Thời gian như ngưng đọng lại, tất cả đều hết sức tĩnh lặng, không hề có tiếng thở dồn dập, sự yên tĩnh khiến người ta hốt hoảng.
Kỳ Hinh vẫn ngồi yên không nhúc nhích trên giường, đôi mắt đầy hoảng sợ và khiếp đảm.
Cô biết Lăng Thiếu Đường rất nóng tính, nhưng cô chưa từng thấy anh phẫn nộ như vậy.
Biểu cảm và hành động của anh hôm nay đã khắc sâu trong lòng Kỳ Hinh.
Cô lấy tay che chặt lồng ngực đang đập dồn dập vì hoảng sợ, cố gắng áp chế nỗi đau đớn không tên!
Tại sao trái tim cô lại đau đến vậy, giống như có gì đó đang đốt cháy trái tim cô.
Hành động vừa rồi của Lăng Thiếu Đường, ánh mắt của anh khi đó, tại sao lại khiến cô đau lòng đến vậy!
Dòng máu đỏ tươi chói mắt chảy tràn theo các đốt ngón tay của Lăng Thiếu Đường, từng giọt máu đó nhỏ giọt xuống thảm trải sàn, cũng chảy tràn vào lòng Kỳ Hinh.
Sao anh lại thịnh nộ như vậy?
Không phải cô chỉ là tình nhân của anh thôi sao?
Chẳng lẽ anh nhất định phải cưỡng ép cô ở lại bên cạnh anh, tàn nhẫn nhìn cô héo mòn, suy sụp sao?
Từng mảnh thủy tinh vỡ soi lên bóng dáng cao lớn của Lăng Thiếu Đường, chỉ vậy thôi nhưng cũng đủ uy hiếp.
Ngay sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng để tâm đến vết thương trên tay, chỉ mặc quần áo rồi mở cửa phòng nghỉ, đi ra ngoài.
Rầm!
Tiếng đóng sập cửa vang lên đánh thức thần kinh còn đang ngây ngốc của Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh giật mình, cô lập tức chạy lại gần cửa nhưng lại phát hiện ra, cửa phòng nghỉ...
Đã bị khóa lại, mà loại khóa này là khóa vân tay.
Người có thể mở cánh cửa này ra chỉ có... Lăng Thiếu Đường!
Kỳ Hinh như mất hết sức lực, cô vô lực đập tay vào cửa.
Bên ngoài không chút tiếng động.
Dường như tất cả mọi thứ đều chẳng bận tâm đến cảm nhận của Kỳ Hinh.
Dường như đã đóng lại cánh cửa của cuộc đời cô...
Cô mệt mỏi, quá mệt mỏi, không còn muốn làm gì nữa.
Tầm mắt Kỳ Hinh dừng trên những mảnh vỡ thủy tinh. Cô bước tới, vẻ mặt đầy bi ai và u buồn.
Từng ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt lên tấm kính vỡ, trên đó còn lưu lại vết máu của Lăng Thiếu Đường.
Nhất định là anh rất đau.
Đôi mắt Kỳ Hinh đầy gợn sóng, trái tim cô cũng như bị người khác bóp chặt.
Lăng Thiếu Đường! Anh tức giận vì cô muốn rời đi sao?
Hai năm trước khi cô giả chết, cô rời đi không hề từ biệt trên đảo Celebes, hôm nay cô lại quyết định rời đi...
Từ sự thịnh nộ của anh...
Không phải anh...
Yêu cô chứ?
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Kỳ Hinh, cô cũng hoàn toàn bị chấn động trước ý nghĩ đó.
Không thể nào...
Từ ngày gặp lại, Lăng Thiếu Đường đã lạnh lùng và tàn nhẫn tuyên cáo thân phận của cô!
Thân phận tình nhân nhục nhã!
Không có tự tôn, không được đòi hỏi, không thể cự tuyệt...
Cô thậm chí còn nhớ được những hành động tàn nhẫn của Lăng Thiếu Đường hai năm về trước...
Anh khiến cô mất đi đứa con yêu!
Cướp đi toàn bộ hy vọng của cô!
Tuy cô không hiểu tại sao Lăng Thiếu Đường lại luôn đối xử tàn độc với cô như vậy, anh tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo và thô bạo đó của anh nói cho cô biết... anh hận cô!
Hai năm sau, sao anh còn có thể cho phép cô phản bội anh lần nữa?
Anh đã từng nói, anh muốn cô quy phục anh, quy phục hoàn toàn, cả cơ thể cô lẫn trái tim cô!
Ánh mắt Kỳ Hinh đầy đau buồn, khi đưa mắt nhìn tấm gương vỡ, không biết tại sao Kỳ Hinh lại tình nguyện nhận đòn đó của anh vào bản thân mình.
Vết máu này dường như còn mang theo độ ấm quen thuộc của Lăng Thiếu Đường...
Yêu là một loại cảm nhận, dù có thống khổ cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Yêu là một loại nhận thức, dù có tan nát cõi lòng nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Yêu là sự từng trải, dù có bị nghiền nát cũng vẫn cảm thấy tươi đẹp...
Thời gian từng giây từng phút qua đi, ánh mặt trời ấm áp bên ngoài dần nhường chỗ cho cho ánh nắng nhè nhẹ của trời khi về chiều...
Kỳ Hinh lẳng lặng dựa người vào cửa sổ sát sàn, cô nhìn chằm chằm xuống thế giới dưới chân từ độ cao cả trăm tầng, dưới đó vẫn là sự nhộn nhịp, dòng xe cộ qua lại như nêm.
Cả một ngày ngồi đó, cô đã quen, không còn thấy choáng váng nữa.
Thật ra thói quen là một thứ gì đó rất nguy hiểm. Nó sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác bất đắc dĩ, không có phương hướng, không có ngày về. Chỉ có thể hoang mang sợ hãi, quanh quẩn đi tìm xung quanh, mù quáng chờ đợi.
Kỳ Hinh không biết cô đã ngồi ở đó bao lâu, chỉ biết trong nháy mắt khi cánh cửa đó bị đóng lại, cô đã mất đi liên hệ với thế giới bên ngoài.
Cửa phòng có tác dụng cách âm rất tốt, cô chẳng nghe được chút động tĩnh nào ở bên ngoài cả.
Cô chỉ có thể nhìn ra thế giới bên ngoài qua lớp cửa kính sát sàn, ngắm cảnh mặt trời lặn...
Khi ánh dương cuối cùng biến mất, Kỳ Hinh cũng cảm thấy mờ mịt theo. Cô ôm chặt lấy hai chân, dường như đang cố tìm kiếm chỗ dựa để an ủi bản thân.
Trong phòng vẫn mơ hồ quanh quẩn hơi thở của Lăng Thiếu Đường, sự quen thuộc khiến trái tim Kỳ Hinh đập dồn dập.
Nhưng Lăng Thiếu Đường không hề quay lại, căn phòng cũng như người trong căn phòng đều như bị lãng quên.