Nước mắt An Vũ Ân chảy ra, cô ta gật đầu, giọng nói nghẹn ngào:
"Thiếu Đường, em không nghĩ Tiểu Phong sẽ mắc bệnh này, hai ngày trước
nó phát sốt, lúc đó em cho rằng nó đang còn nhỏ nên dễ bị cảm lạnh, uống thuốc sẽ khỏe lại thôi. Nhưng hôm nay Tiểu Phong đột nhiên bị chảy máu
mũi, lúc em giúp nó cầm máu mới phát hiện ra không chỉ có mũi mà các bộ
phận khác cũng bị chảy máu, khoang miệng và lợi toàn là máu, vì thế em
vội vàng đưa nó đến đây, ai ngờ - Tiểu Phong nó - "
Hai tay cô ta phủ trên cửa kính, nhìn Tiểu Phong khóc rống trong phòng bệnh.
Trái tim Kỳ Hinh cũng rất đau, đứa nhỏ tái nhợt, vô lực đang nằm ở kia
là Tiểu Phong sao? Bỗng nhiên cô nhớ tới giọng nói non nớt của Tiểu
Phong lúc gọi mình là chị.
Đang lúc này, bác sĩ đi tới chỗ bọn họ: "Xin hỏi tiểu thư An, người nhà của bệnh nhân đã đến đủ chưa?"
An Vũ Ân nnhìn Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh, hơi mất tự nhiên, dù sao cô
ta cũng từng có chủ ý hại chết đứa bé trong bụng Kỳ Hinh, cô ta nhẹ
nhàng nói: "Thiếu Đường, Tiểu Phong gặp chuyện không may, em không biết
nên tìm ai, cho nên mới gọi điện thoại cho anh - "
Lăng Thiếu Đường giơ tay lên ngắt lời An Vũ Ân, anh xoay người nhìn bác
sĩ, giọng điệu quyết đoán nói: "Rốt cụôc Tiểu Phong bị bệnh gì? Phải
dùng phương thức trị liệu nào?"
Ông ta vốn là một bác sĩ có tiếng, hơn nữa bệnh viện này là bệnh viện
dành cho quý tộc, dĩ nhiên ông ta bíêt đây là tổng giám đốc tập đoàn
quốc tế Lăng thị - Lăng Thiếu Đường, nên ông ta cũng hơi khẩn trương.
"À, hóa ra là Lăng tiên sinh, mời ba vị đến văn phòng của tôi nói chuyện!" Bác sĩ vội vàng nói.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lăng Thiếu Đường hắng giọng nói: "Bác sĩ, ông có thể nói nhanh lên một chút!"
"Vâng, là thế này!" Bác sĩ vội vàng xếp giấy tờ, nói: "Là như vậy, Lăng
tiên sinh, về bệnh tình của cậu bé chúng tôi đã chuẩn đoán chính xác,
thông qua các triệu chứng lâm sàng kèm theo việc bệnh nhân chảy nhiều
máu, chúng tôi xác định bệnh nhân mắc bệnh bạch đầu tủy xương mãn tính!"
Lăng Thiếu Đường ngẩn ra, mày kiếm nhíu chặt.
Bác sĩ nhìn mọi người, than nhẹ - tiếp tục nói:" Đây là loại bệnh khó
chữa, bởi vì khi bệnh tình phát triển sẽ không có cách khống chế. Thông
thường các bệnh nhân mắc bệnh này chỉ có thể sống sót trong vòng bốn
năm!"
" Không ! Bác sĩ, cầu xin ông nghĩ biện pháp, tôi không thể trơ mắt
nhìn con tôi chết được!" An Vũ Ân không khống chế được đứng dậy, nắm
chặt ống tay áo của bác sĩ, chảy nước mắt nói.
" Tiểu thư An, trước hết cô nên bình tĩnh, nghe bác sĩ nói hết đã, có
được không?" Kỳ Hinh thấy bộ dạng của An Vũ Ân như vậy, dần nổi lên lòng cảm thông, cô an ủi An Vũ Ân nói.
Cô ta đã từng giở trò với cô, nhưng dù sao tình cảm bố mẹ dành cho con là thứ tình cảm thiên liên nhất, làm sao Kỳ Hinh có thể thờ ơ được chứ?
An Vũ Ân lớn tiếng nói:" Cô bảo tôi bình tĩnh thế nào? Tiểu Phong sẽ
mất mạng đấy, tôi có thể bình tĩnh được sao?" Cô ta phẫn nộ nhìn Kỳ
Hinh.
" Vũ Ân! Đủ rồi, em cãi lộn như vậy có thể cứu được Tiểu Phong sao?
Ngồi xuống nghe bác sĩ nói hết đã!" Lăng Thiếu Đường quát một tiếng chói tai, trực tiếp ngăn lại cảm xúc điên cuồng của An Vũ Ân.
Sau đó, Lăng Thiếu Đường xoay người về phía bác sĩ, trực tiếp hỏi:" Bác sĩ, ông tiếp tục nói đi!"
Bác sĩ gật đầu nói:" Những người mắc bệnh này phải sau vài năm mới
xuất hiện triệu chứng khác thường, nếu ăn Interferon có thể còn kéo dài
được tuổi thọ . Nhưng quan trọng là làm thế nào để ngăn cản bệnh này
phát triển thành bệnh bạch cầu cấp tính. Do đó, cách hữu hiệu nhất là
cấy ghép tủy xương!"
Lăng Thiếu Đường gật đầu, lập tức nói:" Cách cấy ghép nào thì hợp với Tiểu Phong?"
Bác sĩ đáp:" Hiện nay có hai cách cấy ghép tủy xương. Một là ABMT, cụ thể là tự mình cấy ghép tủy xương cho mình, có nghĩa là dùng chính tủy
của họ, không cần sử dụng tủy của người khác, hơn nữa sẽ không mắc GVHD ( là bệnh mô ghép chống vật chủ), đó là phụ pháp phẫu thuật tốt nhất,
nhưng sau khi kiểm tra thì Lăng Phong không phù hợp với cách này!"
" Vậy phải dùng phương pháp nào? " Kỳ Hinh vội vàng hỏi .
" Chỉ có thể dùng cách thứ hai là cấy ghép tủy xương đồng loại, trong
đó có yêu cầu HLA ( hệ thống kháng nguyên bạch cầu người) của bệnh nhân
phù hợp với các anh chị em cho tủy. Cũng có thể cấy tủy với một số cực
ít người không có quan hệ huyết thống với mình , hoặc là các thành viên trong gia đình nhủ bố mẹ và con ghép tủy. Tuy nhiên, loại tủy xương này cực kỳ hiếm, bởi vì để tìm các tủy xương HLA giống với người cần tủy
rất khó khăn, chỉ có khoảng một phần vạn."
Lăng Thiếu Đường trầm tư, giống như đang nghĩ đến cái gì đó.
" Bác sĩ -" An Vũ Ân đột nhiên nói:" Tôi có thể cấy ghép tủy cho con trai tôi!"
Bác sĩ nhìn An Vũ Ân , lắc đầu nói:" Xin lỗi tiểu thư An, vừa rồi
chúng tôi đã xét nghiệm máu của cô, máu của cô và máu của bệnh nhân
không phù hợp."
An Vũ Ân nghe xong, sắc mặt trở nên đau thương.
Bác sĩ nhìn Lăng Thiếu Đường, de dặt cẩn trọng hỏi:" Lăng tiên sinh, xin hỏi, người bệnh và ngài - có quan hệ thân thích sao?"
Lăng Thiếu Đường không nói gì, chỉ nhìn An Vũ Ân, sau đó nói với bác sĩ:" Bác sĩ, bây giờ lập tức xét nghiệm máu của tôi!"
" À, tốt rồi!" Bác sĩ nghe xong, lập tức cầm điện thoại lên, tiến hành công tác sắp xếp.
" Đường - " Kỳ Hinh thân thiết nhìn , Lăng Thiếu Đường , muốn nói gì lại thôi.
Lăng Thiếu Đường khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh.
Còn khuôn mặt An Vũ Ân nhợt nhạt, run rẩy vì chút cảm kích nhỏ.
Bác sĩ sắp xếp xong mọi chuyện, liền nói với Lăng Thiếu Đường: " Đúng rồi, Lăng tiên sinh, trước tiên tôi muốn nói với ngài về các trình tự
cấy ghép tủy xương và những việc phát sinh ngoài ý muốn. Tiến hành cấy
ghép tủy xương phải thông qua các quá trình chuẩn bị, phẫu thuật và phục hồi. Chúng tôi bắt đầu kiểm soát các tế bào ung thư trong máu của bệnh
nhân( bệnh máu trắng), dùng máy móc để tách các tế bào ung thư trong máu ra, sau đó mới có thể thực hiện phẫu thuật phục hồi, là thời gian nguy
hiểm nhất. Tủy xương mới được cấy ghép vào chưa có khả năng sản sinh ra
bạch cầu, vào bất cứ lúc nào bệnh nhân cũng có thể nhiễm trùng và tử
vong. Phải từ 2 đến 6 tuần thì tủy mới được cấy ghép mới bắt đầu sản
sinh có hiệu quả các tế bào máu. Như vậy, loại phẫu thuật này ngoài chi
phí rất lớn, rủi ro cũng rất lớn!"
Thân mình ngang tàn của Lăng Thiếu Đường đang ngồi trên ghế bỗng đứng
bật dậy, bàn tay to nhanh chóng chống ở cạnh góc bàn, giọng nói có chút
sợ hãi: " Mặc kệ viện phí là trăm vạn hay mấy ngàn vạn, tôi cũng muốn
ông cam đoan - đứa nhỏ này sẽ sống!"