Hơi thở tràn đầy nam tính của Thiếu Nghị phả lên tai Thi Âm làm nàng không tự chủ mà hồi hộp, tim đập nhanh thiếu tự chủ! Thi Âm ngượng chín mặt, cố kìm nén, để hắn cảm nhận được thật là mất mặt
"Đúng vậy a, thân thể của anh mới hồi phục dần, không ăn cơm đúng giờ giấc dễ sinh bệnh? Không ngờ ba ba lại bắt anh làm công việc nặng nhọc như thế này…”
Thanh âm hờn trách của Thi Âm thể hiện sự quan tâm làm lòng hắn trở nên ấm áp, tâm dường như muốn trao cả cho nàng
"Không sao, những chuyện này đối với ta không tính là nặng nhọc!" Hắn cố gắng trấn tĩnh mình không để chút xao động nào, nhàn nhạt nói
"Nhưng là … "
"Thân thể của anh không phải dạng nhu nhược!" Thiếu Nghị cười lắc đầu, nàng thật đúng là đem hắn cho rằng như bọn thư sinh nhu nhược ?
Nghe A Nhị nói thế, Thi Âm mới giật mình có dịp quan sát, nhìn kỹ thân hình của hắn, hắn đang ở trần a…
Nàng lén lút đem ánh mắt liếc về phía lồng ngực to lớn của hắn... này vóc người to lớn, này màu da….
Trời ạ! Có nhìn mới phát hiện hắn có vóc người thật suất nha, so sánh với người mẫu còn muốn đạt chuẩn, vượt hơn!
Để thuận tiện vận chuyển các kiện hàng hoá nặng, hắn mới cởi áo cho dễ làm việc, lúc này nhìn hắn tràn đầy mị lực nam tính.
Thi Âm kìm lòng mãnh liệt nhìn lồng ngực to lớn của hắn, nhìn chằm chằm, càng nhìn càng cảm thấy cả gương mặt đỏ lợi hại …
Thiếu Nghị hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, hắn có chút thấy buồn cười nói: "Thật xin lỗi để cho em thấy anh thế này, bởi vì muốn vận chuyển đồ dễ dàng, còn có —— bác Dung thiết kế đồng phục làm việc làm ta... Ách... Thật ngại!"
Hắn nghĩ nửa ngày, chỉ có thể dùng "Thật ngại" hai chữ này để hình dung cái đồng phục làm việc!
Thi Âm che miệng cười, chặc lưỡi nói tiếp: "Ba ba có đôi khi rất dễ thương, thật ra thì em đã từng góp ý với ba ba về đồng phục, ba ba không chịu nghe, trang phục ấy chỉ để dành cho nữ nhân mặc chứ một nam nhân mặc thì có chút…
Nàng chưa nói hết lời, liền thật sự không nhịn được cười, nàng có thể tưởng tượng là khi hắn nhận được bộ y phục này mặc ở trên người nên có bao nhiêu là quái dị, ba ba vậy mà thật dũng cảm khi bắt hắn mặc vào người!
Dung Thi Âm cười tựa như ánh mặt trời rơi vào ánh mắt Lăng Thiếu Nghị làm hắn xao xuyến, hắn giật mìn bị thu hút bởi nụ cười ấm áp sạch sẽ, tựa như không pha một chút phàm trần thế tục trong cuộc sống, giờ khắc này, hắn thế nhưng cảm giác mình ngày càng u mê …
Đang lúc 2 người chìm đắm trong suy nghĩ và cảm xúc riêng thì một trận huyên náo làm họ phải chú ý
Dung Thi Âm cũng ngưng cười, nàng nhìn ra cửa ngoài lắng nhe âm thanh: "Hình như là cửa tiệm xảy ra việc gì đó …”
Lăng Thiếu Nghị thay đổi ngay ánh mắt, ngay sau đó đem áo của mình áo nắm lên, khoác vội lên người, không chút do dự lao thẳng ra bên ngoài
Dung Thi Âm vội vàng theo sau…
"Em ở lại, không được theo sau!" Hắn quay đầu lại ra lệnh, ngay sau đó, thân hình to lớn đẩy cửa bước ra ngoài
"A Nhị..." Thi Âm hoảng sợ, bất an ngày càng nhiều
Tiệm bánh gần như tan hoang, Thiếu Nghị nhìn thấy mấy tên côn đồ còn trẻ ăn bận quái dị, đang điên cuồng đập phá bàn ghế, chúng bao vây dồn ông Dung và 2 nữ nhân viên vào một góc
"Bọn khốn, dừng lại ngay!" Thiếu Nghị đẩy mạnh cửa, đứng trước mặt chúng, toàn thân tản ra khí lạnh đầy chết chóc
Đáng chết! Mấy tên côn đồ này thế mà dám tới quấy rối!
Tiếng rống của Lăng Thiếu Nghị làm bọn họ đều dừng lại động tác, ánh mắt đánh giá người thanh niên trước mặt
"A Nhị, A Nhị, anh mau tới cứu chúng ta..." Phan Phan cùng Đóa Đóa hiển nhiên bị mấy người này bị làm cho sợ hãi, các nàng khóc sướt mướt nói.
Mà ba Dung ở một bên cũng là lạnh run, nhưng trong ánh mắt là bực tức khó nén
"Ai nha, càng trai trẻ này là từ đâu nhô ra?" tên đầu lĩnh dáng vẻ lưu manh, bắp thịt cuồn tỏ vẻ lười biếng nhìn Thiếu Nghị,, sau đó liếc xéo ánh mắt nhìn về phía ba Dung: "Lão già kia, hắn không phải là do ngươi mời tới cửa hàng đối phó chúng ta đấy chứ?"
"Ta nói cho các ngươi biết, A Nhị đánh rất giỏi, các ngươi, các ngươi còn như vậy vô pháp vô thiên, hắn sẽ giáo huấn các ngươi một trận!"
Ba Dung nơm nớp lo sợ nói, thật ra thì ông cũng không biết A Nhị có thể đánh được không, chỉ là hy vọng nói những lời này có thể hù doạ bọn họ
Nhưng rất hiển nhiên, đám côn đồ thoáng cái liền đem ý đồ của hắn nhìn ra, cười ha hả chế giễu, nìn Lăng Thiếu Nghị bằng nửa con mắt, đầy vẻ coi thường
"Thằng kia, mày định đối phó bọn tao thế nào?" T6en đầu lĩnh cầm lấy cây tăm xỉa đám răng vàng ố của hắn, nhìn thật nham nhở (Xui quá, mới ăn xong mà nghe tả đoạn này, Mi …)
Thiếu Nghị cười nhạt một chút, hạng người nào mà hắn chưa thấy qua, nhìn đám giang hồ tôm tép này quả thật không phải là đối thủ của hắn
"Các ngươi chẳng qua là muốn đòi tiền, vậy mà xúm nhau ăn hiếp người già cùng phụ nữ, quả thật rất mất mặt?” Thiếu Nghị dùng giọng điệu lãnh đạm trà đầy châm chọc, khiêu khích bọn chúng
Tên đầu lĩnh lập tức biến sắc, hắn nhìn Thiếu Nghị tựa hồ đánh giá:
"Tao thích vậy đấy? Mày còn muốn dạy ta phải làm thế nào hả? Tao cho mày biết, lão tử muốn đánh người nào mày quản được sao, ta thường đánh nữ nhân đấy …"
Nói tới đây, hắn ngó ba Dung, cười dâm đãng mở giọng: "Lão già, nghe nói nữ nhi của ngươi làm việc ở bệnh viện phía đối diện, như vậy đi, chỉ cần nàng chịu theo mấy người chúng ta ngủ mấy ngày, ta hứa sẽ không thu phí bảo hộ, hơn nữa còn bảo vệ tiệm bánh ngọt của ông, thế nào?"
Nói xong, hắn liền cười lên ha hả, những tên côn đồ cắc ké khác cũng cười ăn theo.
"Tên khốn, đừng mơ tưởng, bọn ngươi là lũ khốn, loại chuyện này cũng có thể nghĩ đến, đi ra ngoài, có khả năng các ngươi đến mà đánh chết ta!" Ba Dung vừa nghe lập tức giận đến đỏ bừng sắc mặt
Lời của ông còn chưa hết, phòng trong cửa đột nhiên mở ra ——
"Ba ba ——" Thi Âm từ bên trong không nhịn được đi ra xem một chút tình hình, đột nhiên phát hiện trước mắt cảnh tan hoang…
"Âm nhi ——" Ba Dung sợ hãi địa kêu to, không chỉ có là hắn, ngay cả Lăng Thiếu kiên quyết đáy mắt cũng là cả kinh.