Với Em, Anh Mãi Là Bé Con [BTS-Fanfic]

Chương 45: Vệt xám (1)



Bạn biết cảm giác chính mình bị thương không đau, lại có kẻ đau hơn mình không?

Bạn biết cảm giác lúc một chân vừa chập chững bước khỏi cửa địa ngục, mở mắt ra đã thấy người bản thân mong chờ nhất bên cạnh là thế nào không?

Còn sao nữa, ngọt ngào lắm…

‘Nhưng nó lại không thật tí nào...’

-

“Ai da đau...”

Khẽ cựa người, Ansa lờ mờ tỉnh giấc.

Đó là một sáng của ngày nào đó, tại phòng đơn bệnh viện, có vẻ là phòng tư nhân nên chẳng có người nào khác nữa. Ansa trong bộ đồ bệnh nhân, gắng ngồi dậy mãi mới được.

Vô thức đưa tay sờ lên đầu mình, thật trống trải làm sao, một cảm giác cứ nhẹ nhõm và mất mát thế nào ấy. Nhìn lại khuỷu tay bên kia được băng bó và gắn dây truyền dịch, làm nó ngờ ngợ nhớ về điều gì từng xảy ra, nhưng lại quá mù mờ…

Cạch.

Cửa phòng bệnh bật mở, người bên ngoài đang cầm bình nước nóng, vừa thấy Ansa ngây ngốc ngồi đó, sợ hãi vụt tay làm đổ bình nước xuống đất, tiếng choang của kim loại, tiếng nước sôi ào ạt rót ra sàn, bốc cả khói…

“Kookie!!”

“Tạ ơn trời!” - người ngoài cửa hớt hải chạy vào, luống cuống lau tay vào quần áo rồi lại sờ má nó, mắt rưng rưng, không nói nên lời liền ôm chầm nó vào lòng.

“Anh, tay anh...” - bàn tay ấy đỏ ửng...

“Không sao, không sao hết!”

Vùi đầu vào bả vai nhỏ bé của Ansa, Kook vụng về lắc đầu, tóc mai ngắn ngắn cứ cọ vào cổ nó, nhột lắm, nhưng nó không quấy, cứ để mặc anh ôm, thật chặt...

“Em tỉnh lại rồi, tốt quá...có biết anh lo lắm không?”

“Em...cám ơn!”

Hôm ấy không mưa, nắng ngoài cửa sổ tinh nghịch chiếu rọi vào căn phòng ấm áp...

-

Thật ra thì, đó là giấc mơ, dưới này mới là thật nè@@

“Ê, dậy chưa, dậy thì mở mắt ra xem nào, ngủ hoài vậy con này!”

Giọng Arin lảnh lót thua gì mấy chú chim ở sở thú đâu, cứ phải gọi là tíu ta tíu tít, phá hỏng giấc ngủ ngọt ngào của người ta.

“Tại lười quá...” - có đứa mặc đồ bệnh nhân nằm ườn trên giường, xung quanh nào là mực khô, truyện tranh bày la liệt, đến khổ. Nói chớ bày chơi thôi chứ có được ‘xơ múi’ đâu, cháo thì cứ gọi là ngày nào cũng xơi phát ngán, truyện tranh thì sau tai nạn kia tự dưng đụng tới mặt chữ là đau đầu hoa mắt thôi, toàn phải bắt con bạn già làm MC đọc mình nghe, nhưng dễ gì.

“Nè, ăn cháo đi, ăn cho nóng rồi uống thuốc!” - Arin càu nhàu, đi tới lấy rổ táo toan gọt.

Nữa, lại cháo, cả tuần này nó cứ phải gọi là đến ạ ‘món ăn quốc dân’ này, một ngày ba cử không cháo thì sữa, giờ nhắm mắt lắm có khi nó còn tưởng tượng đang bởi giữa cái hồ toàn cháo quá.

Mà đằng này, cháo Arin mua ở đâu tệ thế không biết, vừa lợ lợ vừa mặn mặn, có chỗ còn đen đen cháy cháy. Nhưng dù sao cũng là bạn mua cho nên Ansa cứ thế nốc, vừa nốc vừa nhăn làm bạn bực bội bạn bẹo cho vào má một phát.

“Mấy nay có chuyện gì hay không kể nghe chơi đi bạn!” - có đứa lại dở chứng muốn nghe kể chuyện rồi đó.

“Chuyện gì là gì bạn?” - Arin nheo mắt.

“Thì...chuyện thôi!”

Trầm ngâm gọt táo thật lâu, còn tưởng Arin không đá động nữa nên Ansa cũng im, được một lát bạn lại không nhịn được, nói một thôi một hồi.

“Hôm cậu mới cấp cứu xong ấy, có biết chuyện gì không?”

“Ai bất tỉnh cho mà thức mà biết?” - Ansa chậc lưỡi chán nản.

“À ừ, bữa đó xảy ra một đống thứ hầm bà lằng, còn tưởng có đánh nhau to ấy chứ!”

“Gì???” - Ansa trố mắt, còn tưởng Arin đùa mà hỏi lại, hóa ra không. Là thật.

Tối hôm xảy ra chuyện, nghe đâu Jaemin đã tức tốc từ sân bay chạy tới bệnh viện, người quan trọng cần đón cũng bàn giao lại cho cấp dưới. Trông anh lúc giận dữ thật chẳng giống thường ngày chút nào.

Ngoài cửa phòng cấp cứu là đám người đi đi lại lại, tâm trạng lo lắng bao nhiêu bày hết lên mặt. Bangtan tự bảo nhau, không sao đâu, dù gì mọi chuyện cũng qua rồi. Duy chỉ có một người, từ đầu tới cuối ngồi bó gối cạnh cửa, hai bàn tay tới áo sơ mi đều nhớp nháp máu dù không phải chính mình bị thương, là máu của Ansa. Nghĩ tới nghĩ lui không biết lúc cậu điên khùng đứng dẫm đạp hoa ngoài vườn vì ghen tức ích kỷ thì Ansa đã vì tìm kiếm cậu mà một mình sợ hãi thế nào, đau đớn ra sao, trên người nó có bao nhiêu vết thương cậu còn chẳng dám đoán. Là tại cậu mà…

“Tránh ra đi, chuyện của cậu tới đây được rồi!” - Jaemin lạnh nhạt nói với Kook rồi đẩy cửa đi vào trong, lát sau lại thấy anh bế Ansa ra. Nó vẫn đang ngủ, khắp đầu quấn băng trắng, áo sơ mi dính máu và bùn đất được thay bằng đồ bệnh nhân sạch sẽ, mái tóc dài thướt tha mà nó cưng chiều bấy lâu nay giờ chỉ ngang hõm cổ. Mặc mọi người kinh ngạc, Jaemin cứ thế bấm thang máy đưa nó lên phòng VIP.

Nhìn theo, Kook câm nín như bị ai bấm trúng huyệt, cúi gầm mặt nhìn chân mới thấy, vì đi vội mà bên xỏ dép tông bên lại mang Nike, còn quên buộc chắc dây, xém chút đã dẫm vào nhau mà té sấp mặt mấy lần, thảm hại vô cùng. Bật cười chính mình sao ngu ngốc, đầu cậu được ai đó đỡ lấy, đặt lên tấm vai vững chãi, ấm áp.

“Không sao, ổn rồi...” - Jin vỗ vai Kook ủi an, như dòng nước mát chảy xuống từ thác nước gập ghềnh, lòng cậu chợt chùn xuống, ừ thì mọi chuyện đã có thể kiểm soát được, Ansa nếu không nói qua bi kịch thì vẫn an toàn, nhưng cớ gì, lòng cậu sợ hãi quá.

“Có phải em hại Ansa không hyung, em còn không có tư cách để...để mà...”

Để mà thương…

‘Ở bên anh em đã vướng vào nguy hiểm bao lần rồi Ansa?’

-

Chín giờ sáng, ngồi ngắm bầu trời qua khung cửa trải đầy nắng vàng và hưởng thụ tiếng chim hót véo von mà bấy lâu ở nơi thành thị khó có dịp được nghe, tâm hồn Ansa như treo ngược cành cây.

Tối qua, sau khi uống thuốc đầu óc nó có chút mụ mị, từng mảng kí ức mờ nhạt cứ vậy cuộn trào khiến nó buồn nôn, dù chỉ trong mơ. Ở căn phòng đó, có một cô bé con chừng mười tuổi, mái tóc vàng rực như nắng mai cùng đôi mắt xám xinh đẹp mải miết nhìn theo nó. Bé con hiền lắm, cứ ngồi thu lu một góc cùng đống tranh vẽ của mình. Lúc Ansa nghe thấy tiếng gọi khe khẽ, “Bên này!”, thì ra là bé con ấy.

“Em vẽ đẹp lắm!”, Ansa nói, tay dịu dàng đưa lên vuốt tóc nhóc. Thế mà giống một chú mèo hoang chưa được thuần, bé con rụt phắt người lại bọc trong hai đầu gối, giương mắt nhìn, miệng khẽ mở, “Chị có phải người của ba tới bắt em không?”

Nghĩ thầm, chắc con bé đang giận dỗi nên thế, Ansa không phòng bị, ngồi xuống bên cạnh cầm lấy một bức tranh em vẽ người phụ nữ tóc vàng kim nắm tay đứa con bé nhỏ, trên đầu bà còn tỏa hào quang óng ánh rất đẹp, có vẻ người trong ảnh là mẹ con em chăng, “Không, chị là chị thôi!”

Bé con nhìn Ansa không chớp mắt, em còn khen mái tóc của Ansa thật đẹp nha, bọn bạn em đều có màu tóc đen khiến em rất ghen tị, vì em không phải con gốc Hàn, tóc em vàng chóe trông đáng ghét chết được.

Vì thích chị nên bé con nói chuyện với chị nhiều lắm nha, em kể chị nghe em đã ở một mình trong ngôi nhà này rất lâu rồi, ba em và mẹ em li dị từ lúc em còn bé tẹo, mẹ em bỏ đi nhưng em vẫn yêu mẹ, ba em đi bước nữa cùng người khác, rồi họ có con, sau đó cùng nhau ra nước ngoài định cư. Chẳng ai tới đón em cũng như chẳng ai thương nhớ gì em cả. Không hiểu sao Ansa nghe rất hiểu, vì Ansa ở cái lứa mười tuổi lúc đó cũng từng bi quan như vậy.

Em còn kể, lúc trước em thích nhất là vẽ, một ngày thậm chí em có thể vẽ tới chục bức. Là mẹ khiến em thích vẽ, vì mẹ cũng là họa sĩ đại tài. Lúc bé, từng bức ảnh em vẽ đều là khung cảnh gia đình mình, hạnh phúc ngọt ngào, ba mẹ ngọt ngào bên khung tranh, mẹ chải tóc cho em, ba hôn mẹ và thơm má em…

Sau đó ít lâu, ba và mẹ bắt đầu hay cãi nhau, mọi thứ dần hỗn loạn mà nguyên nhân lại chính là vì em.

“Tôi đã nói sẽ đưa con bé sang Pháp sống, con bé cần cuộc sống tươi đẹp chứ không phải cái gông suốt đời!”, mẹ em, người phụ nữ mang dòng máu nghệ sĩ Âu châu, người luôn xinh đẹp dịu dàng trong chiếc đầm hoa Lavender dịu dàng, đang cùng bố em, người tưởng chừng luôn điềm đạm chuẩn mực, họ cãi nhau kịch liệt mà không biết em đang đứng bên mép cửa nghe lén.

“Cô không thấy tranh của Anne ở Hàn đang rất nổi sao, một bức của con bé trị giá hàng triệu won, cô có kiếm ra được cho nó số đó không mà bảo sẽ giúp nó hạnh phúc?”

Ba em thét vào mặt mẹ trong khi mẹ giàn giụa lau nước mắt và ném đồ đạc về phía ông.

“Anh lợi dụng con bé còn gì, nó có phải công cụ kiếm tiền của anh đâu, nó là con tôi!”

“Đừng tưởng tôi không biết, cô thì hay ho quá chứ, đem sang Pháp có khi bán nó cho cái động nào không chừng!”

“Anh im đi!”

“Cô im thì có!”

“KINH TỞM, TÔI CHÁN GHÉT GIA ĐÌNH NÀY!”

Tiếng hét chói tai của Anne vọng lại từ bên ngoài cửa, bé con, đứa trẻ từng rất ngây thơ như thiên thần, nhờ những người làm cha làm mẹ mẫu mực như thế đã hóa thành ma quỷ, mang trong mình đầy hận thù chất nghẹn.

Chạy, bé con chạy vụt ra ngoài như tên bắn, bỏ ngoài tai lời kêu van đầy thống khổ của ba mẹ vọng lại phía sau lưng. Em quyết rồi, cho dù phải mở ra bao cánh cửa, hay đến phải leo rào em cũng sẽ trốn khỏi nơi này. Nơi này đã không còn là nhà nữa rồi, hội họa, ước mơ từ bé của em rốt cuộc đã biến chất. Họ vốn dĩ cũng không nhận ra, em không phải đứa trẻ có tố chất thiên tài, em yêu vẽ, là vì khi vẽ em có thể phác họa nên gia đình vẹn toàn của riêng mình...

‘Giờ gia đình không còn là gia đình nữa thì hội họa có còn nghĩa lí gì?’

Tung cánh cổng lớn căn nhà bằng sức lực của một đứa bé mười tuổi, Anne mãn nguyện nhìn dòng xe chạy ngược xuôi hai bên đường. Chẳng hiểu sao lúc này em mới biết mọi thứ bên ngoài căn nhà hoàn hảo của chính mình thật tuyệt vời, thì ra suốt mười năm qua em bị nhốt trong chiếc lồng ‘hạnh phúc’ của chính mình như vậy…

Bên kia đường, từng giậu Violet tưng bừng nở tím cả một mảng tường cao lớn cổ kính bao bọc như lâu đài, em biết, có lần được mẹ dắt tay đi dạo công viên, mẹ đã kể em nghe, bên đó là nhà bác Robert Jim, tỉ phú Canada, người mà cách đây mười năm là cái tên lẫy lừng của nước Mĩ, thế nhưng bác ấy lại chọn sang Hàn sinh sống những năm tháng sau này, nghe đâu là vì bác phải lòng cô gái trẻ chủ tiệm bánh nướng họ Kim.

“Nghe cứ như chuyện Lọ Lem ấy mẹ nhỉ?”

“Thế bé con có muốn làm Lọ Lem không nào?” - mẹ em dịu dàng xoa đầu em, nói thật ngọt.

Đoạn kí ức ấy mới diệu kì làm sao, thì ra trên đời cũng từng có cái gọi là tình yêu chân thành, nhưng giờ nghĩ lại, liệu đó có phải lời mẹ bịa ra thôi không? Em mơ hồ quá…

‘Thế thì phải sang hỏi bác Robert nhỉ?’, nghĩ thật nhanh trong đầu, em chẳng lừng khừng tẹo nào, cúi xuống dán lại quai giày rồi toan đi qua đường.

Năm giờ chiều, thời điểm đó dù là ngoại thành nhưng vào giờ cao điểm nên xe cộ vẫn đông khác thường, những đứa trẻ ngoan thường được ba mẹ dạy không được sang đường một mình, thế mà Anne lúc ấy gan lì bỏ ngoài tai tiếng thét của mẹ, tiếng gằn của ba, lạnh lùng bước đi.

“Anne, quay lại đi con, mẹ xin con, nguy hiểm lắm!”

“Anne, đứng lại có nghe không, ba bỏ bao nhiêu tiền để mày dọa ba mẹ thế hả?”

“Anh có thôi đi không, con tôi nó mà làm sao thì tôi chắc chắn giết anh!”

“Cô!!”

Anne muốn quay đầu lại nói ba mẹ một câu, rằng em chỉ sang hỏi chuyện bác Robert một tẹo rồi về, lúc về em sẽ nắm tay mẹ đặt vào tay ba, khuyên nhủ hai người bớt giận, có lẽ lúc ấy cả nhà em sẽ lại hạnh phúc như xưa chăng? Em đã tính toán đâu ra đấy thế mà còn bị mắng nữa, kì quá à…

Rồi bỗng, ‘Két...’, chiếc xe tải to ơi là to phanh gấp cách em một đoạn thật xa, thế mà ba mẹ em mặt mũi tái méc thất thanh la lên, bên đường còn có các cô các bác hàng xóm, họ nhìn em quá chừng, còn nói gì mà thương tâm quá, thê thảm quá. Đứng dưới giậu Violet rồi, em vẫn ngờ nghệch chưa hiểu liền chen qua đám đông nhìn vào.

Giữa vũng máu là một đứa giống em y đúc, từ chiếc đầm tới mái tóc vàng chóe, nó nằm bất động, máu từ đầu chảy ra không ngớt. Mẹ em bần thần lay nó dậy, lay, lay mãi cũng vô dụng, con bé đó lì lợm thật, người lớn la thế, gào thế mà nó im thin thít à. Ba em lại đúng chuẩn người đàn ông điềm đạm mẫu mực rồi, ông quỳ gối trước nó, tay thít chặt tay nó, ông cúi gằm mặt, cắn chặt răng, miệng lẩm bẩm, “Là tại ba, là tại ba, ba xin lỗi bé con của ba...”

“Anne ơi về với mẹ đi con ơi, con mở mắt ra đi mà con, đừng ngủ nữa mà!”

“Anne của mẹ ơi, mẹ thương bé con của mẹ nhất, dậy đi mẹ con mình ra công viên chơi nào con, kẻo trễ...”

Nắm chặt mép chiếc đầm xinh xắn, Anne chiều hôm đó vẫn cười, nhìn phần xác mình lạnh lẽo trong quan tài đầy hoa còn mình thì đứng mãi ở cổng, không biết nên nói gì, thế là chỉ ngây dại cười, rồi ngây ngốc rơi nước mắt hoài thôi.

Trễ rồi, con xin lỗi…

"Thời gian xoá đi những ngây thơ những điều vội vàng như trong giấc mơ

Để lại những cơn đau vu vơ chẳng còn bất ngờ

Một mai sớm kia em có thấy giữa lồng ngực mình đau khi nhớ anh

Thì đừng vội khóc hãy xiết tay anh nơi e bình yên..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.