Vợ Yêu Xin Dừng Bước

Chương 1



Tiết Tử

Mùa đông New York tuyết bay tán loạn.

Năm học đầu tiên, dưới trời đông lạnh giá Tô Nhã An quần áo kín mít, rời quán cà phê chỗ làm thêm của cô trở về nhà trọ.Vừa rẽ vào phố không lâu, cổ tay bị 1 lực mạnh giật, cô ngã nhào trên tuyết.Thân thể mãi mới đứng lên được, lúc hoảng loạn này cô lại nói tiếng mẹ đẻ kêu to ( nhưng đây là Mỹ mà !)

- Cướp…ăn cướp!

Những người ngoại quốc nghe không hiểu chỉ nhìn.Và đột nhiên có 1 bóng đen đuổi theo. Tô Nhã An ngây ngốc nhìn qua cơn lốc màu đen đó,…quên cả la hét.Phỉa vài phút sau mới thấy đối phương là 1 nam nhân mặc áo khoác màu xám, mặt rất tuấn tú là 1 người Phương Đông.Dung mạo hắn nhã nhặn, con mắt thâm thúy, ôn dịu, nhìn trong tuyết lạnh trắng này đôi mắt đen đó rất có thần khiến cô mê mẩn.

- Hắn xô cô ngã có sao không?

Cánh tay hắn đỡ cô dậy. Cô phát hiện người đó rất cao, nhìn anh ta như 1 người mẫu vậy. Hơn nữa tiếng nói anh ta rất ấm áp, ở nơi xa xứ này được gặp đồng hương quả là không dễ, làm cô cảm động.

- Tiểu thư ? Hắn hoài nghi có phải cô nàng bị sợ ngốc rồi không? Hai mắt đăm đăm nhìn mình cằm chằm.

- Không…tôi không sao…

- Nếu trong túi có gì quan trọng như giấy chứng nhận, thể tín dụng… thì hãy báo cho cảnh sát. Hắn chân thành đề nghị, giúp cô nhặt kính rơi trên mặt đất

Tô Nhã An đông má lạnh hồng, nói lời cảm ơn mỉm cười.

- Thẻ tín dụng hay ví tiền mất không quan trọng, nhưng di động ta trong túi đã mất rồi, chỗ này chắc có điện thoại công cộng tôi sẽ báo cảnh sát. Bị cướp cô vẫn hoảng loạn, tay run run cầm chặt tay hắn

- Đừng hoảng, tôi nhớ được phía trước đi qua hai con đường thì có cục cảnh sát, tôi cùng cô đi báo án. Hắn xem đồng hồ, cách buổi hội nghị còn có hai giờ nữa bắt đầu.

- Anh sẽ đi theo giúp tôi? Cô mở to mắt vui vẻ

- Đi thôi. Gió lạnh qua nhìn thân ảnh trong tuyết đó, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười, tựa như tình tiết trên phim vậy.

- Cám ơn. Cô xấu hổ đưa tay ra, không cự tuyệt dù dó là 1 chàng trai xa lạ

Trong cục cảnh sát, cô vì quá khẩn trương khoa chân múa tay nói lung tung, ngôn ngữ loạn xạ, ngữ pháp lộn xộn khiến cho chẳng ai hiểu cô đang nói gì ?!!Người đàn ông kia ra mặt trấn an, dùng tiếng anh lưu loát trình bày sự việc, thậm chí còn đi mua cà phê đặt vào bàn tay nàng, làm tay cô rất ấm!

- Taycầm ly cà phê nóng kẽ trộm nhìn hắn…lòng nàng cũng ấm

- Anh từ Đài Loan tới ? Cô chủ động bắt chuyện

- ừ.Cô du học ở đây ?

Nàng gật đầu, lau trên tấm kính mờ trắng.

- Anh cũng vậy sao?

- Trông tôi giống người còn đi học sao?

- Không giống! Nhưng anh là người trẻ tuổi. Mặc dù mặt âu phục nhìn cũng không hơn cô nhiều tuổi, có thể là nghiên cứu sinh?

- Tôi tới nơi này để kí kết làm ăn, mai trở về Đài Bắc

Hắn cười, từ nhỏ đã được cha mẹ cho ra nước ngoài học, chăm chỉ sách vở, nhưng bất quá thông minh, tư chất nổi trội, nên học nhảy lớp, 24 tuổi đã có 2 bằng thạc sĩ, về nước vào công ty cha thực tập, tiếp quản gia nghiệp

Nghe được nam tử sắp rời đi, Tô Nhã An trong lòng đột nhiên có chút mất mát, sợ không được gặp lại!Nội tâm của nàng giãy giụa nhìn nam nhân trước mặt, muốn mở miệng nói cái gì đó thì bạn cùng phòng của cô hấp tấp xông vào cục cảnh sát gọi to, đưa cô về

- Bạn của cô tới rồi? Hắn cười nhìn cô gái, đứng dậy chuẩn bị đi

Nhìn đồng hồ hắn còn có mười lăm phút có thể chạy về khách sạn chuẩn bị họp.

Cô cùng bạn cùng phòng đi ra khỏi cục cảnh sát, nhìn bóng lưng nam nhân kia, hắn đang bắt Ta xi, cô đi lên phía trước

- Có thể cho tôi phương thức liên lạc với anh không? Tôi muốn cảm ơn anh nếu có cơ hội ? Nàng giữ chặt tay áo của hắn

- Không cần, không có gì ….Hắn khách khí không cần cô nói lời cảm tạ.

- Không! Nhất định tôi…Nàng kiên trì, nắm chặt lấy hắn không tha, bởi vì nàng rất mãnh liệt muốn nhìn thấy người 1 lần nữa, nàng không thể ngay cả tên của hắn cũng không biết, nếu không đêm nay nhất định sẽ mất ngủ. ( mất ngủ …)

Hắn đầu tiên là sững sờ, nhưng rồi mỉm cười. Không nghĩ quá nhiều sờ sờ áo khoác ngoài, muốn tìm ra danh thiếp của mình, bất quá trên người đúng lúc không mang……

Tô Nhã An nhanh chạy về phía lái xe , muốn mượn giấy bút đưa cho hắn. Lúc này tiếng Anh đột nhiên thần kỳ trở nên rất lưu loát.

Hắn bỏ cái bao tay, tại tờ giấy nhỏ viết xuống tên cùng phương thức liên lạc

- Về sau phải cẩn thận một chút. Hắn đem tờ giấy giao cho nàng, sờ sờ đầu của cô dặn dò.

- Ừ. Nàng dùng sức gật đầu, nhìn tên — Giản Thư Hòa.

Môi nở nụ cười như đóa hoa nở rộ, vui vẻ nhìn người rời đi, nhét tờ giấy vào túi quần

Giản Thư Hòa…… Là tên của anh ta, cũng là anh hùng của cô. Cô lặng yên đem hắn ghi nhớ bóng dáng, trên bầu trời những bông tuyết đang khẽ cười.

Không ngờ hôm sau tỉnh dậy, mộng đẹp tan vỡ!

- Không……aaaaa! Nàng cầm lấy giấy vụn kêu thảm thiết.

Bạn tốt của cô nhiệt huyết sôi trào, lại đem quần áo đi giặt, tờ giấy giờ đã thành giấy vụn nát, anh hùng của ta….

Ô ô……



Nhớ năm đó cô ở nước ngoài gặp phải cướp, thật may là có Giản Thư Hòa ra tay giúp đỡ

Hắn là anh hùng trong lòng cô, vô tình mất liên lạc, và bây giờ anh lại là đối tương xem mặt của cô.

Cô rất mến mộ anh ta, nhưng tòng lòng anh ta chỉ yêu bạn gái của mình.Bạn gái rời đi, anh ta nghĩ chính cô là nguyên nhân, uất hận trong lòng nên cưới cô để trả thù

Sau khi cưới, anh ta luôn tỏ thái độ coi thường, lạnh nhạt, làm cho tình yêu của cô với anh ta mất niềm tin, khô héo nên rời đi tìm lối thoát cho riêng mình…

Hắn nghĩ nếu như Tô Nhã An đã tốn nhiều công sức phá hoại tình yêu của hắn, cô ta nghĩ như vậy là có được hắn vậy thì ok! Hắn sẽ cưới cô, hắn sẽ trả thù, cô đừng nghĩ mình sẽ có được hạnh phúc.

Ngày qua ngày hắn coi thường sự tồn tại của cô….khiến cô phải trả giá…rốt cục cũng tới đỉnh điểm, cô không thể chịu nổi.Tim đau nhói muốn ly hôn….còn hắn mới nhận ra hóa ra hắn đã hiểu lầm cô….

Từ hận thù chuyển sang yêu thương trìu mến, hắn không muốn li hôn…hắn muốn cứu vãn…

Tiết Tử

Mùa đông, New York tuyết bay tán loạn.

Năm học đầu tiên, dưới trời đông lạnh giá Tô Nhã An quần áo kín mít, rời quán cà phê chỗ làm thêm của cô trở về nhà trọ.Vừa rẽ vào phố không lâu, cổ tay bị 1 lực mạnh giật, cô ngã nhào trên tuyết.Thân thể mãi mới đứng lên được, lúc hoảng loạn này cô lại nói tiếng mẹ đẻ kêu to ( nhưng đây là Mỹ mà !)

- Cướp..ăn cướp!

Những người ngoại quốc nghe không hiểu chỉ nhìn.Và đột nhiên có 1 bóng đen đuổi theo. Tô Nhã An ngây ngốc nhìn qua cơn lốc màu đen đó,…quên cả la hét.Phỉa vài phút sau mới thấy đối phương là 1 nam nhân mặc áo khoác màu xám, mặt rất tuấn tú là 1 người Phương Đông.Dung mạo hắn nhã nhặn, con mắt thâm thúy, ôn dịu, nhìn trong tuyết lạnh trắng này đôi mắt đen đó rất có thần khiến cô mê mẩn.

- Hắn xô cô ngã có sao không?

Cánh tay hắn đỡ cô dậy.Cô phát hiện người đó rất cao, nhìn anh ta như 1 người mẫu vậy.Hơn nữa tiếng nói anh ta rất ấm áp, ở nơi xa xứ này được gặp đồng hương quả là không dễ, làm cô cảm động.

- Tiểu thư ? Hắn hoài nghi có phải cô nàng bị sợ ngốc rồi không? Hai mắt đăm đăm nhìn mình cằm chằm. ( anh à chị ấy ngắm anh mới vậy mà)

- Không…tôi không sao…

- Nếu trong túi có gì quan trọng như giấy chứng nhận, thể tín dụng… thì hãy báo cho cảnh sát. Hắn chân thành đề nghị, giúp cô nhặt kính rơi trên mặt đất.

Tô Nhã An đông má lạnh hồng, nói lời cảm ơn mỉm cười.

- Thẻ tín dụng hay ví tiền mất không quan trọng, nhưng di động ta trong túi đã mất rồi, chỗ này chắc có điện thoại công cộng tôi sẽ báo cảnh sát. Bị cướp cô vẫn hoảng loạn, tay run run cầm chặt tay hắn

- Đừng hoảng, tôi nhớ được phía trước đi qua hai con đường thì có cục cảnh sát, tôi cùng cô đi báo án. Hắn xem đồng hồ, cách buổi hội nghị còn có hai giờ nữa bắt đầu.

- Anh sẽ đi theo giúp tôi? Cô mở to mắt vui vẻ

- Đi thôi. Gió lạnh qua nhìn thân ảnh trong tuyết đó, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười, tựa như tình tiết trên phim vậy.

- Cám ơn. Cô xấu hổ đưa tay ra, không cự tuyệt dù dó là 1 chàng trai xa lạ ( đc nắm tay soái ca còn than gì)

Trong cục cảnh sát, cô vì quá khẩn truowng khoa chan múa tay nói lung tung, ngôn ngữ loạn xạ, ngữ pháp lộn xộn khiến cho chẳng ai hiểu cô đang nói gì ?!!Người đàn ông kia ra mặt trấn an, dùng tiếng anh lưu loát trình bày sự việc, thậm chí còn đi mua cà phê đặt vào bàn tay àng, làm tay cô rất ấm!

- Tay cầm ly cà phê nóng kẽ trộm nhìn hắn…lòng nàng cũng ấm

- Anh từ Đài Loan tới ? Cô chủ động bắt chuyện

- ừ.Cô du học ở đây ?

Nàng gật đầu, lau trên tấm kính mờ trắng.

- Anh cũng vậy sao?

- Trông tôi giống người còn đi học sao?

- Không giống! Nhưng anh là người trẻ tuổi. Mặc dù mặt âu phục nhìn cũng không hơn cô nhiều tuổi, có thể là nghiên cứu sinh?

- Tôi tới nơi này để kí kết làm ăn, mai trở về Đài Bắc

Hắn cười, từ nhỏ đã được cha mẹ cho ra nước ngoài học, chăm chỉ sách vở, nhưng bất quá thông minh, tư chất nổi trội, nên học nhảy lớp, 24 tuổi đã có 2 bằng thạc sĩ, về nước vào công ty cha thực tập, tiếp quản gia nghiệp ( anh này tự khen cao gớm)

Nghe được nam tử sắp rời đi, Tô Nhã An trong lòng đột nhiên có chút mất mát, sợ không được gặp lại!Nội tâm của nàng giãy giụa nhìn nam nhân trước mặt, muốn mở miệng nói cái gì đó thì bạn cùng phòng của cô hấp tấp xông vào cục cảnh sát gọi to, đưa cô về

- Bạn của cô tới rồi? Hắn cười nhìn cô gái, đứng dậy chuẩn bị đi

Nhìn đồng hồ hắn còn có mười lăm phút có thể chạy về khách sạn chuẩn bị họp.

Cô cùng bạn cùng phòng đi ra khỏi cục cảnh sát, nhìn bóng lưng nam nhân kia, hắn đang bắt Ta xi, cô đi lên phía trước

- Có thể cho tôi phương thức liên lạc với anh không? Tôi muốn cảm ơn anh nếu có cơ hội ? Nàng giữ chặt tay áo của hắn

- Không cần, không có gì ….Hắn khách khí không cần cô nói lời cảm tạ.

- Không! Nhất định tôi…Nàng kiên trì, nắm chặt lấy hắn không tha, bởi vì nàng rất mãnh liệt muốn nhìn thấy người 1 lần nữa, nàng không thể ngay cả tên của hắn cũng không biết, nếu không đêm nay nhất định sẽ mất ngủ. ( mất ngủ …)

Hắn đầu tiên là sững sờ, nhưng rồi mỉm cười. Không nghĩ quá nhiều sờ sờ áo khoác ngoài, muốn tìm ra danh thiếp của mình, bất quá trên người đúng lúc không mang……

Tô Nhã An nhanh chạy về phía lái xe , muốn mượn giấy bút đưa cho hắn. Lúc này tiếng Anh đột nhiên thần kỳ trở nên rất lưu loát.

Hắn bỏ cái bao tay, tại tờ giấy nhỏ viết xuống tên cùng phương thức liên lạc

- Về sau phải cẩn thận một chút. Hắn đem tờ giấy giao cho nàng, sờ sờ đầu của cô dặn dò.

- Ừ. Nàng dùng sức gật đầu, nhìn tên — Giản Thư Hòa.

Môi nở nụ cười như đóa hoa nở rộ, vui vẻ nhìn người rời đi, nhét tờ giấy vào túi quần

Giản Thư Hòa…… Là tên của anh ta, cũng là anh hùng của cô. Cô lặng yên đem hắn ghi nhớ bóng dáng, trên bầu trời những bông tuyết đang khẽ cười.

Không ngờ hôm sau tỉnh dậy, mộng đẹp tan vỡ!

- Không……aaaaa! Nàng cầm lấy giấy vụn kêu thảm thiết.

Bạn tốt của cô nhiệt huyết sôi trào, lại đem quần áo đi giặt, tờ giấy giờ đã thành giấy vụn nát, anh hùng của ta….

Ô ô……


Sáu năm sau –

Tô Nhã An nằm mơ cũng không nghĩ đến mình sẽ có cùng Giản Thư Hòa gặp lại, hơn nữa hắn còn là đối tượng xem mặt của cô do cha mẹ an bài.

Vì buổi trưa là buổi gặp gỡ 2 gia đình, cô sáng sớm đã liền rời giường trang điểm, ăn mặc cẩn thận, trăm nghìn lần ngắm lại dung nhan qua gương, xác nhận xem được chưa.Khi mẹ đưa ảnh cô nhận ra chính là người giúp mình, lòng tung tăng náo loạn không thôi, mỗi ngày đều mong chờ đến ngày gặp gỡ.

Bước vào nhà hàng Nhật, thấy nam tủ đó đứng dậy chào, cả người ngơ ngẩn, con mắt linh động, tỏa sáng ánh mắt cứ chăm chăm nhìn hắn…

Đúng là hắn! Trong trí nhớ của cô cái khuôn mặt kia và sáu năm trước không thay đổi…… Không, phải là hắn so với sáu năm trước càng thêm xuất sắc, dáng vẻ tiêu sái, phong thái lịch sự nho nhã, khí vũ hiên ngang,thêm chút ít trầm ổn, cặp kia mắt đen vẫn như cũ hàm chứa ánh sao sáng giữa bóng đêm xinh đẹp khiến tim cô đập thình thịch.

- Cô gái đây là thiên kim của ngày chủ tịch quốc hội, càng lớn càng xinh đẹp.Giản lão khen ngợi hòn ngọc quý trên tay Tô gia, cô bé năm nay 25 tuổi vừa du học từ Mỹ về

- Không dám, công tử của ngài cũng rất tuấn tú, lịch sự. Tô lão khen vị nam nhân tuổi trẻ tài cao này, nghe nói năm nay 29 tuổi nhưng đã gánh vác cả gia nghiệp to lớn, là con trai độc nhất của Giản gia

Hai lão già cứ như trong cuộc họp, khen lần nhau, thái độ rất khách sáo và gia thế 2 nhà rất hài lòng.

Hôm nay nam chính Giản Thư Hòa, là người thừa kế Top 10 xí nghiệp nổi danh đó là tập đoàn Phong dương :

” Tập đoàn Phong Dương” lúc đầu là 1 xí nghiệp nhỏ chuyên sản xuất linh kiện nhỏ của ô tô, sau khi thúc đẩu mối quan hệ với các công ty ở châu âu, chuyên môn hóa với dây chuyền sản xuất tự động hiện đại.Với việc xúc tiến thương mại vào các thị trường mới, và cộng thêm vài hạng mục đầu tự thành công khác , thương hiệu đã được quốc tế công nhận, nhảy lên là 1 tập đoàn chuyên biệt kĩ thuật cao, còn mở rộng đến ngành kinh doanh nhà hàng, bất động sản, thực phẩm công nghiệp …. ( nói thật đoạn này ta đọc hiểu ít, chém theo ngôn ngữ phát triển kinh tế, do ảnh hưởng quá nhiều bởi học phần kinh tế chính trị o.0, đang chém tung trời lần 1 thì cúp điện ==, tức giận, đập bàn, tối hôm đó lại chém, lần này chém quả ko giống với lần trước, he he )

Giản gia truyền đến Giản Thư Hòa chẳng những không có dấu hiệu xuống dốc, ngược lại bởi vì hắn năng lực quản lý ưu việt, cộng thêm khả năng đưa ra sách lược mới mẻ, khiến cho toàn bộ tập đoàn đổi mới gấp mấy lần là lá cờ đầu của các tập đoàn giá trị kim ngạch xuất khẩu và tiêu thụ lớn nhất .

Về phần nữ chính hôm nay là Tô Nhã An :

Sinh ra trong 1 dòng họ nhiều đời làm chính trị, các thành viên trong gia tộc cơ hồ đều làm ở các bộ, ban ngành của chính phủ từ trung ương tới địa phương, gia phả mấy đời không thiếu chức vị : cục trưởng, thị trưởng, nghị sĩ, ủy viên, đại biểu quốc hội…Bất quá Tô Nhã An từ nhỏ đối với chính trị không hề hứng thú, tác pho

ng an phận muốn làm 1 “thường dân bé nhỏ”, không mong người ta biết rõ lai lịch của mình.Mấy năm nay tu nghiệp ở nước ngoài trở thành 1 chuyên viên thiết kế, đồng thời quá trình này cũng làm cho cô có rất nhiều bạn bè, với danh phận, địa vị khác nhau, giúp bạn tốt về nước mở ra 1 chuỗi hẹ thống cửa hàng trang phục quy mô… Nhưng hôm nay, cô thật sự thấy rất may mắn kho chính mình có gia thế như vậy, nếu không rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp mặt cùng Giản Thư Hòa.

- Con trai, đừng chỉ ăn cơm như vậy, cùng Nhã An nói chuyện đi chứ? Giản cha động viên

- Đúng nha đúng nha, con trai ta cá tính thành thật, nhìn thấy cô gái xinh đẹp ngại sẽ không nói chuyện. Giản mẹ cũng thay con trai nói chuyện.

Giản Thư Hòa nhìn cha mẹ một cái, quay đầu hướng Tô Nhã An ấm áp mỉm cười.

- Nơi này cá tuyết hấp ngon có tiếng, cô ăn nhiều một chút. Hắn nói câu này như không quan hệ, hướng bát nàng một miếng thịt cá, rồi tiếp tục ưu nhã dùng cơm.

- Cám ơn. Tô Nhã An vui vẻ ăn, dù hắn có thái độ chăm chú ăn cũng không buồn vì cô rất cao hứng vì lần gặp lại này.

Nhưng hai lão nhà Giản lại đối với hành động của con trai cảm thấy có chút lúng túng, bất mãn hắn rõ ràng trước mặt trưởng bối lại bày ra một bộ mặt không đếm xỉa, hai người bọn họ chính mình tức chết.

- Không sao, chúng mới quen nhau, Nhã An nhà tôi cá tính hoạt bát, hay nói, muốn nó không nói rất khó. Tô mẹ khéo léo hòa giải, chủ yếu bởi vì con gái mình rất chú ý anh chàng kia, coi như hành động tích cực, làm mẹ đương nhiên cũng liền “yêu cả đường đi lối về”, con rể tương lai không thích nói chuyện không sao, quan trọng đó là người nhân phẩm tốt, gia thế cũng không kém, chỉ cần trong tương lai đối đãi nữ nhi bảo bối thật tốt là được. (L : quả là nhìn xa trông rộng , Giản mẫu : quá khen, quá khen)

- Mẹ…… Tô Nhã An tiếng gọi hờn dỗi, muốn mẫu thân đừng phá hư hình tượng của mình.

- Hiện tại muốn cùng mẹ ngươi thông đồng đã quá muộn, cần phải xuất hiện ở trước cửa khen bà ấy. Giản cha cũng phụ họa nói, thân là chủ tịch quốc hội hắn có vẻ tác phong khẳng khái, không câu nệ tiểu tiết.

- Cha! Cha mẹ của nàng hôm nay biểu hiện kì quặc ?

- Cô bé đáng yêu như vậy trở thành con dâu nàh ta thất tốt quá, đáng tiếc ta không có con gái để có tri kỷ như ông bà! Giản mẹ biết nhà gái hài lòng với con trai của mình, cười đến ngoắc miệng, cảm thấy chắc mẩm 8 đến 9 phần hôn sự này

Tô Nhã An thẹn thùng cúi đầu cười trộm — là mỉm cười, hàm súc khóe môi giơ lên, hoàn toàn một điệu bộ tiểu thư khuê các.

Hai nhà tiếp tục trò chuyện với nhau thật vui, thảo luận đề tài chính trị nhàm chán, dù sao cũng vui mừng khi hài tử của 2 gia đình đi trên thảm đổ kết hôn, đối với 2 nhà Giản – Tô là tương lai cực kỳ tốt đẹp .

Nhưng bữa cơm này với Tô Nhã An mà nói, thấy anh ta đối với cô không có hứng thứ, từ đầu tới giờ nói với cô vài câu, ngẫu nhiên hỏi cô 1 vấn đề, chỉ nhìn cô cười 1 cái thoáng quá, làm mình uổng phí công lao ăn mặc tỉ mỉ. May mắn khi dùng bữa xong, trưởng bối 2 nhà ” biết thời , biết thế” kêu hắn mời cô đi uống cà phê, hắn cũng không từ chối, khiến nội tâm cô có chút hi vọng. Sau đó, hắn hỏi thăm ý của cô, đi vào đến 1 quán cà phê gần bên bờ biển. Hai người ngồi ở bên ngoài, dưới mái hiên gió biển từ từ thổi vào sợi tóc mềm của nàng, khiến dung mạo xinh đẹp của cô lỗ ra thật động lòng người. Hắn lặng im đưa mắt nhìn khiến cô cảm thấy mặt đỏ, tim đập nhanh, gạt sợ tóc bay loạn vào sau mang tai.

- Xin lỗi, tôi không có dự định muốn tiến tới cùng em

Nàng sững sờ, tay cứng lại. Vẻ mặt so với sò đồng dạng, thật là 1 lời nói làm cô mất vui

- Hôm nay tới buổi gặp mặt này thuần túy là ý muốn của cha mẹ, bởi vì bọn họ không thích bạn gái bây giờ của tôi, cho nên mới nghĩ giới thiệu những cô gái khác cho tôi. Hắn giải thích, giọng nói thận trọng, vẻ mặt thành khẩn.

Nhưng khi cô nghe lòng lại tràn đầu sợ hãi….bộ dnagj tung tăng như chim sẻ như bị nhăn nhó, hi vọng bị dập tắt

- Như vậy… . Cô nhấp một ngụm trà, cứng ngắc gật đầu, cười khổ khen ngợi nói:

- Anh quả là người thành thực !

- Xin lỗi, nhưng ta không muốn làm cho cô sinh ra hiểu lầm, làm trễ nãi thời gian của cô . Hắn lần nữa nói xin lỗi, khuôn mặt rất thành ý, bất đắc dĩ hắn không lay chuyển được yêu cầu của cha mẹ, nếu không cũng không cần làm cho nàng đi 1 chuyến vô ích này

Tô Nhã An thấy bộ mặt vẻ mặt bất đắc dĩ, lại công bằng thuyết minh cho mình trong lòng có người khác, cô tuy là tiếc nuối, nhưng hắn thẳng thắn, có thái độ bảo vệ tình yêu của mình

- Vậy tôi cũng không ngại nói thẳng, kỳ thật tôi có hơi thất vọng, vốn là cho rằng lần này cùng ngươi gặp lại sẽ có gì đó khác ! Cô một lần nữa điều chỉnh tâm trạng, thay đổi một giọng điệu khinh thường, nhưng không tận lực che dấu nội tâm đối với hắn có cảm tình.

- Chúng ta đã gặp mặt sao? Lời của nàng làm hắn hơi bất ngờ, không nhớ rõ mình từng gặp nàng ở đâu. Mặc dù nghe nói nàng mới về nước chưa tới nửa năm, nhưng sống gia đình chính trị gia như vậy nếu là gặp mặt sẽ phải có ấn tượng chứ.

- Sáu năm trước tại New York, trước hôm ngươi trở về Đài Loan, có nhớ hay không đã giúp 1 nữ sinh bị cướp đi trình báo cảnh sát ?

- Là cô ?! Hắn suy nghĩ mấy giây, không thể tưởng tượng nổi nhìn lại nàng.

- Bởi vì ta trở nên đẹp như vậy, cho nên có phải không nhận ra? Cô trêu trọc, vuốt tóc làm điệu bộ của quảng cáo .Với vẻ bề ngoài tự tin và cá tính của nàng rất hoạt bát

- Cảm giác quả giống vậy. Hắn tinh tế quan sát bộ dạng mảnh mai của nàng trong trí nhớ là bộ mặt đeo 1 gọng kính to, tóc buộc cao, quần áo trên người tầng tầng lớp lớp giống 1 cô gái bình dị nhìn như chênh lệch nước sông với nước biển ( L : ẽo, so sánh hay dữ). Dù chỉ có gặp mặt một lần, hắn cũng cảm thấy nàng trở nên xinh đẹp giống như là sau lột xác thành con thiên nga xinh đẹp. Nếu bây giờ có 1 cướp sẽ có 1 hàng dài chủ động làm anh hùng cứu mĩ nhân ( L : ẽo, khen tới mức khoa trương vậy cơ á)

- Anh để lại tờ giấy, ta không cẩn thận bị bạn cùng phòng cho vào máy giặt, nên bây giờ rất tiếc không thể gặp mặt sớm hơn. Anh chắc cũng sẽ tiếc nối khi đã bỏ qua 1 người như tôi ? Thật là tạo hóa trêu ngươi, lại tự tiện phỏng đoán tâm trạng hắn.

- A! Hắn giật mình nhưng lập tức không hiểu được nên như thế nào đáp lại lời bày tỏ trực tiếp của nàng, cực nhanh suy tư muốn nói như thế nào vì mình tuyệt đối với nàng không có ý đồ,…

- Tôi chỉ nói đùa thôi, sao phản ứng của anh có vẻ rất đau đớn ? Cô buột miệng cười, cảm thấy hắn nghiêm túc động não nhìn rất đáng yêu. Cô đương nhiên biết rõ hắn năm đó ra tay giúp xuất phát trong tâm, không có ý đồ khác…… Đáng tiếc hắn không có ý đồ !

Giản Thư Hòa cười cười, uống một ngụm trà, nhìn bộ dạng hài hước, nụ cười sáng sủa của nàng , kinh ngạc giữa hai người lại duyên phận kỳ diệu. Bất quá họ như vậy, hắn càng dễ dàng mở miệng hướng nàng nói ra tính toán của mình.

- Tôi có 1 yêu cầu hơi quá đáng, về buổi gặp mặt hôm nay cô có thể nói với cha mẹ từ chối được không? Như vậy cha mẹ tôi sẽ buông tha cho tôi . Nếu do nhà gái ra mặt từ chối, cha mẹ của hắn cũng không thể nói gì hơn. Vô luận cha mẹ muốn hắn cùng mấy lần gặp mặt , hắn đều dự định lén lút phá hư, tin tưởng mấy lần sau bọn họ cũng sẽ buông tha cho, đồng ý tiếp nhận gia thế bình thường của bạn gái hắn.

- Có thể, nhưng tôi cũng có 1 điều kiện . Cô suy tính vài giây rồi nói ra.

- Điều kiện gì ?

- Cùng tôi hẹn hò.

- Hẹn hò?!

- Tôi cũng phải có lí do nói với người nhà của mình, sau máy lần hẹn hò cảm thấy chúng ta không hợp nhau, như vậy có sức thuyết phục hơn. Cô cười hì hì nói, cứ việc giúp hắn chuyện này sẽ làm chính mình nội thương, nhưng vẫn vui lòng giúp hắn một tay. Bất quá cô cũng không phủ nhận, cái điều kiện này trong kỳ thật bao hàm một điểm nhỏ vì mình, dù sao hắn là người nàng ở trong lòng sáu năm, mặc dù vốn là không có dự định sẽ chạm mặt nữa, nhưng “chỉ sớm không gặp” cô thấy không cam lòng

- Cũng được . Hắn tán thành ý tưởng của nàng. Nếu không theo điều kiện của hắn bị người ta một tiếng cự tuyệt, cha mẹ sẽ đem lòng sinh nghi, truy cứu rốt cuộc đến lúc đó tránh không được lại một hồi ồn ào.

- Vậy chúng ta liền hẹn…… 3 lần, hôm nay không tính, đi ăn cơm, xem phim sau tôi nói với mẹ là không hợp, không thích anh !

- Một lời đã định, cám ơn cô chán ghét tôi. Hắn cười vươn tay, tư thế oai hùng dáng vẻ giống như cái đêm của 6 năm trước nhìn nàng

Cô bắt tay, thản nhiên cười, nhưng trong lòng nhịn không được thương tiếc bỏ lỡ duyên phận này……Chậm một bước, mình cũng chỉ có thể chúc phúc hắn

Vài ngày sau, bọn họ tiến hành lần đầu tiên hẹn hò.Tô Nhã An vẫn như trước hao tâm tổn trí vào cách ăn mặc, xinh đẹp xuất hiện – Giản Thư Hòa cũng vẫn như cũ tác phong nhanh nhẹn, săn sóc.

Hai người tới 1 nhà hàng Pháp dùng cơm, bọn họ nói chuyện phiếm, nhưng nội dung vẫn vòng quanh một nữ nhân khác

- Cô ấy tên là Lý n Trúc, là 1 nhân viên phòng hành chính tổng hợp, tóc ngắn rất đáng yêu, dùng 1 cái cặp nhỏ màu hồng cài tóc, cá tính rất ôn nhu, săn sóc,……

Hắn dùng một vẻ mặt không thể lại ôn nhu, mê muội hình dung người yêu từng ly từng tý.

Cô lẳng lặng lắng nghe hắn trần thuật, nhìn hắn hai đầu lông mày phát ra tia hạnh phúc, tâm tình có điểm phức tạp, vừa thấy cô gái được hắn yêu thương thật may mắn, hâm mộ nàng có thể gặp được một nam nhân thâm tình, về phương diện khác lại không khỏi có chút ít ghen ghét, tiếc hận chính mình không có vận may đó .Có nhiều người thoe đuổi, nhưng không gặp được 1 người như hắn, khiến bọn họ cảm thấy cô như hoa đã có chủ mà rời đi.

- Nghe anh đem nàng nói tốt như vậy, thua loại người này tôi cũng đành phải nhận . Cô nửa đùa, nửa thật nâng ly kính hắn.

- Hi vọng cô cũng sớm ngày tìm được một nam nhân yêu thương mình. Hắn đáp lễ nàng, tự giác vừa rồi giống như nói quá nhiều làm nàng không được tự nhiên.Giản Thư Hòa không phải là đầu gỗ, có thể từ lời nói nàng mơ hồ cảm giác được nàng là thật sự đối với mình có hảo cảm, bất quá hắn đã có nữ nhân mình thích, hai người cũng là vô duyên.

- Không cần nói loại lời này an ủi tôi. Nghe được ra dụng ý của hắn, trong lòng ngược lại càng buồn bực.

- Đây không phải là an ủi, l

à thật tâm chúc phúc. Hắn cười làm sáng tỏ, chợt nghĩ đến

- Đúng rồi, công ty tôi có 1 phó tổng, hắn hơn cô hai tuổi, là một nam nhân có năng lực, tương lai sẽ nắm giữ cương vị tổng giám đốc, không bằng hôm nào giới thiệu hai người với nhau!

- Này vị tiên sinh này! Anh không thích tôi, cũng không cần vội vã như vậy đem tôi giao cho người khác chứ ?

- Tôi không phải là ý tứ kia.

- Vậy thì mời các hạ chăm sóc tốt tình yêu của mình , không cần thay tôi quan tâm đến nhân duyên của tôi. Cô cạn ly, cởi mở cười ra tiếng.

Hắn uống cạn rượu trong tay, nhìn hai gò má nâng lên, tiếng cười như chuông bạc trong trẻo, 1 cô gái xinh đẹp, cảm thấy nàng thật là nữ nhân rất thẳng thắn , hôm nào có cơ hội muốn giúp nàng xem xét một đối tượng tốt.

Lần thứ hai hẹn hò, ước chừng là một tuần lễ sau. Bởi vì Giản Thư Hòa phải sắp xếp thời gian cùng bạn gái chính thức của hắn hẹn hò, nên Tô Nhã An chủ động đề nghị đem thời gian là buổi trưa, đi ăn 1 bữa cơm trưa. Sắp tới 12 giờ, hắn sắp tan ca. Cô nhàm chán chơi đùa di động, đột nhiên nghĩ đến bạn gái hắn cũng làm việc nơi này, vì vậy muốn thăm dò 1 tý.

- Xin hỏi phòng hành chính tổng hợp ở nơi nào?

Nhân viên nữ chỉ cho cô nơi đó, Tô Nhã An lập tức tò mò đi, tìm được khu vực phòng hành chính tổng hợp, núp ở phía xa sau bồn hoa sau to len lén quan sát dáng vẻ của bạn gái hắn. Quả nhiên như hắn nói, Lý n Trúc là một giai nhân tướng mạo thanh tú, nhìn xa xa làm cho người ta một loại cảm giác nhàn tản, cô thậm chí có thể tưởng tượng nàng mang theo nụ cười điềm tĩnh đứng ở trong phòng bếp cho hắn tách……Cô ấy khẽ giương môi, cảm thấy hắn sẽ cảm thấy cao hứng, trong lòng lại có một chút buồn.Bị cô nhìn nửa ngày tầm mắt Lý n Trúc có chút chú ý tới nàng, kì quái nhìn cô

- Cô đi đâu vậy? Còn chưa đi đến phòng làm việc, kết thúc hội nghị Giản Thư Hòa đã đi ra trước tìm nàng.

- Đi dạo. Cô chột dạ nói dối, nghĩ thầm nếu cho hắn biết mình đi tới nhìn lén bạn gái hắn có vẻ không tốt lắm.

Hắn nhìn cô chăm chú, nàng mắt ngọc mày ngài nét mặt tươi cười, vừa rồi đã hỏi nhân viên của hắn thám thính qua phòng hành chính tổng hợp, mà nàng từ hướng phòng hành chính tổng hợp đi tới, lại nói chỉ là đi đi dạo, trong mắt tựa hồ còn thoáng hiện lên một cái chút bối rối……

Lần trước mẹ hắn từng tới công ty tìm bạnh gái hắn, ngoài mặt điềm nhiên như không, lại bí mật hung hăng trách mắng bạn gái dừng lại, muốn nàng biết rõ mình chỉ là thân phận 1 kẻ bình thường, biết khó mà lui. Cho nên bây giờ nhìn vẻ mặt tươi cười Tô Nhã An, trong lòng hắn không khỏi có chút hoài nghi, nhưng lại cảm thấy nàng sẽ không làm loại chuyện đó. Mặc dù gặp nhau mấy lần, nhưng trực giác của hắn nàng là cô gái ngay thẳng, sẽ không ở sau lưng dùng thủ đoạn.

- Ách! Bạn gái của anh kìa . Cô lơ đãng thoáng nhìn trông thấy Lý n Trúc đứng cách 1 đoạn bên ngoài.

Giản Thư Hòa quay đầu lại, vừa thấy được bạn gái sắc mặt tái nhợt, ánh mắt của hắn cũng biến sắc, lông mày nhăn.

Tô Nhã An biết Lý n Trúc là bạn gái hắn, vậy thì vừa nãy nàng thật sự đi từ hướng phòng hành chính tổng hợp, mà không phải đi dạo, lời nói dối tự vạch trần. Bất quá tình huống lúc này không phải cho hắn ngẫm nghĩ quá nhiều.

Lý n trúc đau khổ quay đầu đi, hắn vô ý thức muốn đuổi theo, nhưng lại bận tâm trước mắt còn có một người……

- Anh đi đi, chúng ta hẹn khi khác gặp lại. Nhìn hắn vẻ mặt lo lắng, cũng không có tâm tình cùng mình ăn cơm. Hơn nữa cô cũng sợ bạn gái hắn hiểu lầm cái gì, hai người bọn họ lại tình cảm rạng nứt, cho nên nhắc hắn nhanh đi tìm bạn gái giải thích rõ ràng.

- Thật xin lỗi… Hắn vội vàng bỏ lại một câu liền đuổi theo, nội tâm âm thầm cảm tạ nàng đã thông cảm, bởi vậy cảm thấy nàng dù cho đã đi tìm bạn gái hắn cũng không phải là xuất phát từ ác ý, điểm này chỉ cần tìm bạn gái hắn chứng thực là được.

Tô Nhã An nhìn qua bóng lưng chạy nhanh như bay của hắn ngực nhói đau…Biết rõ muốn chúc hắn hạnh phúc, nhưng thấy trong mắt của hắn đối với 1 nữ nhân khác quyến luyến thật sâu, trong lòng cô có một tia khổ sở, nụ cười cũng đông cứng. Cô chậm rãi đi về hướng thang máy. Thật may là hắn không nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này nếu không nhất định sẽ phát giác cô… Cô cũng chỉ biết rất thích hắn, so với mình trước kia cho rằng còn khắc sâu hơn nhiều, thủy chung không quên được thân ảnh anh dũng đó. Cô nhắm mắt lại, môi đang cười nhưng trong lòng lại giống như rơi lệ chua xót, hình như thấy đau……

Lần thứ ba hẹn hò với Giản Thư Hòa trong 1 tửu quán mượn rượu giải sầu, Tô Nhã An khuyên hắn không ngừng.

- Cô ấy muốn cùng tôi chia tay. Hắn thống khổ, lại cạn một chén rượu.

- Vì cái gì ? Bọn họ không phải là rất yêu nhau sao? Khó trách hắn đau khổ uống không ngừng.

- Cô ấy nói cô ấy rất áp lực, ba mẹ ta biết chúng ta còn qua lại, bức cô ấy nghỉ việc, còn tìm cha mẹ cô ấy tạp áp lực cho họ…Hắn không nghĩ tới cha mẹ biết làm đến loại thủ đoạn này, vì bức nàng rời đi ngay cả người nhà của nàng đều lấy ra làm công cụ để uy hiếp .Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng có phản ứng bất kỳ an bài nào của cha mẹ, thi thành tích cao nhất, vào trường học tốt nhất, sự nghiệp vững chắc làm cha mẹ kiêu ngạo, vui vẻ.

n Trúc là việc duy nhất hắn chống đối cha mẹ, cha mẹ không ủng hộ hắn, không từ thủ đoạn nào chia rẽ bọn họ đơn giản là vì nàng không có gia thế hiển hách, không môn đăng hộ đối. Hắn đau lòng vì tình cảnh của bạn gái, oán giận đến nghĩ nháo loạn gia đình làm cách mạng nhưng bạn gái hắn không tán thành hắn và cha mẹ đối lập, sợ hành động lần này sẽ khiến cho bọn họ đối với nàng càng thêm phản cảm, không thuyết phục được cha mẹ, bạn gái sinh ra dao động, hắn mấy ngày nay tâm tình cũng bị dày vò.

- Nếu là…… Tôi đi khuyên nhủ bá phụ bá mẫu, anh cảm thấy có tác dụng không? Cô không đành lòng thấy hắn vì chuyện này thương tổn, cô muốn hết sức xem cú giúp được chút gì không.

- Bọn họ sẽ không nghe , đến bây giờ tôi mới biết được thì ra trong suy nghĩ của bọn họ tâm tình của con trai không bằng mặt mũi của bọn họ. Cha mẹ là cây cổ thụ bảo thủ, há để cho nàng nói vài câu là có thể thay đổi sao? Nhưng vì thành ý của nàng, hắn nâng ly kính…

- Đừng uống. Cô giành lại ly rượu của hắn, đại nam nhân say đến không phản kháng, thân thể cao lớn tựa trên ghế dài, ý thức hỗn độn, lười mở mắt. Thấy hắn kể khổ, tâm tình cô cũng đau…Muốn hắn hạnh phúc !

Vài ngày sau, buổi sáng công ty Giản Thư Hoàn có chuyện, buổi chiều liền mang theo hành lý chuẩn bị đi ra sân bay ngay để đi công tác. Khi dừng lại ở đèn đỏ hắn giật mình nhìn thấy quán cà phê đối diện có 1 bàn khách

Là bạn gái của hắn cùng Tô Nhã An!

Hắn hạ xuống cửa xe cho tầm mắt rõ ràng hơn, chứng kiến Tô Nhã An đang nói chuyện, bạn gái hắn giống như đang nghe giáo huấn cúi đầu xuống, cầm lấy khăn tay lau nước mắt. Nhận từ Tô Nhã An 1 phong bì màu trắng

Cách một đường lớn, Giản Thư Hòa vẫn có thể nhìn thấy bạn gái hắn trên mặt đau thương, hắn trông thấy bạn gái hắn lắc đầu đem thư phong lui về, buông thỏng hai vai, che mặt khóc thút thít……Một chiếc xe vận tải nhỏ ngăn trở tầm mắt, dòng xe cũng bắt đầu đi di động .

- Quay lại, đi xe tới nơi kia. Hắn kích động khi nhìn thấy bạn gái hắn khóc

- Nếu quay xe lại, chúng ta sẽ trễ máy bay

Hắn nhìn thời gian, nhìn đằng sau . Chuyến đi này liên quan đến một khoản tiền hợp tác trên trăm triệu đô, hắn thực không thể bỏ chuyến bay. Xe tiếp tục chạy nhanh, hắn lo lắng tìm ra điện thoại di động gọi cho bạn gái.Phải đến lần thứ 5 nàng mới nhận máy

- Chúng ta…… Hay là chia tay đi. Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng nghẹn ngào khàn khàn thỉnh cầu, làm hắn tan nát cõi lòng.

- Ừ

- Em thực sự cảm thấy rất mệt, Tô tiểu thư mới là 1 cô gái tốt thích hợp với anh, về sau chúng ta không cần gặp lại … rồi nàng dập máy

- n Trúc…n Trúc !!!!!!!!! Hắn gọi to, kinh hoàng, ngây ra như tượng, đáp máy bay đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.