Lăng Thiếu Nghị rời khỏi Đài Loan, chỉ một thân một mình đến sòng bạc ở Macao, Dung Thi Âm vốn muốn xin nghỉ đi cùng anh, lại bị anh lạnh lùng cự tuyệt.
Kỳ hạn ba ngày trôi qua thật nhanh, vậy mà Lăng Thiếu Nghị không có chút dấu hiệu trở về nào, ba Dung không kiềm chế được cảm xúc lo lắng trước tiên, ở cửa hàng bánh ngọt tinh thần luôn hoảng hốt, thỉnh thoảng hướng nhìn ra cửa tiệm, bộ dáng trông gà hóa cuốc.
Mà Dung Thi Âm cũng cực kỳ lo lắng...
Cô lo lắng không phải cho ai khác, mà là Lăng Thiếu Nghị, đi lâu như vậy chưa có trở về, chẳng lẽ thật gặp nguy hiểm gì sao?
Còn có...Lôi tiên sinh trong miệng bọn họ có phải chính là người đàn ông gặp trong bệnh viện ngày đó hay không?
Nghĩ tới đây, Dung Thi Âm chạy như bay đến trước giá tài liệu, điên cuồng tìm kiếm tài liệu, những tài liệu liên quan tới người đến khám bệnh đều được lưu lại, chỉ cần cô tìm thấy đúng tài liệu, nhất định sẽ xác định có cùng một người hay không.
Theo thời gian biểu ngày đó, rốt cuộc Dung Thi Âm cũng tìm được tài liệu ghi danh, sau khi chậm rãi lật ra, ánh mắt cô chăm chú nhìn vào nét bút mười phần mạnh mẽ kia, đôi tay đột nhiên run lên...
"Rầm ..." Theo tiếng vang truyền đi trong không khí, cả bản tư liệu đồng thời rơi xuống đất!
Là hắn! Quả nhiên là hắn, Lôi Tu Hành!
"Âm Âm ——" Tề Bồi Diên chẳng biết đi vào từ lúc nào, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt luống cuống của Dung Thi Âm thì trên mặt khẩn trương, vẻ mặt không cần nói cũng biết.
Dung Thi Âm đột nhiên hoàn hồn, cô cuống quít nhặt tư liệu rơi vãi đầy đất lên, hết sức lo lắng nói: "Tề tiên sinh, thật xin lỗi, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày!" Nói xong, không đợi Tề Bồi Diên gật đầu, liền vội vã chạy ra ngoài...
"Âm Âm..." Tề Bồi Diên lo lắng kêu tên cô, vẻ mặt nghi hoặc!
Dung Thi Âm không biết làm thế nào mình lại có dũng khí lớn như thế chạy đến đây tìm Lôi Tu Hành, khi cô bị đưa đến phòng tổng thống của khách sạn này thì hai chân đều hơi run lên.
"Lôi tiên sinh, Dung tiểu thư đã tới!" Một thủ hạ đi lên trước cung kính nói với Lôi Tu Hành.
Áo sơmi đen càng lộ rõ thân hình to lớn đầy sức hấp dẫn của Lôi Tu Hành, chỉ thấy hắn ngồi dựa vào ghế sofa, trên mặt hiện ra nụ cười đầy uy quyền, khi hắn nhìn thấy bóng dáng sau cánh cửa kia, ý cười càng lan rộng ra.
"Cậu đi xuống đi!"
"Dạ, Lôi tiên sinh!"
Thủ hạ trước khi rời đi còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Dung Thi Âm theo bản năng quan sát bố cục căn phòng này, nó lớn đến mức làm người ta kinh sợ, xa hoa làm cho người khác níu lưỡi, song khi cô ý thức được Lôi Tu Hành đang dùng ánh mắt có chút hứng thú nhìn mình thì vội vàng hạ mắt xuống.
Lôi Tu Hành ưu nhã gác chéo hai chân, nhìn khuôn mặt mất tự nhiên của Dung Thi Âm, khóe môi khẽ nhếch: "Dung tiểu thư tới là vì mười triệu đài tệ đó sao?"
Dung Thi Âm cố nén nỗi sợ trong lòng, ngẩng đầu nhìn Lôi Tu Hành nói: "Đúng vậy, Lôi tiên sinh!"
Lôi Tu Hành đứng dậy đi tới trước mặt Dung Thi Âm, cố ý nghi ngờ mà hỏi: "A, thật sự là kỳ quái rồi, hình như Dung tiểu thư cũng không có mang tiền tới đây? Nếu như tôi nhớ không lầm, hôm nay đã là kỳ hạn ba ngày chót rồi!"
Dung Thi Âm nghe xong, đôi con ngươi đen trong veo như nước nổi lên vẻ khẩn cầu: "Lôi tiên sinh, thật ra thì hôm nay tôi tới đây là muốn cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, có thể khoan dung thêm mấy ngày hay không, bởi vì...bởi vì nhà tôi quả thật không có nổi số tiền nhiều như vậy!"
Lôi Tu Hành cười dịu dàng, cô bé này có con ngươi thật là xinh đẹp, mà cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cũng làm hắn càng thêm thoải mái!
"Nếu như nhà cô không bỏ ra nổi số tiền kia, như vậy tôi cho thêm nhiều thời gian hơn nữa cũng vô ích đấy!" Hắn cố ý tiếc hận nói.
"Tôi sẽ đi mượn, a, còn có A Nghị, anh ấy nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem số tiền kia tới!" Dung Thi Âm vội vàng nói.
"A Nghị?"
Lôi Tu Hành nhíu mày cười một tiếng: "Nói về A Nghị nhà cô thật đúng là không đơn giản, thế nhưng lại nghĩ đến đi Macao bài bạc thắng tới được mười triệu, chỉ là..."
Ánh mắt của hắn có kính nể: "Mười triệu đài tệ đối với khả năng của hắn mà nói đích xác là chuyện nhỏ!"
Dung Thi Âm nghe vậy liền giật mình một cái: "Tôi không hiểu rõ ý tứ của Lôi tiên sinh...”
Tại sao bộ dạng hắn giống như hiểu rất rõ A Nghị vậy?
Sau khi Lôi Tu Hành nhìn phản ứng của Dung Thi Âm, tự nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, hắn buộc miệng hỏi: "Tại sao cô đối với A Nghị lại không hiểu rõ một chút nào?"
Dung Thi Âm mờ mịt lắc đầu một cái...
"Được rồi, chúng ta sẽ không nhắc tới anh ta nữa, kỳ hạn ba ngày đã qua, tôi chưa nhìn thấy số tiền đó, Dung tiểu thư, nếu như cô là tôi, sẽ phải làm sao làm đây?"
Lôi Tu Hành đến gần Dung Thi Âm, cúi người hít thật sâu mùi thơm như hương hoa quả từ mép tóc cô.......
Trong lòng Dung Thi Âm đột ngột cảnh giác, cô liên tiếp lui về phía sau mấy bước, né tránh sự mập mờ trắng đen không rõ ràng này, đôi mắt đẹp suýt nữa rơi lệ, e ngại không vui nhìn thẳng vào hai mắt của hắn.
"Lôi tiên sinh, xin anh cho chúng tôi thêm mấy ngày nữa, tôi nghĩ số tiền kia đối với anh mà nói là một con số rất nhỏ, anh cần gì nhất định phải làm khó chúng tôi đây?"
"Làm khó dễ các người?" Lôi Tu Hành đầy hứng thú nhìn Dung Thi Âm, ngay sau đó nói: "Không không không, tôi cũng không phải là cố ý làm khó dễ các người, như vậy đi, Dung tiểu thư, chúng ta làm một giao dịch chứ?"
"Làm một giao dịch? Giao dịch gì?" Dung Thi Âm nghi ngờ hỏi.
Lôi Tu Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết của cô, cười cười: "Tôi có thể trì hoãn mấy ngày, thậm chí có thể xóa bỏ số tiền ấy, nhưng là..."
Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: "Nhưng là cô cũng phải bỏ ra một chút ‘thể lực’ mới được!"
Vừa dứt lời, ánh mắt yên tĩnh của hắn nhìn về phía Dung Thi Âm đã có sự biến hóa, đang thâm trầm như biển lại như xoáy nước quay cuồng khiến người ta kinh hãi...
Vậy mà trời sinh Dung Thi Âm tính cách đơn giản, căn bản là không hiểu rõ hàm ý trong lời nói cùng tin tức truyền đạt từ trong ánh mắt người đàn ông kia, sau khi cô nghe xong, liền vui mừng hỏi: "Lôi tiên sinh, là thật sao? Chỉ cần tôi làm công cho anh hoặc là làm công việc lao động nào đó, anh sẽ xóa bỏ số tiền này sao?"