Kỳ Hinh chất vấn khiến Lăng Thiếu Đường bật cười: "Cô bé ngốc, hiện tại
em đang mang thai, anh không thể ở bên cạnh em suốt 24 gìơ, cho nên chỉ
có thể phái vệ sĩ bảo vệ an toàn cho em thôi!"
Thật như vậy sao? Cô nhẹ nhàng chau mày lại nhìn Lăng Thiếu Đường, nhìn đến đáy mắt thong dong của anh thì tin điều anh nói.
"Hinh Nhi, lần này anh nhất định sẽ khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc
nhất thế giới!" Lăng Thiếu Đường thâm tình nhìn Kỳ Hinh nói.
Kỳ Hinh cười ấm áp, cô ru rú ở trong ngực Lăng Thiếu Đường: " Chỉ cần có anh ở bên cạnh em, thì em chính là người hạnh phúc nhất rồi!"
" Bé ngốc, đương nhiên anh sẽ luôn ở bên cạnh em, vĩnh viễn yêu em như vậy, còn có cục cưng của hai chúng ta nữa! " Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng hôn đôi môi mềm mại của cô.
Kỳ thực, về chuyện của Thiếu Nghị, anh cũng không muốn nói cho Kỳ Hinh biết, trời sinh tính cô thiện lương, hơn nữa cô còn đang mang thai, anh không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm tình của cô, khiến cô
phải lo lắng.
Nhưng vì đảm bảo an toàn cho Kỳ Hinh nên anh buộc phải sắp xếp vệ sĩ bảo vệ cô, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lăng Thiếu Đường đang suy nghĩ thì điện thoại của anh đổ chuông, buổi
chiều yên tĩnh bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, tiếng kêu dồn dập
không dứt.
Không biết vì sao khi Kỳ Hinh nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu, trong lòng lại cảm thấy lo lắng.
Lăng Thiếu Đường vỗ nhẹ lên người Kỳ Hinh, sau đó đứng lên tiếp điện thoại.
" Ai vậy ?" Giọng nói trầm thấp, bình ổn.
" Thiếu Đường, là em, Vũ Ân ! " An Vũ Ân sốt ruột, vội vàng nói.
Lăng Thiếu Đường không nghĩ An Vũ Ân sẽ gọi điện thoại tới, anh hơi
run sợ một chút, sau đó lập tức hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của An Vũ Ân nghẹn ngào, trở nên đứt quãng.
Kỳ Hinh ngồi trên ghế sopha, nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Lăng
Thiếu Đường dần biến đổi, cuối cùng mày kiếm hơi nhăn lại, không quá lâu lại nghe thấy tiếng Lăng Thiếu Đường nói chuyện: " Em bình tĩnh một
chút, anh lập tức đến ngay."
Nói xong, anh gác điện thoại, xoay người lại, chống lại con ngươi đầy nghi ngờ của Kỳ Hinh.
Lăng Thiếu Đường đi đến bên cạnh Kỳ Hinh, sau đó ngồi xuống nói với Kỳ Hinh :" Hinh Nhi, vừa rồi là Vũ Ân gọi !"
Anh cũng không muốn giấu giếm cô chuyện này.
Kỳ Hinh hơi mất tự nhiên, cô nhẹ nhàng hỏi: " Cô ấy - cô ấy muốn gặp anh ? Hay Tiểu Phong muốn gặp anh?"
Ngay từ đầu khi gặp An Vũ Ân, cô đã thấy cô ta thật đáng thương, nhưng từ ngày cô ta suýt chút nữa hại chết cục cưng của mình, cô mới phát
hiện ra cô ta thật đáng sợ. Lần này, An Vũ Ân trở về rõ ràng là muốn trở lại bên cạnh Lăng Thiếu Đường , hơn nữa bây giờ còn có Tiểu Phong. Điều này cô có thể nhận ra được, cô tin Lăng Thiếu Đường cũng nhận ra được.
Lăng Thiếu Đường nhìn đáy mắt Kỳ Hinh xẹt qua vẻ đau thương nhàn nhạt, nhẹ nhàng cười, làm sao anh không biết bây giờ trong lòng Kỳ Hinh đang
nghĩ gì.
Vì thế, anh vươn ngón tay thon dài, nâng khuôn mặt đang cúi thấp của Kỳ Hinh lên, để cho cô nhìn vào hai mắt anh.
" Hinh Nhi, chuyện An Vũ Ân định làm hại em, Thiên Dục đã nói với anh, nếu không phải lo lắng cho Tiểu Phong, nhất định anh sẽ không bỏ qua
cho cô ta. Hinh Nhi, anh cũng không muốn giấu giếm em chuyện gì, vừa rồi An Vũ Ân gọi điện thoại đến là để nói với anh Tiểu Phong nó - "
Lăng Thiếu Đường dừng một chút, khuôn mặt cũng tỏ vẻ quan tâm.
" Tiểu Phong làm sao?" Kỳ Hinh cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, bằng không Lăng Thiếu Đường sẽ không có vẻ mặt đó.
" Bác sĩ chẩn đoán Tiểu Phong bị bệnh máu trắng , vì nhu cầu cấp bách nên cần tìm người ghép tủy tương thích, bằng không sẽ nguy hiểm đến
tính mạng!" Lăng Thiếu Đường thở dài một hơi nói .
Kỳ Hinh kinh ngạc trừng lớn hai mắt:" Cái gì? Tiểu Phong bị bệnh máu
trắng? tại sao lại như vậy? Lúc trước khi gặp nó, em thấy nó còn rất
khỏe mạnh! Làm sao có thể?"
Cô nói không được nữa, trong mắt cô hiện ra khuôn mặt khả ái của Tiểu Phong, trái tim run lên vì đau.
" Hinh Nhi, bất kể có xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ là vô tội, cho nên anh muốn đến bệnh viện xem xét một chút, xem bây giờ Tiểu Phong thế nào
rồi!" Lăng Thiếu Đường sợ Kỳ Hinh nghĩ nhiều, giải thích rõ với cô.
Kỳ Hinh đứng dậy, nhẹ giọng nói:"Đường, em cũng muốn đi gặp Tiểu Phong, bằng không em sẽ không yên lòng!"
Vốn Lăng Thiếu Đường muốn cự tuyệt, bởi vì cô đang có thai, cần nghỉ
ngơi cho tốt, nhưng suy nghĩ một chút, sẽ giống như lời cô vừa nói, cả
đêm không yên lòng, như vậy còn ảnh hưởng đến thai nhi nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Lăng Thiếu Đường gật đầu, chuẩn bị xe xong, hai người đi đến bệnh viện.
Tiểu Phong nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, lúc Lăng Thiếu Đường và
Kỳ Hinh đến bệnh viện thì nhìn thấy Tiểu Phong tái nhợt, vô lực nằm đó.
" Tại sao lại như vậy?" Lăng Thiếu Đường nhìn thấy An Vũ Ân khóc sưng cả mắt, vội vàng hỏi.
" Thiếu Đường -" Khi An Vũ Ân nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lăng Thiếu Đường xuất hiện trước mặt mình thật muốn bổ nhào vào trong lòng
anh, nhưng đồng thời cô cũng nhìn thấy người theo sát bên cạnh Lăng
Thiếu Đường - đó chính là Kỳ Hinh.
Xuyên qua lớp kính thủy tinh, Lăng Thiếu Đường nhìn thấy bộ dạng của
Tiểu Phong, đáy mắt hiện lên vẻ đau đớn, anh chuyển sang hỏi An Vũ Ân:"
Trước tiên em bình tĩnh chút, bệnh của Tiểu Phong đã được chẩn đoán
chính xác chưa?"