Dù cô bị người khác mắng là vô sỉ, dù bị coi thường cũng không sao. Trong đầu Bạch Tuyết nghĩ ngay tới một câu nói “Không quan tâm đến vạn vật xung quanh, chỉ quan tâm đến những gì mình đang có.”
Bắt đầu từ khi nào, cô trở thành người không biết liêm sỉ như vậy?
Nhiếp Phong ngơ ngác nhìn tay mình bị Bạch Tuyết đè lại, không hiểu trong đầu người phụ nữ này muốn gì.
Trên chiếc giường lớn, đôi nam nữ ôm hôn nhau thắm thiết, Nhiếp Phong càng dịu dàng thì nước mắt Bạch Tuyết càng tuôn nhanh hơn.
“Sao lại khóc?” Nhiếp Phong hôn lên khoé mắt Bạch Tuyết, giọng anh dịu dàng khiến Bạch Tuyết cảm thấy an tĩnh.
“Em. . . . . . Em là người phụ nữ xấu. Em cảm thấy thật xấu hổ. Em. . . . . . Ô. . . . . .” Bạch Tuyết không ngừng mắng mình.
“Đồ ngốc, yêu nhau thì có tội gì đâu?” Nhiếp Phong nhẹ nhàng cởi quần lót của Bạch Tuyết, bàn tay nhẹ nhàng trêu đùa vùng nhạy cảm của cô, “Nhưng anh và Kiều Nghiên cũng không phải quan hệ yêu đương, chẳng qua là do cha mẹ hai bên thấy thích nên ghép đôi vậy thôi.”
Thân thể Bạch Tuyết đang khẽ run rẩy, đột nhiên mắt cô mở to. Cô nhìn Nhiếp Phong với ánh mắt say đắm, trong lòng thầm nghĩ anh có gương mặt thật tuấn tú, mê người.
“Không phải. . . . . . Không phải tình yêu nam nữ sao?” Cô như không tin lời nói của Nhiếp Phong nên lặp lại.
Nhiếp Phong hôn lên đôi môi Bạch Tuyết, cười một tiếng, “Ít nhất anh cảm thấy không phải.”
Cô tin anh. Nhưng cô cũng không muốn cướp đi vị trí của Đái Kiều Nghiên trong lòng anh.
Cô chỉ muốn có một kỷ niệm đáng nhớ về mối tình đầu của mình trong suốt hai mươi hai năm qua.
Lần đầu tiên của mình bị người khác chiếm mất, cô cảm thấy đau bụng một chút nhưng vẫn điềm tĩnh, tỏ vẻ như không sao cả.
Thật ra trong lúc quan hệ, cô cũng có đau đớn, nhưng cô chỉ cắn răng hừ hừ mấy tiếng. Nhiếp Phong lại là người từng trải, anh biết cách đột phá vào vùng cấm địa nhanh chóng mà lại giảm bớt sự đau đớn cho người phụ nữ kia. Vì vậy, anh nâng hông Bạch Tuyết lên, tấn công thần tốc vào trong người cô.
“Nhiếp. . . . . . Anh Nhiếp” Bạch Tuyết đứng thẳng người dậy, mười ngón tay của cô cào vào lưng Nhiếp Phong khiến lưng anh rướm máu.
“Gọi anh là Phong. . . . . . Bảo bối, gọi anh là Phong. . . . . .” Nhiếp Phong thở dốc bên tai Bạch Tuyết.
“ Phong. . . . . . Phong. . . . . . Phong.” Bạch Tuyết khẽ ngâm nga cái tên này như muốn khắc sâu vào tim mình.
Giờ phút này, cô thật giống như con thuyền nhỏ bị gió mạnh quét qua. Gió mạnh quét đến đâu, cô đi theo đến đó.
Lúc đầu chỉ là những đau đớn nhỏ, nhưng về sau Nhiếp Phong càng ngày càng vận động mạnh mẽ khiến Bạch Tuyết cơ hồ không chịu nổi.
Nhìn bề ngoài Nhiếp Phong thâm trầm, nhưng khi ở trên giường, anh lại giống như một chiến sĩ chuẩn bị xông trận.
Nhiếp Phong tấn công mạnh mẽ khiến cô thật thảm hại. Bạch Tuyết chỉ biết kêu khóc và rên rỉ, còn lại không biết mình nên nói gì để diễn tả sự thất bại của cô.
“Phong! Em chịu không nổi. . . . . . Phong!” Bạch Tuyết trợn to hai mắt, cầu xin Nhiếp Phong. Thật ra, trong giờ phút đó, cô thật sự không biết mình muốn gì.
“Bảo bối, hãy gọi tên anh! Bảo bối! Gọi tên anh” Nhiếp Phong gào thét, phóng thẳng vào người Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết không biết mình đã gọi tên Nhiếp Phong bao nhiêu lần, gọi tên anh để đạt được cao trào duy nhất trong cuộc đời mình.
**
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Bạch Tuyết đang nằm co người trên giường nhẹ nhàng bò dậy, thân thể đau nhức khiến cô nhếch miệng than thở.
Vội vàng mặc chiếc đầm vào, Bạch Tuyết chỉ sửa sang lại tóc mình một chút. Nhân lúc Nhiếp Phong đang tắm, cô chạy trốn khỏi phòng.
Vừa mở cửa ra ngoài, cô nghe được tiếng nhạc xập xình, đinh tai nhức óc, xem ra Par¬ty vẫn chưa kết thúc.
Bạch Tuyết theo khe , cửa chui ra ngoài, như vẫn còn luyến tiếc, cô quay đầu nhìn lại gian phòng một lần nữa.
Việc tối nay xem như là giấc mộng thôi.
“Bạch Tuyết? Cậu ở đây làm gì?” Đái Kiều Nghiên đang đứng bắt chéo hai cánh tay ở trước ngực, sắc mặt lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết như thể cô là trộm cướp.