Kỳ Hinh hét to, khi ý thức được Lăng Thiếu Đường bế mình đi vào phòng nghỉ thì Lăng Thiếu Đường đã ném cô xuống giường rồi.
- Em vừa hỏi tôi nhiều câu như vậy, giờ tôi cũng muốn hỏi em một câu!
Lăng Thiếu Đường chống hai tay lên giường, cơ thể bao phủ lên Kỳ Hinh, vẻ mặt tươi cười chẳng khác nào ác ma.
Kỳ Hinh hoảng sợ, lùi người về sau.
Lăng Thiếu Đường duỗi bàn tay to ra, không cần tốn quá nhiều sức lực đã kéo cô lại được.
- Em và cái tay Viên Hoàn Vũ đó có quan hệ gì?
Ánh mắt sắc bén của Lăng Thiếu Đường nhìn chằm chằm Kỳ Hinh, nụ cười bên môi lạnh như băng.
Kỳ Hinh chấn động.
- Sao, câm rồi à?
Đôi mắt của Lăng Thiếu Đường càng lúc càng trở nên sâu thẳm, ánh mắt như có lốc xoáy sâu kín.
Nhưng Kỳ Hinh biết, đây chính là dấu hiệu anh đang tức giận.
- Anh ấy chỉ là học trưởng của tôi!
Kỳ Hinh nói thật.
Lăng Thiếu Đường từ trên cao nhìn xuống Kỳ Hinh, thật lâu sau, anh lại cúi người xuống: “Nếu em muốn bảo vệ bát cơm của hắn ta thì sau này đừng có gặp hắn nữa”.
Giọng nói mềm nhẹ nhưng lại mang theo sự nguy hiểm chết người.
Đây là điểm giới hạn của anh rồi!
Kỳ Hinh hít sâu một hơi toàn khí lạnh: “Anh…”
Đôi mắt của Lăng Thiếu Đường nhìn chăm chú vào từng phản ứng của Kỳ Hinh.
Khuôn mặt của cô vừa thanh tú vừa xinh đẹp, hàng lông mày trông hết sức nhẹ nhàng, khuôn mặt đơn thuần ngây thơ như cành hoa lê ngày xuân, cực kỳ sạch sẽ và hoàn mỹ.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, chậm rãi tung ra trái bom bên tai cô: “Hinh Nhi, đừng khiêu khích tính nhẫn nại của tôi, giờ em vẫn là người “đang chờ được xử tội”, cho nên đừng có yêu cầu quyền lợi gì ở đây”.
Sau đó, bàn tay tà ác chậm rãi trượt xuống…
Từ cổ áo đi xuống, từng chiếc cúc được bật mở…
Bàn tay to đầy mạnh mẽ dừng lại nơi ngực cô, một lần nữa vuốt ve.
- Anh có ý gì?
Kỳ Hinh như bị người khác hắt một chậu nước lạnh vào người.
- Rất đơn giản, không có ai tin lời em nói. Một khi sự việc vỡ lở, em nghĩ rằng mọi người sẽ nghĩ đến ai đầu tiên?
Bên môi Lăng Thiếu Đường nở nụ cười lạnh lùng.
Sau đó, anh giữ chặt người Kỳ Hinh, bàn tay to dò xét cơ thể mềm mại của cô.
- Lăng Thiếu Đường, anh… quá đê tiện!
Kỳ Hinh đột nhiên tỉnh ra.
Đúng, giờ mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bố của cô, bọn họ sẽ cho rằng cô lợi dụng chức quyền, lấy trộm tài liệu mật của Lăng thị.
- Tùy em nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi chỉ biết đến lúc đó bố em sẽ phải gánh lấy mọi trách nhiệm!
Ánh mắt của anh khiến Kỳ Hinh sợ hết hồn.
- Lăng Thiếu Đường, xem ra tôi vẫn còn nghĩ tốt cho anh, tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của anh! Anh…
Kỳ Hinh nhìn người đàn ông trước mắt, cô thừa nhận bản thân vĩnh viễn không thể đoán được tâm cơ khó lường của anh.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường trầm xuống, nhưng lập tức lại giấu chút đau lòng đó đi, bên môi nở nụ cười nhạt nhòa: “Tôi không phủ nhận những gì em nói”.
- Rốt cuộc anh muốn thế nào?
Kỳ Hinh đau xót, khẽ nhếch môi lên, đôi mắt như chực trào nước mắt.
Lăng Thiếu Đường buông Kỳ Hinh, dựa người vào đầu giường, ánh mắt toát lên lửa tình.
- Rất đơn giản, hầu hạ tôi, và… tôi muốn em sinh con của tôi!
Lúc này, Lăng Thiếu Đường như một con báo đầy mạnh mẽ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh kinh hãi đến mức quên cả hít thở.
- Anh nói cái gì?
- Sao? Vừa rồi tôi nói còn chưa đủ rõ ràng à?
Lăng Thiếu Đường kéo Kỳ Hinh lại gần, tham lam hưởng thụ mùi thơm ngát trên người cô.
Hôm nay lúc đang họp, khi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Kỳ Hinh, anh hiểu rõ bản thân mình nhớ cô đến mức nào.
- Tôi sẽ không sinh con cho anh!
Kỳ Hinh lạnh lùng dập tắt dục vọng trong mắt Lăng Thiếu Đường, giọng nói trở nên lạnh buốt thấu xương.
Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường không chạy dọc khắp cơ thể cô nữa mà chuyển lên phần đầu, tay phải nhanh chóng giữ chặt gáy cô, hơi thở ấm áp của anh hòa cùng hơi thở của cô:
- Tôi muốn em sinh con cho tôi!
Giọng nói trầm thấp của Lăng Thiếu Đường vang lên nhưng không cho phép người khác cự tuyệt.
Kỳ Hinh chua xót, cô đẩy người Lăng Thiếu Đường ra, lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi nói lại lần nữa, tôi sẽ không sinh con cho anh!”
Sau khi nói xong câu đó, cô tưởng anh sẽ giận đến mức tím tái mặt mày, giống như trước khi anh đi công tác, nhưng...
- Hinh Nhi, tôi nói rồi, em không có quyền lựa chọn, chẳng lẽ em quên rồi à?
Ngữ khí của Lăng Thiếu Đường cực kì mềm nhẹ, cơ thể cường tráng cũng bắt đầu tiến sát lại gần cô, ép người cô xuống.
Anh hôn lên cổ cô, khẽ cắn nhẹ lên đó.
Kỳ Hinh cảm thấy lòng mình lạnh toát, hơi thở của người đàn ông hòa quyện cùng hơi thở của cô khiến sự ám ảnh trong lòng cô càng tăng thêm.
- Anh coi tôi là cái gì?
Cô lạnh lùng hỏi.
Lăng Thiếu Đường ngẩng đầu lên, đôi mắt đen hơi nheo lại, trong đó như có từng ngọn sóng nhỏ dập dềnh, chẳng lẽ cô không muốn sinh con cho anh sao?
Lập tức, sắc mặt anh tối sầm lại: “Làm tình nhân của tôi!”