“Anh mới vừa nói muốn tìm mẹ ghẻ cho con mình, vậy cũng có nghĩa là anh đã ly hôn?”
Bạch Tuyết tự biết mình lỡ lời, nên há miệng, cúi đầu, “Thật xin lỗi, em không cố ý......”
”Không có gì.” Nhiếp Phong khéo léo nói, “Cho nên buổi tối thứ Năm tuần trước
chúng ta lên giường, cũng không phải là chuyệntrái đạo đức.”
Sắc mặt Bạch Tuyết đột nhiên suy sụp, người đàn ông này luôn có những thủ đoạn mềm dẻo để nhắc khéo mình đây mà?
”Cái đó...... Em cũng không biết là tới đây xem mắt...... Hơn nữa
em cảm thấy chúng ta cũng không hợp.” Bạch Tuyết lấy dũng khí,ngẩng
đầu lên nhìn Nhiếp Phong, “Điều này cũng không hợp đạo lý lắm, lấy việc
mai mối để tìm mẹ ghẻ cho con mình không phải rất không đúng đạo lý
sao?”
Lúc này, cà phê của Bạch Tuyết đến.
Mặc dù cô gọi cà phê đen, nhưng nhân viên phục vụ còn tốt bụng mang thêm cho cô đường cục để Bạch Tuyết có thể dễ uống.
Bạch Tuyết nhìn chằm chằm ly cà phê đen, bỗng cảm thấy khổ sở. Cô rùng mình
một cái, ngoan ngoãn cho một cục đường vào ly của mình.
”Bốn năm
trước, chúng ta cũng đã từng quen biết nhau, lần đầu tiên của em cũng đã cho anh rồi. Bốn năm sau, chúng ta lại gặp nhau, tuần trước cũng mới
vừa lên giường. Vậy thì chỗ nào không hợp? Chỗ nào khôngtốt?Chúng ta chính xác bắt đầu từ khi nào đây? Nếu như em thích làm loạn, là loại
phụ nữ có thể tùy tiện cùng bất cứ người đàn ông nào lên giường, như vậy thì chúng ta cũng xem như chưa từng gặp mặt.” Nhiếp Phong thở dài nói,
sau đó đem ly cà phê đã nguội lạnh đẩy tới trước mặt cô và cầm hoá đơn
tính tiền lên.
Sao? Dám nói cô là loại người phụ nữ tuỳ tiện có thể cùng bất cứ người đàn ông nào lên giường sao?
Một câu là giường, hai câu cũng là giường. Chẳng lẽ anh ta chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ thôi sao?
”Anh Niếp, xin anh đừng ngậm máu phun người được không?” Bạch Tuyếtđứng
lên, “Bốn năm trước, tôi đang lúc trẻ người non dạ, suy nghĩ chưa chín
chắn nên mới gây ra hậu quả đáng tiếc. Còn tuần trước cũng do tôi đã
uống rượu quá nhiều nên không tự chủ được mình. Việc này và việc xem mắt chẳng có quan hệ gì.”
”Không sao à? Nếu như người nhà của em và
người bạn thanh mai trúc mã biết những việc này, thì họ cũng sẽ cảm thấy không sao?” Giọng Nhiếp Phong cất cao hỏi.
Anh đang uy hiếp cô sao? Bạch Tuyết thật sự không thể tin được. Nhiếp Phong sẽ có một bộ mặt lưu manh như thế.
”Anh.
..... anh...... Anh nghĩ sao thì nghĩ. Tóm lại sẽ không bao
giờ có việc tôi và anh kết hôn.” Bạch Tuyết cũng không thể kìm nén, vì
quá tức giận nên cô đứng đó la lên.
Cô vừa la lên, lập tức có nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn cô.
”Không muốn sao? Vậy anh sẽ nói với dì Khương rằng em từ chối kết hôn với anh. Còn nguyên nhân, …… anh rất tôn trọng sự riêng tư của người khác, nên
anh sẽ không nói chuyện giữa em và anh cho người khác biết. Em cứ yên
tâm.” Nhiếp Phong cầm tờ hoá đơn lên” Hẹn gặp lại, cô Bạch.”
Nhìn bóng lưng anh ngày càng xa dần, lòng Bạch Tuyết càng ngày càng cảm thấy suy sụp.
”Nhiếp Phong! Chúng ta nói chuyện một chút.” Bạch Tuyết cắn răng hô to.
Đang đi đến quầy tính tiền, Nhiếp Phong nghe thấy cô gọi nên dừng lại, khóe
miệng cong lên, “Phiền cô cho thêm hai chén Lam Sơn tới bàn C17.”
Cô có nên tin tưởng lời anh mới vừa nói không? Tin rằng anh tôn trọng sự riêng tư của người khác, sẽ không nói ra sự thật không?
Không thể nào. Nhìn khuôn mặt nham hiểm, quỷ quyệt của anh ta kìa, trên mặt
có thể hiện rõ “Tôi sẽ đem chuyện chúng ta tuyên truyền cho mọi người
đều biết.”
Nhiếp Phong quay trở về ngồi ở chỗ cũ, nhìn Bạch
Tuyêt thở hổn hển giống như cô vừa mới tham gia cuộc đấu bò vậy, thật
đáng thương.
”Em không cần phải khó xử như thế......” Anh nghĩ mình nên làm dịu không khí căng thẳng này một lát.
”Tôi không khó xử.” Bạch Tuyết rút khăn giấy trên bàn ra xé nát, “Ba mẹ tôi
không muốn thấy tôi kết hôn với một người đã có một đời vợ. Đến lúc đó,
anh cũng đừng nên oán hận tôi.”
”Làm sao em biết họ không đồng ý
anh?” Khoé miệng Nhiếp Phong cong lên, “Vậy đầu tiên chúng ta từ bạn
bình thường mà tiến lên thành tình cảm nam nữ, quen nhau, hai tháng sau
đính hôn, ba tháng tiếp thì kết hôn. Tất cả đều chuẩn bị kịp.”
Đồ bệnh thần kinh! Anh ta thật sự bị bệnh thần kinh! Bạch Tuyết có cảm giác mình đang bị hôn mê.
”Anh.
..... Sao anh chắc chắn tôi sẽ lấy anh chứ?” Bạch Tuyết cười lạnh nói, “Chưa nói đến áp lực gia đình, cha mẹ
anh cũng sẽ không đồng ý để anh lấy cô bé lọ lem như tôi đâu.”