Có lẽ, sẽ có một ngày em đi tới phía cuối con đường, dừng lại ở nơi hoàng hôn đỏ như máu, em bình thản khẽ nhắm mắt chờ bóng đêm chôn vùi mình, nhưng xin anh tin tưởng, trái tim em vẫn chung thủy đập từng nhịp dưới ánh mặt trời, đời đời kiếp kiếp, chỉ có tiếng nói, chính là: Em mãi mãi yêu anh. . .
Sáng sớm màn sương bao phủ vầng sáng mỹ lệ của nhà thờ lớn St. Peter, trong phòng nghỉ của cô dâu, nhà trang điểm quốc tế SooHuang đang chậm rãi trang điểm cho Kỳ Hinh.
Hôn lễ còn mấy tiếng nữa mới diễn ra, nhưng Kỳ Hinh đã vô cùng khẩn trương.
"Tiểu thư Kỳ, có vẻ cô rất hồi hộp?" SooHuang mỉm cười hỏi, nhanh chóng ra lệnh cho trợ lý lấy đồ trang điểm khác.
Kỳ Hinh xấu hổ cười.
"Tiểu thư Kỳ, cô không biết bây giờ có bao nhiêu phụ nữ đố kị với cô vì có thể gả cho Lăng tiên sinh, nghe nói, vì cô mà Lăng tiên sinh đã chuẩn bị một hôn lễ lãng mạn và xa hoa nhất! ddlqd Đáng tiếc, toàn bộ đều được giữ bí mật, đúng rồi, tiểu thư Kỳ, cô có thể bật mí cho tôi một chút được không ?" SooHuang hết sức tò mò.
"Rất xin lỗi... chuyện có liên quan tới hôn lễ, lqd một điều anh ấy cũng không nói cho tôi biết!" Kỳ Hinh nhìn mình trong gương, cười ngây ngô, cô tin tưởng Đường nhất định sẽ để tâm vào buổi hôn lễ này.
SooHuang hé miệng cười: "Đó là Lăng tiên sinh thương cô, cô xem bên ngoài có nhiều vệ sĩ như vậy thì biết được ngài ấy lo lắng cho cô thế nào rồi!"
Kỳ Hinh càng thêm xấu hổ.
Nhìn người phụ nữ với má lúm đồng tiền trong gương, nhà trang điểm SooHuang thốt lên: "Woa! Tiểu thư Kỳ, cô thật xinh đẹp...!"
SooHuang làm nghề trang điểm đã nhiều năm, đã từng trang điểm cho vô số cô dâu nhưng chắc chắn Kỳ Hinh là người đẹp nhất.
Trên người Kỳ Hinh là váy cưới do nhà thiết kế thế giới Vera thiết kế riêng theo dáng người cô, lụa mỏng uyển chuyển đung đưa, đường viền được khảm bằng hơn 2100 hạt ngọc trai, cài áo kim cương 8.8 Carat 504 mặt màu lục khiến lòng người đắm say trước vẻ đẹp của Kỳ Hinh.
Sự hoàn mỹ ban đầu được người trang điểm biến thành trong sáng rung động lòng người.
Đôi mắt khẽ chớp như làn gió mùa thu, cánh môi đỏ mọng dường như nước có thể chảy ra.
Hôm nay, cô thật sự gả cho Đường ư ?!
Điều này là thật đúng không ?!
Gả cho Đường, đây là giấc mộng lớn nhất đời cô, đã thực hiện được rồi à ?!
Vì sao lòng cô lại cảm thấy lo lắng, con tim đập liên hồi ?!
Chẳng lẽ lại đang nằm mơ?!
Không muốn suy đoán, cô véo mạnh gò má mình.
"Ưm! Đau!" Đau khiến cô kêu lên. Hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.
Ừm, quả thật rất đau!
Nhưng là -
Cô vui vẻ nở nụ cười với lúm đồng tiền - - tốt quá! Cô không phải đang mơ!
Mọi thứ trước mắt đều sự thật!
Trong lúc Kỳ Hinh đang cười ngây ngô, Kỳ Chấn Đông và Chúc Bích Doanh gõ cửa bước vào phòng nghỉ.
"Bố, mẹ - - " Kỳ Hinh vui mừng lập tức đứng dậy.
Lăng Thiếu Đường cố ý cử máy bay riêng tới đón hai người đến Rome.
"Hinh Nhi, nhanh, để mẹ nhìn xem!" Chúc Bích Doanh vui vẻ đi tới gần Kỳ Hinh, trong mắt hiện lên ý cười nói.
"Ôi, Hinh Nhi, mẹ con luôn rối loạn vội vã muốn thấy con, bố đã nói bây giờ con đang vội trang điểm, bà ấy vẫn muốn đến phòng nghỉ! Đúng là!" Kỳ Chấn Đông cố ý lườm Chúc Bích Doanh nói.
"Mẹ - - " Kỳ Hinh tỏ ra hờn dỗi.
"Đứa bé này! Đúng rồi, tình hình bố chồng tương lai của con thế nào?" Kỳ Chấn Đông cưng chiều nhìn Kỳ Hinh. lqd Cuối cùng đứa bé này vẫn gả cho Lăng Thiếu Đường, đây cũng chính là tâm nguyện của ông và Lăng Diệu Hồng.
"Cơ thể ông ấy đã tốt hơn, hôm nay cũng tới hôn lễ, đúng rồi, bố, thân thể bố hiện nay đã hồi phục đến đâu rồi?" Kỳ Hinh thân thiết hỏi thăm.
Kỳ Chấn Đông cười lớn: "Chẳng phải con nhìn thần sắc bố sẽ biết ngay sao, lần này, may mà là thiếu Đường, cho nên Hinh Nhi, sau khi gả đi phải đối xử tốt với gia đình bên nhà Thiếu Đường, không được giống con nít, sẽ làm người khác lo lắng!"
"Đâu có - - " Kỳ Hinh bất mãn phản đối.
Trong phòng nghỉ vang lên tiếng nói tiếng cười.
"Hóa ra nơi này náo nhiệt như vậy !" Lúc này cửa phòng nghỉ mở ra, Lăng Thiếu Đường mặc lễ phục đen đi vào.
Dien Dan Le Quy Don
Hôm nay Lăng Thiếu Đường càng thêm anh tuấn khác lạ, phong thái hiên ngang, lạnh lùng điên cuồng bất chấp mọi thứ là ngoài mặt, nhưng tình cảm thể hiện trong ánh mắt lại làm tất cả mọi người sợ hãi, lễ phục đen vừa vặn, tôn lên dáng người thon dài thẳng tắp, vẻ bề ngoài càng thêm hoàn mĩ.
"Đường - - " Kỳ Hinh xúc động thể hiện tình yêu sâu sắc.
Mắt Lăng Thiếu Đường chứa ý cười, tiến lên phía trước, nhìn Kỳ Chấn Đông và Chúc Bích Doanh hơi cúi thấp người: "Bố, mẹ!"
Kỳ Chấn Đông và Chúc Bích Doanh đều tươi cười vui mừng.
"Đúng là không biết xấu hổ, còn chưa kết hôn, đã sửa lại cách xưng hô rất nhanh!" Kỳ Hinh cố ý liếc Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường cười ha ha: "Anh đã sửa cách xưng hô từ lâu, chỉ là em không biết thôi!"