh ngạc đến nỗi không thể nói lời nào.

Hai cặp mắt chiếu thẳng vào người Bạch Tuyết đã bước xuống cầu thang một nửa, “Bạch Tuyết, cậuđứng lại đó.”

Đang chuẩn bị rời đi, nghe tiếng gọi cô giật mình nhìn lên trên lầu, thấy Nhiếp Phong đứng ngay cửa.

Tóc anh ướt sủng, chỉ cài bốn khuy áo nút áo sơ mi.

Đái Kiều Nghiên rượt theo Bạch Tuyết muốn hành hung cô, “Cậu là người đàn bà không biết xấu hổ.”

Bạch Tuyết theo bản năng chạy xuống lầu dưới, lại bị Đái Kiều Nghiên đuổi theo bắt lại.

”Không biết xấu hổ này” Bốp! Đái Kiều Nghiên vung tay lên, hung hăng tát vào má Bạch Tuyết một cái.

Vì phần lớn các bạn tham gia buổi party cũng đã say, mà tiếng nhạc cũng xập xình không ngừng, nên không ai chú ý chuyện Đái Kiều Nghiên tát cô.. ....

Bạch Tuyết bị đánh mạnh đến nỗi đầu nghiêng về một bên, cô thản nhiên đưa tay vuốt gương mặt đang nóng hừng hực của mình, nhìn Đái Kiều Nghiên.

Đái Kiều Nghiên giận đến nỗi khuôn mặt biển đổi, lại muốn hung hăng giơ tay lên tiếp tục đánh Bạch Tuyết.

”Sao cậu đánh tớ?” Bạch Tuyết lấy tay che mặt mình lại, đồng thời vươn tay chụp lấy cánh tay Đái Kiều Nghiên đang định đánh cô lần nữa.

”Tại sao? Bởi vì cậu quyến rũ bạn trai của tớ.” Đái Kiều Nghiên tức giận nên hét lớn.

”Anh ấy là bạn trai của cậu sao?” Ánh mắt Bạch Tuyết sắc bén lại kiên định, ”Nếu như anh ấy là bạn trai của cậu thì vì lý do gì lại tùy tiện lên giường cùng người khác?”

”Cậu…” Đái Kiều Nghiên chột dạ, ánh mắt cô dao động nhưng lập tức lại như cũ, “Đồ xấu xa, tránh xa anh ấy ra.”

Thì ra là anh ấy không lừa gạt cô, chỉ có Đái Kiều Nghiên đang tự nhận anh ấy là người đàn ông của cô ta mà thôi.

Bạch Tuyết cúi mặt xuống đất, khóe miệng nhếch lên một cách quyến rũ, “Dù sao mọi người cũng chỉ vui đùa một chút thôi, cậu cần gì nghiêm túc thế.” Cô cố ý thể hiện mình chỉ là người tùy tiện.

Đái Kiều Nghiên nghiến răng, nhìn thấy có mấy người bạn đang nhìn họ. Cô không muốn để mọi người biết rằng người bạn trai mà cô vẫn thường công khai khen ngợi, một người bạn trai mà cô công khai chủ quyền từ rất lâu, giờ lại bị Bạch Tuyết xỏ mũi.

”Cút đi, cút ra khỏi nơi này.” Đái Kiều Nghiên tiến lên đẩy Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết cắn môi, xoay người chen lấn mọi người để rời khỏi nơi này.

Nhiếp Phong đứng trên cầu thang, tròng mắt đen nhìn lầu dưới, cảm thấy tức giận đến nỗi chỉ nhìn trừng trừng Đái Kiều Nghiên.

Mặc dù tiếng nhạc rất lớn, nhưng anh vẫn nghe thấy lời của Bạch Tuyết nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.