Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây

Chương 39: Côn trùng, hãy tập trung vào việc của chúng ta



Edit: Sóc Là Ta

Truyện chỉ được chia sẻ tại …..

Ba của Tư Hoài Dương là người sáng lập công ty chế tạo xe hơi sớm nhất, cũng chính ông là người đóng góp nhiều công sức, từng bước làm cho công ty phát triển. Lần này gặp chuyện không may cũng là do có người tố cáo ông trốn thuế.

Nhà họ Tư chế tạo xe hơi, hơn nữa việc kinh doanh cũng rất tốt. Ngoại trừ đại lý nhà họ Tam ở thành phố Z, ai cũng biết đến sức tiêu thụ xe hơi đại lý 4S của nhà họ Tư.

Bạch Tuyết muốn gặp Tư Hoài Dương, nhưng lại bị mẹ Tư khuyên can. Bà khóc lóc nói tâm trạng của Tư Hoài Dương không tốt, không muốn gặp ai. Bạch Tuyết không biết làm gì nên đành ôm bụng tức giận bỏ về.

Hôm sau, Bạch Tuyết đi làm, vẫn như cũ tìm cơ, hội điện thoại cho Tư Hoài Dương nhưng điện thoại vẫn tắt.

“Làm việc bên cạnh anh mà tâm trí cứ suy nghĩ về người đàn ông khác, em có cảm thấy mình quá đáng hay không?” Nhiếp Phong đứng sau lưng Bạch Tuyết, nhìn cô buồn bã để điện thoại di động xuống.

“Ô!”Bạch Tuyết giật mình, xoay người lại liền thấy anh đang mặc bộ tây trang, áo sơ mi và cà vạt có đính kẹp bằng vàng thật xa xỉ, sang trọng. Cô sợ hãi đến nỗi suýt nhảy dựng lên.

Ngược với Bạch Tuyết, ánh mắt Nhiếp Phong đang giăng đầy mây đen u ám.

“Nhiếp...... Tổng giám đốc Nhiếp.” Bạch Tuyết giấu điện thoại ra phía sau, cúi đầu nói, “Thật xin lỗi...... Tôi sẽ đi làm việc.”

Vừa định thoát khỏi Nhiếp Phong, lại bị anh tàn nhẫn kéo cổ áo trở lại.

Nhiếp Phong gằn từng tiếng “Tính nhẫn nại của anh có hạn. Về chuyện kết hôn, em suy nghĩ thế nào rồi?”

Người đàn ông này có phải đang có bệnh tự kỷ? Ánh mắt Bạch Tuyết tức giận quét nhìn Nhiếp Phong. Cô nhớ mình chưa từng nói với anh ta rằng mình sẽ cân nhắc về đề nghị đính hôn hay kết hôn của anh ta mà.

Nhiếp Phong nhìn ánh mắt khinh thường của Bạch Tuyết khi nhìn mình. Anh bất mãn giơ tay lên, ngón trỏ thon dài khéo léo nâng cằm cô lên khiến cô hoảng sợ vội ngậm chặt miệng lại.

“Đừng ép anh phải ra tay.” Nhiếp Phong chau mày, cúi đầu xuống nói nhẹ nhàng bên tai Bạch Tuyết, “Nếu đoạn video kia không chứng minh được gì, thì anh có thể nói chuyện chúng ta đã lên giường vào bốn năm trước cho mẹ em nghe. Đến lúc đó, dù anh là người đã từng kết hôn một lần, lại có một đứa con trai thì mẹ em cũng nhất định trói em lại và đưa đến cho anh thôi.”

“Anh...... Anh thật hèn hạ.” Bạch Tuyết tức giận đến nỗi nói không ra lời.

Nhiếp Phong đứng thẳng người, lạnh lùng cười, “Hèn hạ sao? Anh chỉ muốn cảnh cáo em thôi. Dù sao trong lúc anh còn chưa làm tới thì em cũng nên suy nghĩ kỹ. Anh không phải loại người có tính nhẫn nại cao đâu.”

Còn tự cao tự đại nữa sao? Bạch Tuyết muốn hộc máu, nhưng cô chỉ run run đôi môi nói không ra lời.

“Tại sao lại là tôi?” Bạch Tuyết không hiểu nguyên nhân tức giận của Nhiếp Phong từ đâu mà đến.

Tròng mắt đen của Nhiếp Phong chăm chú nhìn Bạch Tuyết. Sau khi suy nghĩ một chút, anh nâng lên đôi tay, lấy ngón tay vẽ trên không trung một cái hình tròn, “Ví dụ đây là một mạng nhện, mà em chính là con sâu trùng hợp đụng vào. Là vậy đó.”

Vậy thôi à?

Bạch Tuyết muốn đánh một quyền vào mặt Nhiếp Phong khi nhìn thấy vẻ mặt “đương nhiên” của anh. Thì ra mình chỉ là con côn trùng có cánh xui xẻo đụng phải mạng nhện của anh ta.

“Anh hãy cho tôi biết nguyên nhân. Chắc anh đã gây ra những chuyện phiền toái bên ngoài, chứ sao lại muốn gấp gáp kết hôn như thế.” Bạch Tuyết hít một hơi thật sâu, quyết định hỏi rõ.

Lúc này, thang máy dành riêng cho nhân viên PLO vang lên, có tiếng người nói chuyện ngày càng rõ. Họ chuẩn bị đi ngang qua phòng cháy (phòng để thiết bị phòng cháy chữa cháy), cà thẻ để vào phòng làm việc.

Mà lúc này, Bạch Tuyết và Nhiếp Phong đang đứng ở phòng cháy ngay chân cầu thang.

“Hôm nay là thứ tư, thứ hai tuần sau, trước khi tan việc hãy cho anh câu trả lời chắc chắn.” Nhiếp Phong vỗ vào bả vai Bạch Tuyết nói, “Đừng vì chuyện nhà người bạn thanh mai trúc mã của em mà làm ảnh hưởng đến việc anh theo đuổi em. Nếu bản thiết kế lần này được thông qua, thì em cũng sẽ được bên Tuyên Hoà hẹn gặp mặt thôi.”

Anh ta...... theo đuổi của anh ta là uy hiếp phải không? Uy hiếp trắng trợn.

Bạch Tuyết chán nản cúi đầu, có cảm giác mình là con trùng nhỏ đang bị vướng vào lưới nhện. Hơn nữa, còn có một con nhện to đang từng bước tới gần mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.