Ở căn hộ của Trần Hân Hân, cô ta vừa tắm xong, mặc một chiếc áo tắm gợi cảm phô trương ra bộ ngực khủng. Ngồi tựa người lên sofa thưởng thức ly rượu đỏ, ánh mắt đăm chiêu.
Vừa hết một năm, Dư Thế Phàm liền trở về nhà, Huỳnh Nha Hi còn đến tận công công ty tìm, thậm chí còn ở lại phòng của Dư Thế Phàm đến tận chiều mới rời đi. Hôm nay, Dư Thế Phàm cũng không có ghé lại chỗ cô, Trần Hân Hân uống một ngụm rượu bật cười.
Thực giỏi, Huỳnh Nha Hi, tuy bộ dạng ngu ngốc lại có thể cướp lấy Dư Thế Phàm từ cô. Không, Dư Thế Phàm ngay từ đầu đã là của cô, chỉ thuộc về cô mà thôi. Trần Hân Hân nhìn tệp hồ sơ màu trắng nằm trên bàn, môi nở nụ cười quỷ dị, có trách thì trách Huỳnh Nha Hi không biết thân phận động vào người của Trần Hân Hân.
Ở Dư gia thì lại khác, bà Dư vui vẻ đến nhảy cẩn lên khi nghe được từ tài xế rằng Nha Hi đã ở lại công ty của Thế Phàm mãi đến chiều mới rời đi. Đây thật sự là một bước tiến đột phá, cứ tiếp tục như vậy, bà tin tưởng rằng Thế Phàm, con trai bà không thể phản kháng lại cái con dâu đáng yêu của bà.
Buổi sáng hôm sau, Huỳnh Nha Hi như thói quen thức rất sớm, đôi mắt vừa vặn mở ra, nhìn thấy một thân thể to lớn đang nằm bên cạnh còn rất chi là đẹp trai, thật là một buổi sáng bổ mắt. Đây là lần đầu tiên Nha Hi thức dậy mà người này vẫn còn nằm bên cạnh, ánh sáng buổi sương mai nhẹ nhàng chiếu vào vài tia nắng nhẹ. Huỳnh Nha Hi lần đầu được nhìn rõ khuôn mặt anh, ở cự li gần, hai hàng mi đen dày lồng vào nhau.
Đôi mày đen rậm, ẩn sau là đôi mắt sâu hoắc, bình thường đôi mắt ấy sẽ rất tĩnh lặng như một hồ nước yên bình không một gợn sóng. Xương mũi cao thẳng tắp, cánh môi cương nghị còn có xương hàm nam tính, Nha Hi mãi ngắm nhìn Dư Thế Phàm.
Có trời mới biết đây là cơ hội hiếm có đến nhường nào, Nha Hi phải thật tận dụng nó, vậy ra hôm nay anh không đi làm, khóe môi Nha Hi nâng lên tựa lúc nào, gương mặt trông rất hạnh phúc. Đối với cô, mỗi ngày thức dậy cảm giác rất đơn độc, hôm nay cuộc đời Nha Hi như được mở ra một trang mới, một buổi sáng hạnh phúc đến lạ.
Huỳnh Nha Hi ngồi dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường không muốn đánh thức Dư Thế Phàm, rón rén đi vào nhà tắm rửa mặt đánh răng, chuẩn bị ra ngoài mua đồ về chuẩn bị bữa sáng cho anh. Huỳnh Nha Hi không biết rằng bản thân đã cười suốt quá trình đi đến cửa hàng tiện lợi, đến mức anh thu ngân nhìn cô với ánh mặt ngạc nhiên "Chị Huỳnh hôm nay trông khác khác nha."
"Khác gì cơ?" Huỳnh Nha Hi gãi gãi chiếc má, cười ngượng.
"Trông xinh hơn mọi ngày luôn đó" Anh thu ngân trẻ tuổi tấm tắc khen, Huỳnh Nha Hi ngượng đỏ mặt, đối với khen ngợi của anh ta khẽ đùa "Chắc là bởi vì tôi mới ngủ dậy."
Trở về căn hộ nhỏ bé của mình, Huỳnh Nha Hi vui vẻ xoắn tay áo vào bếp, chỉ cần một chốc lát mùi thơm thức ăn liền lan tỏa khắp nhà. Nha Hi chạy qua chạy lại ở trong bếp, bóng dáng nhỏ bé cứ đi qua đi lại trông rất đáng yêu, còn có chiếc tạp dề màu hồng làm tăng thêm độ cute của Nha Hi.
Cặm cũi một hồi, Nha Hi thở dài một hơi lau mồ hôi trên trán, mới nhìn thấy Dư Thế Phàm đang đứng tựa người vào vách tường ở phía đối diện, bộ dạng cực kì lười biếng, áo ngủ còn nửa ẩn nửa hiện lộ ra da thịt. Huỳnh Nha Hi giật mình mỉm cười "Anh dậy rồi hả?"
Dư Thế Phàm ngáp một cái sau đó là một cái nhăn mặt "Làm ơn đi, anh không thể ngủ nếu như cứ ngửi thấy mùi đồ ăn như thế."
"Ah... Xin lỗi, em đánh thức anh rồi" Nha Hi đáp nhỏ, trong lòng liền trùng xuống, cô làm phiền anh rồi.
Dư Thế Phàm vung vai đi đến bàn ăn ngồi xuống "Dù sao anh cũng đói, hôm qua ăn không đủ no nên em nhanh nhanh lên."
Nghe thấy, Huỳnh Nha Hi liền phấn khởi gật đầu nhanh nhanh bắt tay vào nấu nướng cho xong, trong lúc ấy Dư Thế Phàm rất rãnh rỗi cầm điện thoại đọc tin tức buổi sáng. Nhìn từ khía cạnh nào trông cũng rất giống đôi vợ chồng mới cưới, Nha Hi đỏ mặt, cô đang suy nghĩ cái gì vậy, lắc lắc đầu đánh bay suy nghĩ mạo phạm kia.
"Ách..." Vì không tập trung thái rau, mãi mê suy nghĩ, Nha Hi đã thái luôn một mảnh da tay, thật sự vẫn rất hậu đậu.
Nghe tiếng động, Dư Thế Phàm ngẩn đầu tầm nhìn rời khỏi điện thoại di chuyển đến cô gái ở trong bếp đang nhăn nhó mặt mày, anh hỏi "Sao vậy?"
"Hả? Không có gì" Nha Hi bật cười, bàn tay bị đứt đặt xuống bàn, khu bếp nhiều đồ vật chắn tầm nhìn anh không thể nhìn thấy. Dư Thế Phàm biểu thị một cái nhăn mày, đứng dậy rời bàn ăn đi vào trong bếp, Nha Hi lập tức xua tay "Không có gì cả, anh ở ngoài đợi đi."
Nha Hi không để ý rằng khi Nha Hi nâng hai tay lên xua, một bàn tay với vết máu đỏ đã vung lên trước mặt Dư Thế Phàm, cô liền thu tay lại giấy sau lưng, gương mặt gượng gạo không biết nên nói như thế nào, chắc anh nghĩ cô vụng về lắm. Dư Thế Phàm đi đến, bắt lấy bàn tay đang giấu dím của Nha Hi "Đây là không có gì của em?"
Nhìn xuống thớt rau cải đang thái dở, đó chắc chắn là thủ phạm, Dư Thế Phàm thở dài "Không cần thái nữa, có gì ăn đó."
Nha Hi gật gật đầu "Anh ngồi đợi đi" Làm ơn đi ra ngoài cho cô còn nấu chứ.
Dư Thế Phàm cầm tay cô, cũng không có băng cá nhân ở đây, anh cứ cầm tay cô khiến cô cảm thấy ngại nha, trái tim của cô ơi xin hãy nằm yên ở lồng ngực. Nha Hi rụt rè muốn rút lại bàn tay, lại bị một lực lớn giữ lấy, bàn tay bị nâng lên, Nha Hi đứng hình nhìn người đàn ông trước mặt.
Hơi ấm từ ngón tay truyền tới, còn có mền mền ướt ướt, mặt Nha Hi bốc hỏa đỏ bừng, cái miệng nhỏ há hốc lắp ba lắp bắp "Anh... Anh..."
Dư Thế Phàm nhả ra ngón tay của Nha Hi, khóe môi nhếch lên ma mị, lạnh đạm đáp "Anh đói rồi đấy."
Ách, Huỳnh Nha Hi xoay người tiếp tục công việc, khuôn mặt quay đi che giấu hai chiếc má đỏ bừng, đến cả hai vành tai cũng nóng. Dư Thế Phàm đứng bên cạnh, bộ dáng ngại ngùng của Nha Hi khiến anh bật cười, khóe môi cong lên ma mị nhìn bóng dáng nhỏ.