Sau khi Dư Thế Phàm đưa Nha Hi về nhà, không có lập tức đi làm, Dư Thế Phàm cứ ngồi lì ở sofa làm việc với chiếc máy tính xách tay. Trông rất bận rộn, phút chốc lại nghe điện thoại, lâu lâu mới thấy anh ngẩn đầu lên thư giản một cái. Huỳnh Nha Hi mang đến tách trà jasmine nóng, thơm lừng mùi hương trà xanh hoa nhài đặc trưng, đặt lên bàn.
"Anh không đi làm hả?"
Dư Thế Phàm không có rời màn hình máy tính, trông sắc mặt Thế Phàm rất căng thẳng đáp lời "Đầu giờ chiều sẽ đi."
"À" Nha Hi gật gù, bây giờ cũng đã gần mười giờ trưa. Nha Hi ngồi ở sofa phía đối diện "Ngày mai em vẫn sẽ đi làm."
"Ừm, đi cùng anh" Dư Thế Phàm trả lời, vẫn không nhìn Nha Hi một cái, toàn bộ ánh mắt đều nhìn vào máy tính. Huỳnh Nha Hi bĩu môi, vừa mới hôm qua bày tỏ với cô, nói thích cô từ lúc anh mới mười sáu tuổi, thích cô đến giờ đã được mười năm đi. Nhưng sức hút của cô cũng không bằng một chiếc máy tính nga, chỉ là chiếc máy tính đó đang xử lí cả gia tài của anh thôi.
"Cho nên là..." Huỳnh Nha Hi khẽ giọng, rất là thành thật yêu cầu "Ở công ty á, chỗ em làm cũng không có liên quan đến chỗ anh nên là... Chúng ta hạn chế tiếp xúc nhau nha."
Lời nói Nha Hi vừa dứt, cô đã nhận được ánh mắt của Dư Thế Phàm, cuối cùng cũng rời khỏi màn hình đặt sự chú ý lên người cô. Dư Thế Phàm biểu tình một cái nhăn mày trông rất khó coi "Tại sao?"
Huỳnh Nha Hi giải thích, vấn đề rất là lớn "Đơn nhiên là vì... Anh là tổng giám đốc, em là nhân viên, chúng ta ở nơi làm việc chung chứ đâu phải riêng. Em không muốn mọi người bán tán... Em sẽ không tập trung làm việc được."
Nha Hi vốn không thích bị mọi người chú ý, hơn nữa hiện tại ai cũng biết cô là vợ anh, nhất định mọi người sẽ rất là bàn tán. Dư Thế Phàm ngồi đối diện, thâu tóm mọi biểu cảm rắc rối của Huỳnh Nha Hi vào tầm mắt, nghe cô nói xong, gương mặt nham hiểm nở môi cười. Tư thế nghiêm túc làm việc ngay lập tức biến đi đâu mất, tựa lưng vào sofa nệm, bàn tay ngoắc cô vợ nhỏ "Anh sẽ đồng ý nếu em bồi anh một chút."
Ánh mắt Dư Thế Phàm đăm chiêu, nhìn đăm đăm Huỳnh Nha Hi, cô vừa thẹn vừa tức giận, anh là cái đồ lưu manh hoá ư? Trông bộ dạng lúc này không khác gì mấy tên yêu râu xanh chuyên dụ dỗ phụ nữ, Huỳnh Nha Hi mặt rất nóng, nhanh chóng tìm cho mình một lí do "Ngày hôm qua rồi."
"Không" Người đàn ông như sói đói lắc đầu "Chuyện hôm qua là của hôm qua."
Hôm qua là anh thể hiện tình cảm, hôm nay là đáp ứng yêu cầu của cô, không thể tính.
Nha Hi bậm môi "Anh quá đáng vừa vừa thôi."
So với khí lực tức giận của vợ nhỏ, người đàn ông ngược lại còn rất cao hứng giơ cao bạc môi, nâng tay xem đồng hồ màu đen đe doạ "Em còn hơn một tiếng để bồi anh."
Đôi mắt đen như hạt ngọc lấp lánh của Nha Hi trừng trừng Dư Thế Phàm, hai chiếc má hồng hồng, cái miệng nhỏ đáng yêu bậm lại. Dư Thế Phàm rất sảng khoái thưởng thức một màn đáng yêu, Nha Hi lập tức đứng dậy, ném cho anh một ánh nhìn đầy tức giận. Cô không rãnh bồi anh thêm, hậu đêm qua đến giờ chân vẫn còn hơi mỏi, nên việc này Nha Hi không thèm nghĩ đã bỏ đi vào phòng kèm một giọng nói chanh chua "Thế Dư tổng, bao giờ anh đi làm thì khoá cửa hộ em, em đi ngủ trưa."
Hức, Huỳnh Nha Hi tiến vào phòng ngủ, gò má của cô nóng phừng tựa như muốn nổ. Đối với anh hiện tại quá thay đổi, Nha Hi cảm thấy quả thật không được quen, trước đây đến cả một ánh nhìn từ thiện anh cũng chẳng có cho cô, bây giờ lại cư nhiên đơn giản nói mấy lời thật sự khiến cô nghe không lọt, nuốt không trôi. Từ sau hôm kỉ niệm ngày cưới, anh trở nên rất gần gũi với cô, có thể nói đến mức chỉ cần anh động tay chân với Nha Hi được thì Thế Phàm sẽ lập tức động tay động chân.
Đột nhiên thay đổi quá lớn, Nha Hi thật sự khó mà thích ứng, đứng tựa lưng vào cánh cửa, Nha Hi chẳng thể nào điều chỉnh được tâm tình. Gương mặt càng lúc càng đỏ, nhịp đập trái tim cứ phìn phịch phìn phịch, Huỳnh Nha Hi xua xua suy nghĩ. Không nghĩ đến anh nữa, nhanh chóng bò lên giường chơi điện thoại.
Nha Hi rời đi, Dư Thế Phàm khẽ nhếch cánh môi, thích thú đến mức môi nâng lên cười từ lúc nào. Rất thoả mãn khi trêu chọc cô, nhưng khi ánh mắt Thế Phàm dời xuống chiếc máy tính, lập tức tối xầm lại, vợ của anh có phải quá mức đáng yêu rồi không?
Điều tra hoàn toàn không có tin tức của Hạ thiếu, cũng không có việc cho thấy hắn ta quay trở lại nơi này. Không hề có lấy một thông tin về việc Hạ Minh Quân đáp cánh xuống Việt Nam, vì số gọi điện cho Hà Anh Thảo là số công cộng. Dư Thế Phàm đã dùng mọi cách để điều tra nhưng số máy công cộng đó lại đến từ Pháp, điều đó có nghĩa hắn hiện tại vẫn chưa đáp cánh xuống Việt Nam hoặc là hắn không hề trở về.
Điện thoại lần nữa đổ chuông, nhìn dòng chữ trên điện thoại, Dư Thế Phàm không chần chừ nghe máy "Alo..."
Phía bên đầu dây là giọng nói trầm ấm của bác sĩ tâm lí Trương Thế Thành dò hỏi tình hình "Sao rồi?"
"Không có khả năng Hạ Minh Quân trở về Việt Nam" Dư Thế Phàm đáp, bên đầu dây lập tức nghi ngờ "Không có sao?"
"Ừm" Dư Thế Phàm cũng có một chút nghi ngờ, nhưng để an toàn Thế Phàm khẽ đáp "Để an toàn, Thế Thành cậu tạm thời chuyển đến ở cùng Hà Anh Thảo đi."
Đầu dây cao hứng "Dư tổng, thật ra thì tôi gọi cho cậu để bàn chuyện này đấy."
Mi tâm Dư Thế Phàm khẽ giật, lập tức cảm thấy buồn cười "Bác sĩ Trương, thật lưu manh."
Dư Thế Phàm và Trương Thế Thành, ở cấp ba chính là bộ đôi gia Thế, nhắc đến Thế Phàm sẽ có người nhắc đến Thế Thành, nói đến Thế Thành thì người ta sẽ không quên nói đến Thế Phàm. Bởi vì cả hai đối đầu với nhau giành lấy hạng một của trường, tưởng chừng cả hai đánh chém không buông trên bảng hạng sẽ rất ganh ghét nhau nhưng ai lại nghĩ, hai kẻ gia Thế này lại chính là bạn thân chí cốt.
(P/s vâng, chí cốt đến mức xương cốt cũng khắc tên.)