Hôn lễ của Yến Từ và Dư Thính sẽ diễn ra vào kỳ nghỉ hè và được cử hành tại trang viên Dư gia, hai người cũng không có ý định đổi địa điểm khác.
Mặc dù hai người đã đi lãnh chứng từ lâu rồi, nhưng vẫn không tránh được căng thẳng khi đến ngày diễn ra hôn lễ.
Cô ngồi trong phòng một mình, hai tay nắm chặt bó hoa, trong đầu ngẫm đi ngẫm lại những MC đã nói qua, bởi vì quá căng thẳng nên suy nghĩ cũng có chút rối bời.
Cốc cốc cốc.
"Vào đi."
Hạ Thất Tịch và Cố Song Song lén lút đẩy cửa đi vào phòng.
Nhìn thấy hai người bạn thân, cảm xúc của Dư Thính ổn định hơn nhiều.
"Nguyệt Nguyệt đâu?"
"Đang ở dưới lầu tiếp khách." Hạ Thất Tịch tiến lại gần cô, "Thính Thính, mặt cậu đang rất đỏ, cậu không sao chứ?"
Dư Thính nói: "Không sao, chỉ là tớ hơi căng thẳng một chút."
Hạ Thất Tịch cười mờ ám, "Các cậu đã là vợ chồng hơn nửa năm rồi, có cái gì mà căng thẳng nữa chứ."
"..." Nói cũng đúng, bọn họ đã hiểu nhau đến tận gốc rễ rồi, đúng là không có gì để căng thẳng hết.
Cố Song Song đang giúp cô chỉnh lại khăn trùm đầu của áo cưới, đột nhiên nói, "Mấy ngày trước tớ đi ăn thì thấy Quý Thời Ngộ đang làm phục vụ ở một nhà hàng, không ngờ tới bây giờ cậu ta lại nghèo như vậy, đúng ra cậu nên gửi thiệp mời cho cậu ta, mặc kệ là cậu ta có tới hay không, nhưng nó sẽ làm cậu ta hối hận." Cố Song Song vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của Quý Thời Ngộ, nếu không phải đạo đức của cô tốt thì cô đã sớm trùm bao tải tên khốn đó rồi.
Dư Thính đã không còn cảm giác gì với Quý Thời Ngộ, nghe Cố Song Song nói thì chỉ cười cười không đáp.
"Song Song, Thất Thất, hai con lại đây giúp dì một cái."
Dì Tô hình như có việc gấp, vội vàng chạy qua kêu hai người.
Hai người lần lượt rời khỏi phòng, căn phòng lại chỉ còn một mình Dư Thính.
Cô lẳng lặng nhìn bản thân trong gương.
Gương mặt của thiếu nữ đã sớm mất đi vẻ ngây ngô hồi cấp ba, bây giờ đã nhiều thêm vài phần thục nữ quyến rũ, bây giờ nghĩ lại, chuyện của mấy năm trước đến với cô như một giấc mơ vậy. Cô đã thay đổi cuộc đời, thành công sống hơn hai mươi tuổi, sau này còn có một người chồng tuyệt vời ở bên bầu bạn.
Dư Thính đột nhiên nhớ đến app nhân sinh vẫn còn nằm yên trong điện thoại, nửa năm nay cô cũng không mở app ra nữa.
Do dự vài giây, Dư Thính quyết định cầm điện thoại đăng nhập vào app.
Nhắc nhở từ hệ thống: "Số tiền nhân sinh của bạn đã đạt đến mức tối đa, bạn có muốn mua toàn bộ cốt truyện hay không? [Có] [Không]."
Dư Thính chọn không.
Cô đã không còn hứng thú với cốt truyện nữa rồi, dù sao thì theo cốt truyện đó, nam chính vẫn là Quý Thời Ngộ, cô mới không thèm quan tâm Quý Thời Ngộ trong truyện tranh tung hoành thương trường bá đạo như thế nào đâu. Huống chi hiện tại bánh răng cuộc đời đã xoay chuyển, cuộc đời cô, có cả cuộc đời của Quý Thời Ngộ đều thay đổi đến long trời lở đất, nếu đã khác biệt như vậy thì không cần xem cốt truyện nữa.
Trong lúc nghiên cứu cách gỡ cài đặt app này, Dư Thính bỗng dưng chú ý thấy có vài chương phiên ngoại.
Lúc trước do tiếc tiền nên cô chưa bao giờ mua chương phiên ngoại, bây giờ chỉ mơ hồ nhớ rõ kiếp trước Yến Từ hình như có hơi thích cô. Cô rất tò mò kiếp trước Yến Từ đối xử với cô như thế nào, ánh mắt trở nên sáng quắc, Dư Thính không chút do dự mua hết chương phiên ngoại.
"Yến Từ, anh, anh buông tôi ra."
"Không cần, xin anh, ưm... Thả tôi về nhà đi mà."
Chỉ mới trang đầu tiên đã thấy một hình ảnh quy mô lớn thế này.
Dư Thính đầu đầy chấm hỏi, ngón tay trượt xuống trang tiếp theo.
Trong truyện tranh, cô bị trói chặt nằm yên trên giường, người đàn ông tóc đen ở trên người cô muốn làm gì thì làm.
Cô đang khóc, rõ ràng là đang không vui.
"Nếu em không ngoan thì tôi sẽ không bao giờ thả em ra ngoài, vĩnh viễn nhốt em lại."
Anh hôn môi cô, gương mặt cực kỳ cố chấp.
Tuy rằng chỉ là nhân vật trong truyện tranh, nhưng sự lạnh lẽo của người đàn ông làm cho Dư Thính đang ngồi đây cũng muốn trốn chạy.
Hình ảnh cuối cùng chỉ có vài dòng chữ.
"Yến Từ muốn nhốt Dư Thính cả đời, khoá chặt cô bên người mình, không xa rời nửa bước."
"..."
"....."
Mẹ nó!
Thì ra đời trước của cô và Yến Từ máu chó như vậy sao!!
Cái này gọi là gì đây? Phòng tối play? Tổng tài bá đạo và cá chậu chim lồng?
Fuck, quá kích thích!!
Dư Thính hít hít cái mũi, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi: Cũng may chỉ là truyện tranh, nếu không với cái kích thước kia của Yến Từ, cô chắc chắn chịu không nổi.
"Thính Thính, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cậu chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi!"
Dư Thính lớn tiếng đáp lời, đang muốn gỡ cài đặt app thì hệ thống nhảy ra thông báo.
Nhắc nhở từ hệ thống: "Chúc mừng bạn đã mua thành công tất cả chương truyện, thay đổi số phận, đạt được thành tựu: [Cuộc sống hạnh phúc]."
"App xin nhắc nhở bạn: Tặng hoa hồng, tay có hương thơm, xin hãy giữ sự lương thiện bất kể khi nào."
"Chúc bạn có một cuộc sống hạnh phúc, và, không hẹn gặp lại."
Cùng với sự tiêu tán của dòng chữ, biểu tượng app cũng biến mất ngay sau đó.
Trong điện thoại đã không còn app nhân sinh đó nữa, Dư Thính sửng sốt mấy giây, chưa kịp định hình thì điện thoại đã bị dì Tô lấy đi, bỏ khăn che mặt xuống, "Giờ này rồi mà con còn chơi điện thoại nữa, nhanh xuống lầu đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi."
...
Trong trang viên có rất nhiều người đang ở đây, Dư Thính khoác tay Dư Chi Chu, chân giẫm lên con đường hoa lộng lẫy, từng bước đi về phía trước.
Ánh nắng mặt trời hôm nay đặc biệt chói mắt.
Yến Từ mặc âu phục màu đen đứng dưới ánh nắng chói chang, nhìn cô đang cười rạng rỡ đi tới.
Hình như anh đã chờ thời khắc này từ lâu lắm rồi, trong mắt là sự chờ đợi nóng bỏng không cách nào che giấu.
Cho đến khi tay Dư Thính đặt lên tay anh, Yến Từ mới nở nụ cười thật tươi.
"Thính Thính, anh đợi em lâu lắm rồi."
Không đợi MC lên tiếng, Yến Từ đã vội thì thầm bên tai cô.
Gương mặt Dư Thính thoát ẩn thoát ẩn dưới màn che, vành tai cô đỏ ửng, tựa như hoa anh đào tháng tư, nhìn rất đáng yêu động lòng người.
"Xin mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau."
Dư Thính run rẩy đeo nhẫn cưới cho anh.
Lúc này cô bất chợt nhớ tới nội dung truyện tranh khi nãy, nhịn không được hỏi anh: "Yến Từ."
"Ừ?"
Cô dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy, nói: "Anh sẽ nhốt em lại mãi mãi sao?" Người đàn ông trong truyện tranh quá mức điên cuồng làm cho cô có chút sợ hãi.
Đúng là suy nghĩ đó có tồn tại trong đầu anh, nhưng bây giờ nếu anh nói thật thì sẽ làm tiểu công chúa tức giận, vì thế chọn lắc đầu, "Không."
"Vậy anh có nhốt em lại rồi không cho em ra ngoài không?"
Yến Từ phủ nhận, "Không."
Dư Thính rõ ràng không tin, "Thật sao?"
Trước mắt bao người, Yến Từ đột nhiên ôm cô vào lòng, cách tấm màn che hôn lên môi cô, "Anh chỉ muốn nhốt em vào đây." Nói xong, anh cầm tay cô đặt lên vị trí trái tim mình, "Không một ai biết chìa khóa giấu ở đâu."
Nghe vậy, tim Dư Thính đập nhanh liên hồi, lập tức bật cười: "Anh thật sến súa."
Trong mắt anh là hàng vạn ngôi sao lấp lánh.
Dư Thính biết những lời này không phải là nói dối, trời sinh anh tính tình đơn thuần, làm gì biết nói lời hay tiếng ngọt chứ, những lời kia chỉ đơn giản là tiếng lòng của anh đối với cô.
Nếu Yến Từ muốn nhốt cô mãi mãi bên người anh, vậy thì, cô nguyện ý.
"Con mèo này từ đâu chạy đến đây?"
"Mèo gì mà mập quá trời..."
"Meo!!!"
...
Hình ảnh dừng lại, tất cả những điều tốt đẹp nhất lưu lại vĩnh viễn tại thời khắc này.
Tuy nhiên, cùng lúc này, trong một con hẻm tối tăm và dơ bẩn.
Cô gái mặc đồng phục học sinh vừa bị bạo lực học đường, cô đã quen với việc toàn thân đầy vết thương chi chít rồi.
Nữ sinh bình tĩnh nhặt điện thoại bị rơi trên mặt đất lên, thuần thục lau sạch dấu giày trên màn hình.
Bỗng nhiên --
Màn hình sáng lên.
"Bạn muốn biết trước tương lai? Bạn muốn viết lại cuộc đời mới? Bạn muốn nhìn xem bạn là vai chính, hay chỉ là vai phụ? App truyện tranh nhân sinh, vì bạn phục vụ."