Buổi lễ giao lưu ngày hôm sau diễn ra vô cùng suôn sẻ, Bangtan đã gặp được rất nhiều bạn trẻ tài năng, có niềm đam mê với nhảy múa cùng những màn trình diễn rất hấp dẫn. Nhiều người trong số đó là ARMY, và các anh nhờ vậy rất tự hào.
Trước khi kết thúc chuyến đi, Ansa nhớ Jungkook từng hỏi nó thế này:
"Ansa, em tự tin vào bài thi của mình chứ?"
"Không chắc nữa, nhưng em đã dành hết mọi hy vọng vào nó rồi!"
"Được, chỉ cần em có cố gắng, anh tin em sẽ thành công!"
Và Ansa biết, cũng như nó, Jungkook cũng đang rất kì vọng vào kết quả lần này, về cái tương lai không xa khi nó trở thành nhân viên chính thức của Big Hit chứ không phải chỉ là một người thế chân, được mọi người công nhận tài năng, và quan trọng hơn cả là có thể sống với đam mê của chính mình.
"Jungkook tại sao lại tin em nhiều đến thế chứ?"
"Giải nhất của cuộc thi thiết kế trang phục BTS mùa đầu tiên thuộc về...MIN ANSAAA!"
"What the...Thật hở?"
Nó há hốc nhìn ông MC đang hùng hổ ngoác mồm la làng trên sân khấu. Cái sự khó hiểu gì đang diễn ra vậy nè trời?
Nó thắng...thiệt hả?
"Ansa, em thắng rồi kìa!"
Jhope hét toáng lên, anh thậm chí còn đứng bật dậy vỗ tay liên hồi chúc mừng nó nữa.
Các thành viên cũng thay nhau đứng lên, trao ánh mắt hạnh phúc đến cho Ansa, cô gái vừa được xướng tên kia.
Nhạc khúc hoan ca hãy còn rền vang bên tai, xung quanh là những tràn vỗ tay và ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người hướng về phía Ansa. Tất cả đều khiến nó nửa tin nửa ngờ, như chưa hiểu chuyện vừa xảy ra là thế nào.
-Ơ ơ!-nó rối rắm cả lên, nhìn cái bộ dạng khổ sở ấy mà buồn cười.
Thế quái nào chuyện lại thành ra như vậy nhệ, cái đứa vừa vào cty được hơn một tháng như nó lại giành giải nhất ư?
Chuyện cổ tích nước nào đây?
Trước đêm buổi lễ diễn ra, Arin lôi lôi kéo kéo nó đi khắp các shop quần áo lớn nhỏ trong thành phố nhằm kiếm vài bộ cánh đặc sắc một chút. Dù không thắng cũng phải làm nhân vật phụ đình đám chứ đúng không Ansa?
"Không!":))))
Mặc lên bộ đầm vôn xanh tuyệt đẹp, tóc búi kĩ càng trên đỉnh đầu, gương mặt hòa cùng lớp phấn son nhẹ nhàng càng tô điểm lên nhan sắc thanh tú trời cho của Ansa. Nó mỉm cười thoa lại chút son, tự nhủ dù có thua cũng không được khóc, vì mình là nữ hán tử mờ. À mà nếu khóc cũng phải khóc sao cho thật đẹp, đừng có nước mắt nước mũi tèm lem, mascara chảy dài xuống hai má như Vô Diện đại nhân thì ôi thôi:<<<
Nói chung là...
Trong tiềm thức của Ansa, hên lắm chắc nó chỉ rớ được cái giải Khuyến Khích, hay nhỉnh hơn xí là giải Ba thôi, vậy mà lần này...Ơ cái wtf???:)
-Tự đi được không hay cần anh đây dắt lên?-Jungkook cười khì nhìn con nhóc cạnh mình là nó. Đúng thật cái biểu cảm đơ như cây cơ này của Ansa khiến JK anh buồn cười chết được mà.
-Ơ không...!-Chưa kịp nói hết câu thì nó đã bị JK kéo tay đi lên sân khấu, thần thái lúc đó của ảnh đúng là...như soái ca ấy.:)))
Ông MC đội cho nó cái vòng Nguyệt Quế màu vàng nè, còn có bó hoa hướng dương to ơi là to, và thứ quan trọng nhất chính là chiếc cúp nhìn đã biết nhẹ cỡ nào...
Cảm xúc lúc đó của nó ư, thật ba chấm...
Và ngay khi chủ nhân của ngôi vị còn chưa kịp phát biểu câu nào thì dàn harem bên dưới, bao gồm bảy chàng ngự lâm mặc vest đen soái khí ngời ngời đã ào ạt chạy lên đứng tạo dáng chụp hình, nào chu mỏ, nào bắn tim loạn xạ một góc phòng tiệc...
Ansa thở dài nghĩ lại phận mình, hình như họ quên mất nó vừa được nhận giải rồi nhỉ? Còn chưa bày tỏ niềm hạnh phúc được 1s nào mà...
Sau màn trao giải quá sức "thiêng liêng" và chóng vánh, mọi người trong phòng tiệc túa ra chừa một khoảng trống ở trung tâm cho phần khiêu vũ tiếp nối. Ai nấy đều chọn được bạn cặp ưng ý và bắt đầu nhảy, chỉ riêng Ansa thì...
Nó lặng im nhìn mọi người hòa vào giai điệu êm đềm ấy, những bước nhảy cổ điển nhưng lãng mạn, những ánh mắt say mê...
Mấy khi được đến nơi thú vị thế này, vậy mà nó chỉ có một mình.
Đang không biết giải quyết tâm sự cùng ai thì từ phía bên kia, Jungkook chậm rãi đi tới, anh lịch lãm trong bộ vest vừa vặn, mái tóc đen được chải gọn gàng cùng nhan sắc không một lời cảm thán nào có thể miêu tả lúc này. Ansa khẽ chớp mắt, trong lòng không khỏi dấy lên nỗi rung động kì lạ.
-Tôi...có thể mời em nhảy một bản được không?
Nói rồi JK đưa tay ra trước nó, vẻ lịch thiệp ấy khiến người ta không cách nào từ chối được. Và Ansa tất nhiên cũng vậy.
-Được!
Và họ nhảy, điệu nhảy nhịp nhàng cùng giai điệu sâu lắng từng khắc từng khắc vẽ nên khung cảnh thật nên thơ, lãng mạn, như một dòng suối róc rách chảy qua đá sỏi làm đá sỏi vỡ tan, như cơn gió dịu dàng thổi qua cánh đồng bồ công anh làm hàng trăm chiếc bông nhỏ xoay vòng nơi không trung.
Thật huyền diệu!
Trong khung cảnh hữu tình như bây giờ, khi ánh mắt vô tình chạm nhau, tiếng nhạc chưa dứt, Ansa tâm tư xao động vì nụ cười lấp lánh như sao trời nơi khóe miệng người con trai kia. Một khắc tim ngừng đập, Ansa cảm giác như mình đang mơ.
Nếu là mơ thì giấc mơ ấy thật đẹp.
Jungkook dịu dàng vén vài sợi tóc con lòa xòa trước trán Ansa, rồi anh nâng cằm nó, chậm rãi cúi đầu đặt lên môi nó một nụ hôn thật nhẹ, hệt như cách hoàng tử đã làm với công chúa Lọ Lem.
Ansa trong phút giây ấy cảm tưởng mọi thứ đến quá nhanh, quá ngọt ngào khiến bản thân không kịp thích ứng.
Nó nhắm hờ mắt, chậm rãi cảm nhận vị ngọt nơi đôi môi ấy từng chút một...
Sự lạ lẫm này khiến nó tưởng mình như đang trong cơn mơ.
Có lẽ là mơ nhỉ?
Vì đôi môi ấy sao mà...mềm mại quá.
Nụ hôn này...
Nó muốn kéo dài mãi mãi...
-NÈ CÔ GÁI, BIẾT MẤY GIỜ CHƯA MÀ CÒN NGỦ...HẢAAAA???