Trở về căn hộ nhỏ của mình, Nha Hi bò lên giường ngủ, lười biếng nằm trên giương lăn qua lăn lại. Nghĩ đến buổi phỏng vấn thành công lúc sáng, hí hửng lăn lăn trên giường, miệng cười tươi rói.
Hôm nay Thế Phàm có về hay không nhỉ? Huỳnh Nha Hi lười biếng ngồi dậy, bộ đồ công sở này thật không thoải mái, còn có đôi cao gót, vừa mới đi một chút ngày hôm nay đã chẳng cảm thấy thoái mái gì, Nha Hi lấy một bộ đồ ngủ rảo bước vào phòng tắm.
Xong lại quay trở về chiếc giường mền mại, buổi chiều thì lại bò ra nấu cơm chờ Dư Thế Phàm về. Chờ rất lâu, Huỳnh Nha Hi ngoái nhìn đồng hồ rất nhiều lần, cuối cùng xác nhận anh không về, mới một mình ăn cơm sau đó đi ngủ.
Những ngày tới, cuộc sống của Huỳnh Nha Hi lại quay trở về quỷ đạo của nó, Dư Thế Phàm hoàn toàn không trở về. Nha Hi vẫn đều đặng đến thăm ông bà Dư, ở nhà chờ đợi kết quả phỏng vẫn cả tuần cũng không có.
Cả Dư Thế Phàm cũng không chở về, đến hôm nay đã là chủ nhật, cả một tuần Nha Hi chờ đợi tin tức từ Dư Thị vô vọng, Thế Phàm cũng vậy. Huỳnh Nha Hi một mình ôm gối ôm trên giường muộn phiền, không biết Thế Phàm lúc này đang làm gì nhỉ? Có đang bên cạnh Hân Hân hay không?
Huỳnh Nha Hi lướt điện thoại vu vơ, chợt nhận ra, thì ra đến cả số điện thoại của Dư Thế Phàm, Nha Hi cũng không có. Hôm ấy anh nói cho anh thời gian, anh sẽ giải thích sau khi mọi chuyện đã ổn, chỉ nói như vậy rồi nửa đêm hôm ấy rời đi.
Huỳnh Nha Hi thở dài, bỗng điện thoại có cuộc gọi đến, là một dãy số lạ lẫm "Alo..."
Bên đầu dây phát ra "Xin chào, là cô Huỳnh Nha Hi đúng không ạ?"
"Dạ vâng" Huỳnh Nha Hi nhanh chóng đáp.
"Tôi gọi đến để thông báo rằng cô đã trúng tuyển vào vị trí chuyên viên bộ phận kế toán của Dư Thị, ngày mai cô Huỳnh bắt đầu đến và làm việc ạ."
"Dạ vâng" Huỳnh Nha Hi mừng rỡ đáp nhanh "Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn."
Cúp máy "Yeah yeah" Huỳnh Nha Hi sung sướng đến nhảy cẩn lên, vui vẻ tươi tỉnh đứng dậy nhúng nhảy trên chiếc nệm mềm mại. Vì phấn khởi quá mức không có để ý đến việc có một người đàn ông đã đứng trước cửa phòng nhìn Nha Hi, Huỳnh Nha Hi mừng rỡ mới phát hiện ra người đứng trước phòng, lập tức dừng lại hành động ăn mừng quá mức đứng ngay ngắn chỉnh tề "Anh về rồi."
"Có chuyện gì vui đến như vậy?" Trông Dư Thế Phàm mang theo mệt mỏi, anh gầy đi thì phải, không giống Dư Thế Phàm một tí nào, còn có mang theo bên mình một tia phiền não.
Huỳnh Nha Hi bước xuống giường, ngồi ngay ngắn trên giường thông báo "Từ ngày mai em sẽ đi làm."
"Đi làm?" Dư Thế Phàm chau mày, đi đến bên cạnh Huỳnh Nha Hi ngồi xuống.
"Ừm" Huỳnh Nha Hi gật đầu, anh ngồi thật gần cô, Nha Hi có chút vui mừng.
"Nếu em muốn, anh có thể bổ nhiệm cho em một vị trí ở Dư Thị" Dư Thế Phàm khẽ chạm lên sợi tóc dài mượt mà của Nha Hi.
Huỳnh Nha Hi đương nhiên từ chối, Nha Hi muốn chính bản thân tự mình tiến lên "Không đâu, em đã trúng tuyển rồi."
"Ở đâu?" Dư Thế Phàm khẽ hỏi, Huỳnh Nha Hi tập tức mỉm cười, đơn nhiên là không thể nói với anh được "Một công ty nho nhỏ thôi."
Nhìn gương mặt tươi cười của Nha Hi, một cỗ khó chịu nổi lên trong lòng Dư Thế Phàm "Không cần đi làm."
Huỳnh Nha Hi ngây người, khó hiểu "Tại sao chứ? Em không thích suốt ngày cứ ở nhà như thế."
"Em không đến chăm sóc ba mẹ nữa à?" Dư Thế Phàm hỏi, Huỳnh Nha Hi bậm môi, đôi mắt to tròn trừng lên "Em đã xin phép và ba mẹ cũng cho phép rồi."
Dư Thế Phàm nắm lấy eo nhỏ, kéo Huỳnh Nha Hi vào trong lòng, Nha Hi khẩn trương đẩy anh ra đứng dậy khỏi giường né tránh "Anh đi tắm đi."
Cô không hiểu Dư Thế Phàm, vui vẻ ở bên cạnh Nha Hi được một lúc, rồi sau đó sẽ bỏ rơi Nha Hi. Anh cứ treo cô lên mười tầng mây rồi thả cô xuống như vậy, Huỳnh Nha Hi không muốn gần gũi với anh.
Thái độ né tránh của Nha Hi, Dư Thế Phàm nắm lấy cánh tay của Nha Hi kéo xuống giường, Nha Hi như cá mắc cạn vùng vẫy để ngồi dậy nhưng hoàn toàn bị Thế Phàm giữ chặt dưới thân anh. Huỳnh Nha Hi không muốn gần gũi, ngày mai cô phải dậy sớm để đi làm bèn nhắc nhở "Thế Phàm, anh mới về nên mệt rồi, anh đi tắm đi."
Dư Thế Phàm ngông cuồng cúi đầu, hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn, cắn lên nó tạo thành một dấu răng hình bầu. Mút đến nó đỏ thẫm, bàn tay thành thạo cởi ra cúc áo của Huỳnh Nha Hi, Nha Hi giữ lại mấy chiếc cúc còn lại không cho anh mở ra.
Dư Thế Phàm không gấp gáp, cúi đầu hôn lên môi Nha Hi, hai đôi môi chạm nhau, cạy mở hàm răng, tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ mềm mại bắt lấy, Nha Hi buông mấy chiếc cúc hai tay đặt lên trước lòng ngực Dư Thế Phàm đẩy ra, gương mặt nhỏ mạnh mẽ xoay đi.
Dư Thế Phàm tóm được mấy chiếc cúc giật ra, giữ chặt một bên cổ tay của Huỳnh Nha Hi, một tay lại bắt đầu lột sạch Nha Hi.
"Thế Phàm... Anh đừng... Ách..."
Sức lực của một nữ nhân nhỏ bé như Nha Hi, so với người đàn ông đã hai mươi sáu tuổi như Dư Thế Phàm. Việc phản kháng lại anh hầu như là vô ích, Huỳnh Nha Hi vô lực chỉ có thể thuận theo anh, yếu ớt nằm trên giường lớn, bị xâm chiếm đến mơ mơ màng màng.
Trong mơ màng, Huỳnh Nha Hi chỉ nhìn thấy gương mặt người đàn ông đang chế trụ trên người cô, ánh mắt ấy có vẽ như rất phiền muộn. Trong lúc mơ màng, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm lạnh nhắc nhở Nha Hi.
"Đi làm thì được nhưng gần gũi với người đàn ông nào khác thì không."