Đêm, dường như dài hơn chút, khiến người ta ngủ không ngon.
Kỳ Hinh lặng lẽ ngồi trên giường, cô không giữ lời, lqd khi cô thấy An
Vũ Ân đóng cửa phòng lại, cô cảm thấy không thể hít thở nổi, nhanh chóng chạy trốn về nhà.
Không ngủ được, chẳng qua cô đang yên lặng chờ đợi, cô đợi Lăng Thiếu
Đường trở về, cô đánh cược với vận mệnh, tuy trận chiến này cô không
biết tình hình thực tế ra sao nhưng vẫn đánh cược.
Chuyện của An Vũ Ân và Lăng Phong mãi mãi không thể giấu Lăng Thiếu
Đường được, cuối cùng sẽ một ngày anh ấy biết, cho nên thà rằng cô để
anh biết sớm, để anh sẽ sớm đưa ra quyết định.
Cô nhíu mày: "Đừng -"
Cảm giác buồn nôn lại trào lên cổ họng, Kỳ Hinh vội vàng chạy tới phòng vệ sinh, nôn hết ra -
Lần thứ tư! Hôm nay là lần thứ tư nôn như vậy, muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài, phản ứng có thai thật đáng sợ!
Tay vỗ gò má tái nhợt, Kỳ Hinh mở to cặp mắt nhìn chằm chằm vào gương:
"Cục cưng, con nghĩ về bố đúng không? Con biết không? Mẹ và con rất
giống nhau, đều đang
đều đang đánh cược!”
Trở lại giường, cô mệt mỏi nằm tựa vào gối ôm, tắt đèn trong phòng ngủ chính, để đôi mắt thích ứng với bóng tối.
Thời điểm lòng cô cũng sắp rơi vào bóng tối, cửa phòng lập tức mở ra,
ánh sáng trên hành lang kéo dài thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường,
chiếu thẳng tới cái thảm trong phòng ngủ chính.
“Hinh nhi ____”, khi Lăng Thiếu Đường nhìn thấy Kỳ Hinh, giọng nói trầm thấp mang theo sự sốt ruột.
Tiến lên mấy bước, anh ôm cô vào trong ngực.
Anh biết cô đang chạy trốn, anh biết nhất định cô không chịu được nên mới về nhà trước.
Anh không trách cô, mà tự trách mình, anh khiến cô đau lòng như vậy.
“Đường ____” Khi Kỳ Hinh cảm nhận được độ ấm quen thuộc của Lăng Thiếu
Đường, cô nhanh chóng phản ứng lại, ôm chặt lấy Lăng Thiếu Đường!
Anh trở lại, cuối cùng đã trở lại.
Cảm nhận thấy cơ thể Kỳ Hinh đang run rẩy, Lăng Thiếu Đường vô cùng đau
lòng, anh hôn nhẹ taicô, lưu luyến nói: “Cô bé ngốc, có phải nghĩ anh sẽ không trở lại, đúng không?”
Kỳ Hinh cố nén nước mắt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: “Không phải, em ____ em mệt mỏi quá nên về nhà!”
Lăng Thiếu Đường dạt dào tình cảm nhìn vẻ mặt cố chấp của Kỳ Hinh, hứng
thú nói: “Hinh nhi, em phải nhớ kỹ. Nơi này mãi mãi là nhà của em và
cũng luôn là nhà của anh và em, hiểu chưa?”
Giọng anh kiên định giống như gieo hạt mầm trong lòng Kỳ Hinh. Dần dần
nở hoa: “Đường, anh ____ anh biết Tiểu Phong chứ?” Giọng cô không thể
nhẹ hơn được nữa, dè dặt từng chút.
“Biết!” Lăng Thiếu Đường cười, nhìn dáng vẻ không tự nhiên khi nói của cô.
“Vậy anh ____” Kỳ Hinh cụp mắt, không biết nên nói gì.
Lăng Thiếu Đường buồn cười nhìn Kỳ Hinh cố tỏ ra mạnh mẽ, sau đó nâng
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Cũng vì điều này, em cự tuyệt lời cầu
hôn của anh ư?”
Kỳ Hinh hoảng sợ nhìn Lăng Thiếu Đường!
“Hinh nhi, em biết không, em làm thế là cực kỳ thiếu trách nhiệm!Em đã
hỏi ý kiến của anh chưa?Cái gì cũng không hỏi, lại chuẩn bị tỏ ra kiên
cường giao anh cho người phụ nữ khác sao?Thật đáng giận!” Lăng Thiếu
Đường cố tỏ ra nghiêm túc quát to, khi anh hiểu hoàn toàn suy nghĩ của
Kỳ Hinh, quả thật đã nổi trận lôi đình.
“Nhưng Tiểu Phong nó ____“ Kỳ Hinh thấy Lăng Thiếu Đường tức giận, nôn nóng tới mức khóc lớn.
“Bé ngốc, thật là khờ, bây giờ anh có thể Kỳ Hinhẳng định cho em biết,
anh muốn em, anh yêu em, anh muốn em làm vợ anh, bất cứ chuyện gì cũng
không thể cản trở được!” Lăng Thiếu Đường nhìn thẳng vào đôi mắt đang
khóc của cô, nói chắc như định đóng cột.
“Đường ____ Đường!” Kỳ Hinh cảm động nước mắt tuôn rơi, cô vùi mình
thật chặt vào trong ngực anh, thật lâu thật lâu, cuối cùng trái tim đã
yên ổn lại, cũng dần thả lỏng.
Lăng Thiếu Đường đau lòng ôm cô, đặt nụ hôn nóng bỏng lên những giọt
nước mắt trên mặt cô, đôi mắt nóng rực nhìn cô: “Hinh nhi, gả cho anh,
có được hay không?” Anh cầu hôn cô một lần nữa!
Kỳ Hinh vất vả lắm mới ngừng khóc giờ khóe mắt lại ngập nước, cô gật đầu thật mạnh, vừa khóc vừa cười, gánh nặng trong lòng cô đã buông xuống
hoàn toàn, mặc dù cô không hỏi chuyện Lăng Thiếu Đường đối mặt thế nào
với An Vũ Ân và Tiểu Phong, nhưng cô tin tưởng, nhất định anh đã xử lý
tốt!
Lăng Thiếu Đường thấy Kỳ Hinh gật đầu, xúc động ôm chặt cô, tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp căn phòng.
“Hinh nhi, em là của anh, mãi mãi là của anh!”Một lát sau, Lăng Thiếu
Đường đẩy cô lên trên giường, cơ thể cao lớn giữ cô ở dưới, anh cúi
người, dịu dàng nỉ non ở bên tai cô, hôn nhẹ.
Sau đó, dưới anh mắt dịu dàng của Kỳ Hinh, anh đeo chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp vào ngón tay áp út của cô.
“Em sẽ phải đi theo anh cả đời, đừng mơ nghĩ tới việc chạy trốn!” Lăng
Thiếu Đường thân mật hôn lên ngón tay dài và thon của cô, nói.
Kỳ Hinh hạnh phúc cười, thật giống như trong mơ, không, đây không phải
mơ, đây là hạnh phúc thực sự! Cô chủ động hôn lên môi Lăng Thiếu Đường.
“Cô bé, đổi khách làm chủ là không tốt!” Đôi mắt Lăng Thiếu Đường trở
nên sâu thẳm, âm thanh trở nên khàn đục, bàn tay mang theo lửa nóng đặt
lên cơ thể mềm mại của Kỳ Hinh.
Thấy lửa nóng quen thuộc bao phủ mình, Kỳ Hinh phản ứng kịp thời, cô vội vàng cách xa sự mê hoặc chết người này.
“Hinh nhi, sao vậy?” Lăng Thiếu Đường dừng động tác, ôm thắt lưng cô, cúi người, dịu dàng hỏi.
“Đường, em nghĩ anh ____ phải cấm dục!” Kỳ Hinh ngượng ngùng nói.
“Cái gì?Cấm dục?” Giọng nói của Lăng Thiếu Đường thể hiện sự ngạc nhiên và khó tin, anh ngẩn ngơ nhìn Kỳ Hinh ngày càng đỏ mặt.
Dáng vẻ Lăng Thiếu Đường làm Kỳ Hinh cười lớn, cô khẽ kéo tay anh tới
phần bụng của mình, dịu dàng nói: “Bởi vì ____ em sợ anh sẽ làm nó bị
đau!”
“Hinh nhi! Em nói gì, chẳng lẽ ____ “ Bàn tay Lăng Thiếu Đường đang đặt trên bụng Kỳ Hinh khẽ run, vì ý tưởng trong đầu mà ánh mắt sáng lên
khác thường.
Kỳ Hinh khẽ gật đầu, đôi mắt giống như đêm đen nhìn thẳng vào anh, khẽ nói: “Đường, em ____ em mang thai!”