Vợ Yêu Xin Chào

Chương 95: Lựa chọn rời đi



Buổi sáng hôm sau, khi Huỳnh Nha Hi tỉnh giấc, Dư Thế Phàm đã đi làm từ lâu, cô ngồi dậy tựa vào thành đầu giường. Cả cơ thể mệt mỏi, tay chân đều nhức nhói, từ trên xuống dưới chi chít những vết hôn đỏ đỏ tím tím. Cổ họng khô khan, cô nuốt xuống một hơi nước bọt, thở dài một hơi, khoé mi chảy ra giọt nước trong suốt nóng hổi.

Từng mảnh kí ức hỗn độn ùa về, những lần anh tức giận đều luôn đáng sợ đến thế, những lúc anh nuông chiều lại thật xuyến xao. Cô đã nhớ lại rồi, nhớ những kỹ niệm vui và những chuyện cả đời cũng không muốn nhớ, kí ức vui vẻ của hai người ngắn ngủi lắm. Chỉ có vẻn vẹn ba tháng vui vẻ, trong ba tháng đó, mỗi một ngày một niềm vui, một hạnh phúc mà cả đời này cô cũng không thể nào quên được cảm giác vui vẻ ấy. Và đi kèm, một năm hôn nhân chỉ toàn nhận sự lạnh nhạt, sau đó là ly hôn, con bị cướp, còn bị Hạ Minh Quân bắt đi làm con tin, anh thì hất hủi không cần, cảm giác cuộc đời này chẳng còn đều gì đau lòng hơn có thể xảy ra với Huỳnh Nha Hi nữa.

Huỳnh Nha Hi hít một hơi thật sâu, hai tay chùi nước mắt, bước xuống giường. Cơ thể vừa đứng lên liền ê ẩm, phía dưới hai chân chảy ra một thứ chất dịch ấm nóng, Huỳnh Nha Hi tiến vào phòng tắm.

Tắm rửa lại thật sạch sẽ đi về phòng trẻ, cô gom hết quần áo vào vali, Huỳnh Nha Hi không muốn ở lại đây nữa, cô không muốn nhìn thấy Dư Thế Phàm. Kéo vali đi xuống cầu thang, bốn người lớn nhìn thấy cô như vậy liền hoảng hốt.

"Con đi đâu vậy?" Bà Dư lo lắng đứng dậy đi đến bên cạnh cô, Huỳnh Nha Hi nhìn bà, sau đó ánh mắt chuyển tới ba mẹ "Con muốn về nhà, ba mẹ cũng đừng ở đây nữa."

"Con với Thế Phàm lại xảy ra chuyện hả?" Đêm qua cả hai ở trong phòng đóng chặt cánh cửa, ông Dư đã phần nào lo lắng cả hai xung đột.

Gương mặt chất chứa ấm ức, có một chút bất lực, đôi mắt Nha Hi chỉ toàn bi thương "Con không muốn ở bên cạnh một người đã từng vứt bỏ con, anh ta từng nói con không có giá trị, không xứng đáng bằng Trần Hân Hân. Nếu không vì hai đứa nhỏ và không nhớ mọi chuyện, con đã không ở đây."

"Thôi mà, Nha Hi" Bà Dư nắm lấy bàn tay của cô, một cách thần khẩn nhất "Chuyện đó Thế Phàm nó có lý do cả, con bỏ qua đi."

Anh đúng là có lý do nhưng cho đến bây giờ vẫn không có nói cho cô biết, không có giải thích một lời nào cả. Lại còn vô cớ tức giận, phát tiết trên người cô, Huỳnh Nha Hi không muốn mình cứ mãi ngốc nghếch như vậy nữa, cô không muốn phải chịu đựng thêm bất cứ sự tổn thương nào, Nha Hi đã đau lòng đủ rồi.

"Con không thể ở lại với ba mẹ" Huỳnh Nha Hi nhìn đến hai đứa nhỏ, thứ gàng buộc cô nhất ở lúc này, chính là hai đứa bé. Nha Hi tiến tới Tiểu Nha trên tay ông Dư, nựng gương mặt bầu bĩnh của con bé, đứa bé vô tư được nựng má toe toét môi cười.

Đáng yêu đến mức cô không nỡ bỏ lại, Tiểu Nha rất thích ba nó, chỉ cần Dư Thế Phàm bế liền khúc khích cười, có khi ngủ trên tay Dư Thế Phàm. Trao tay cho người khác lập tức sẽ mếu máo khóc lên, hai bàn tay chỉ hướng về phía Dư Thế Phàm. Thích anh như vậy, ở bên cạnh anh sẽ tốt hơn Tiểu Nhi.

"Trách nhiệm... Thì mỗi bên một đứa là đủ rồi" Huỳnh Nha Hi nâng môi cười, nụ cười chỉ chứa sự chua chát chẳng bao giờ trọn vẹn được. Cô hướng đến phía ông Huỳnh đang bế Tiểu Nhi, ôm lấy Tiểu Nhi từ trong vòng tay ông, hướng với mọi người nụ cười gượng gạo "Con sẽ lấy đứa nhỏ, ba mẹ cũng chuẩn bị quần áo trở về Huỳnh gia với con đi, lát nữa con sẽ gọi cho chị hai thông báo."

"Con đi thật sao?" Bà Dư vãn còn không dám tin, gương mặt trung niên luyến tiếc, đôi mắt bà ửng đỏ muốn khóc, hai bàn tay vội chạm vào cánh tay của Nha Hi.

Nha Hi cũng rất lấy làm tiếc, cô biết bà thương cô rất nhiều, bà rất thích ăn món cô nấu, nhất là rất thích mấy món thịt hầm bỏ dưỡng của cô. Lúc trước, mỗi lần ăn những món cô nấu bà còn bảo là "Ăn món tẩm bổ của Nha Hi là mẹ trẻ ra được mười ngày tuổi đó."

Những kí ức cũ, toàn bộ cô đều nhớ rất rõ, Nha Hi cũng chỉ bất lực, không đành lòng "Con biết làm sao được..."

Ông bà Huỳnh đi lên lầu gom quần áo, chỉ còn ở phòng khách ông bà Dư và cô, cô ôm đứa nhỏ mềm mại ở trong tay, nhìn Tiểu Nha trên tay ông Dư, đau lòng càng thêm đau lòng, giọng nói phát run "Con biết là ba mẹ rất thương con, nhưng mà... Anh ấy thì không thương con."

"Con nói đi, nó làm sao? Mẹ sẽ đích thân chừng trị nó, mẹ sẽ bắt nó sửa đổi" Bà Dư cố gắng giữ chân Nha Hi, ông Dư cũng bước đến trước mặt cô "Làm sao mà lại không thương con, hồi con mới tốt nghiệp đại học xong, nó nhất quyết xin ba chuyện hỏi cưới con cho bằng được."

Chuyện đã đến nước này, bí mật của những người đàn ông cũng không phải giữ làm gì, ông Dư nói ra làm cho Nha Hi có một chút ngạc nhiên. Không phải là ba mẹ cô bắt gả cho anh vì nợ nần quá lớn không trả nổi, gả cho anh để cô có thể chăm sóc ba mẹ Dư cùng với anh ư?

"Hỏi cưới ạ? Không phải là vì ba mẹ con muốn gả con cho anh ấy vì tình nghĩa hay sao?"

"Đứa ngốc này" Bà Dư nhéo chiếc má của Nha Hi mắng một tiếng "Ba mẹ con thương con như vậy, là lão nhà ta đi dạm hỏi đủ đường mới được, làm gì có chuyện gả con đi như vật tế như vậy. Chỉ có khi con không chịu gả nên anh chị sui mới dùng biện pháp lấy tình lấy nghĩa, doạ con đồng ý."

Là anh xin hỏi cưới cô, nhưng mà cưới về rồi cũng chỉ có toàn tổn thương cô. Đôi mi dài cụp xuống, Nha Hi lắc lắc đầu "Vậy cũng có ý nghĩa gì đâu? Sau cùng gì thì anh ấy cũng đề nghị ly hôn, chỉ có bắt nạt con là giỏi."

Ông bà Huỳnh xách hai chiếc vali đi xuống, ôm hôn đứa nhỏ Tiểu Nha thêm một lúc rồi chào tạm biệt ông bà Dư.

"Con đi nhé" Nha Hi cúi đầu chào hai người, ôm Tiểu Nhi quay bước rời đi, cô không dám chần chừ, bởi vì Nha Hi sợ cô sẽ mềm lòng, bỏ lại Tiểu Nha đáng thương cô thật sự không nỡ, từng bước chân rời đi đều run sợ, ruột đau như cắt ra từng mảnh.

"Con bé không muốn thì cũng đừng nên ép nó nữa" Ông Huỳnh đáp nhẹ, nhìn đôi bạn già buồn hiu quạnh sắp khóc kia, đôi mắt ông cũng thoáng qua sự buồn bã, đỏ hoe, bởi mộng đẹp của ông đã tan vỡ, một giấc mộng một đại gia đình cùng chung sống, sum hợp.

Cuối cùng ông bà Dư chỉ có thể bất lực đứng đó, nhìn nhà họ Huỳnh dần dần đi khỏi Dư gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.