Với Gia Tài Bạc Triệu, Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 72: PN2. Phòng tối play (1)



[Kiếp trước nữ chính có một đời chồng, từng sinh hoạt qua chuyện vợ chồng, nên cân nhắc khi nhảy hố 3 phiên ngoại Phòng tối play, nếu cảm thấy không ổn xin hãy nhảy đến những phiên ngoại tiếp theo.1

Nếu nhất quyết muốn đọc, thì kiếp trước và kiếp này khác nhau, xin đừng chán ghét nữ chính của chúng ta (dù gì 3 PN Phòng tối play cũng rất hài hước), chân thành cảm ơn.]

_______

Dư Thính tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.

Mọi thứ xung quanh đều vô cùng xa lạ với cô, cho dù là cách bài trí căn phòng hay là ngọn đèn chùm trên đỉnh đầu, cô hồn nhiên đứng dậy, vừa mới đặt một chân xuống giường đã loạng choạng ngã xuống đất.

- - xiềng xích.

Dư Thính ngây người.

Nỗi sợ hãi bắt đầu lớn dần lan tràn khắp người cô, cô ngẩng đầu quan sát xung quanh, không thấy cửa sổ cũng không có cửa ra vào, căn phòng này là một không gian hoàn toàn khép kín, chỉ có một cái thang máy đang sáng đèn. Dư Thính không biết đây là đâu, chỉ nhớ cô đang muốn đến chỗ hẹn hò với bạn trai mới quen, vừa hay gặp được Yến Từ, sau đó...

Đúng rồi, là Yến Từ!

Dư Thính nhớ lại rồi.

Anh nói muốn trò chuyện với cô chuyện liên quan đến Quý Thời Ngộ, Dư Thính không hề đề phòng mà đi theo anh, không ngờ anh lại đột nhiên cầu hôn cô, đương nhiên Dư Thính sẽ không tuỳ tiện kết hôn với người khác, vì vậy lập tức từ chối, xoay người chuẩn bị tìm kiếm anh bạn trai trẻ tuổi của mình.

Nhưng ngay sau đó cô càng ngày càng mệt mỏi, lúc tỉnh dậy thì đã ở nơi này.

Là Yến Từ trói cô đem nhốt ở đây?

Suy nghĩ này làm Dư Thính không tin nổi, Yến Từ là ai, là chủ tịch trẻ của doanh nghiệp đứng trong hàng ngũ top 50 doanh nghiệp hàng đầu thế giới, một tay anh sáng lập công ty, dùng hai năm ngắn ngủi đưa công ty phát triển thành một truyền kỳ trên thương trường, là đại thần trong mắt truyền thông và quần chúng.

Tính tình anh quái dị, không gần con người, thỉnh thoảng cũng tham gia vài buổi tiệc nhưng không tiếp xúc với ai, giống như là quái thai, Dư Thính không ngờ sẽ có người dám làm chuyện nhốt người điên rồ này.

Hay là, anh ta muốn có thứ gì từ cô?

Đe dọa chị gái cô? Không đúng, Dư gia chủ yếu là kinh doanh trong lĩnh vực thương mại, còn doanh nghiệp của Yến Từ là làm về phần mềm, hai lĩnh vực này không đụng chạm gì đến nhau, căn bản sẽ không có tranh giành lợi ích gì ở đây.

Vậy thì tại sao?

Chẳng lẽ bởi vì cô từ chối lời cầu hôn của anh ta nên mới bị trói lại?

Không phải đâu ha?

Dư Thính không hiểu, cảm giác sợ hãi làm cô không nhịn được muốn khóc.

Lúc đầu Dư Thính còn nén nhịn được, nhưng càng lâu về sau thì cô nhịn hết nổi rồi, cuộn tròn ngồi trên mặt đất, vùi mặt vào đầu gối khóc nức nở.

Ding.

Cửa thang máy mở ra.

Hai mắt đẫm lệ của Dư Thính nhìn qua.

Người đàn ông đang đi tới mặc một bộ âu phục màu đen, kiểu dáng cổ xưa, mỗi một góc trên quần áo đều được ủi chỉnh tề, gương mặt anh lạnh lùng, biểu cảm lạnh lẽo thấu xương cũng không che giấu được sự đẹp trai quyến rũ của người này.

Tuy là vậy nhưng thành thật mà nói, Dư Thính vẫn rất sợ Yến Từ.

Hai người chỉ mới gặp nhau chưa tới mười lần, cũng chẳng trò chuyện được mấy câu, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, Dư Thính sợ tới mức liếc nhìn một cái cũng không dám.

Tuy rằng tính cách của Quý Thời Ngộ cũng rất lạnh lùng, nhưng ít nhất anh biết cách đối nhân xử thế; Yến Từ thì ngược lại, sự lạnh lùng của toả ra từ tận xương tủy, Dư Thính không biết diễn tả cảm giác này thế nào, đại khái là giống như robot vậy, trên người anh không cảm nhận được một chút hơi thở nào thuộc về loài người.

Cô cực kỳ sợ hãi, sợ đến mức quên cả việc khóc.

Yến Từ tiến lại gần cô, từng bước cực kỳ thong thả, giày da đi trên mặt đất phát ra âm thanh tao nhã, nhưng lại làm da đầu Dư Thính tê dại lên.

"Anh đứng lại, cách xa tôi ra một chút!"

Dư Thính sợ hãi, nhưng vẫn cố hét lên.

Bước chân Yến Từ chậm lại, rồi dừng hẳn lại.

Dư Thính lui người về một góc, tay cầm điều khiển điều hoà từ xa ở trên đầu giường, nắm chặt ở trước ngực như muốn tiếp thêm can đảm cho mình.

Anh không thèm để ý, tuỳ ý cởi bỏ áo khoác tây trang.

Trái tim Dư Thính căng thẳng, "Anh làm gì đó?!"

Yến Từ không nói chuyện, cởi áo khoác ra, sau đó xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra hai cánh tay cơ bắp săn chắc.

Dư Thính sợ tới mức nước mắt vỡ bờ đê, "Anh nói gì đi! Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh mau thả tôi về nhà, nếu không chị tôi sẽ tìm anh tính sổ, còn có anh rể của tôi, anh ấy, anh ấy sẽ đánh chết anh! Còn có bạn trai tôi, em ấy là quán quân bộ môn bắn súng đó."

Bạn trai mới của Dư Thính còn chưa đến hai mươi tuổi, nhưng gương mặt giống Quý Thời Ngộ tận năm phần, cũng dịu dàng hơn Quý Thời Ngộ. Dư Thính biết bản thân cô có hơi tồi tệ, cho dù không yêu nhưng vẫn coi đứa nhỏ đó như một sự an ủi.

Kết quả thì hay rồi, cơ bụng tám múi của chó săn nhỏ cô còn chưa kịp sờ đã bị Yến Từ trói đến đây.

Dư Thính càng nghĩ càng uỷ khuất, nước mắt trào ra liên tục, giọng điệu hung dữ, "Nếu anh dám ức hiếp tôi thì tôi sẽ lột da anh!"

Cô kiêu ngạo hất cằm, cho dù bản thân đang rơi vào thế bất lợi cũng rất nhanh mồm nhanh miệng, không muốn Yến Từ xem thường cô.

Nhưng chút lời lẽ mạnh miệng này của cô, đối với Yến Từ chẳng khác gì tiếng mèo kêu, không đau không ngứa.

"Em không có bạn trai."

Cái gì?

Dư Thính ngừng khóc, ngơ ngác nhìn anh.

"Cậu ta không phải bạn trai của em."

?

??

Vài giây sau Dư Thính chợt hiểu ra.

"Anh, anh thật sự thích tôi?" Cô nhẹ nhàng hỏi anh.

"Ừ." Yến Từ thừa nhận.

Dư Thính trừng to mắt, quả nhiên là cô quyến rũ quá mà, đến cả robot cũng thích cô kìa trời!

Không đúng, trọng điểm sai rồi.

"Anh thích tôi, nên bắt cóc tôi nhốt ở đây?"

Yến Từ: "Ừ."

"??"

Cái suy nghĩ lệch lạc gì vậy nè!?

Dư Thính cho rằng loại tình tiết này chỉ có trong truyện thôi chứ, không ngờ tới ngoài đời có người thật sự làm chuyện vô lí thế này.

Cô cực kỳ bất lực, lại oà khóc lên, "Vậy có phải anh chuẩn bị ấy ấy tôi không?"

Trong phim đều diễn như vậy nha.

Dư Thính đánh giá cơ thể Yến Từ một chút, rồi nhìn lại cơ thể mỏng manh yếu ớt của mình, càng nhìn càng sợ hãi, nước mắt lại trào ra dữ dội hơn.

Gương mặt Yến Từ bình tĩnh: "Không."

Dư Thính không tin, "Chắc chắn là anh có! Đàn ông các người đều là lũ tồi!" Lại bổ sung thêm, "Ngoại trừ chồng tôi." Lại bổ sung lần nữa, "Còn có cha và anh hai tôi." Rồi bổ sung thêm, "Còn có anh Giang Hoài và chú Lý." Nói xong mới dùng sức mắng Yến Từ, "Đàn ông các người chính là một lũ tồi!!"

Yến Từ: "..."

Yến Từ: "Nếu em muốn như vậy thì tôi cũng không còn cách nào."

Trên đời này Dư Thính ghét nhất là nghe những lời đó.

Trước khi Quý Thời Ngộ chết, mỗi lần cãi nhau đều dùng những lời này chặn họng cô, làm cô một bụng tức giận không biết làm sao để trút ra.

Cô cứ tưởng sau khi lão chồng chết đi thì sẽ không còn ai nói mấy lời khốn nạn như thế nữa, ai mà ngờ đâu...

"Tôi không thích nghe những lời này, cho nên anh không được nói."

"Được." Yến Từ gật đầu, "Xin lỗi, về sau tôi sẽ không nói nữa."

Anh quá mức ngoan ngoãn làm Dư Thính cứng họng.

Chuyện xảy ra khác thường tất là có yêu, trực giác nói cho Dư Thính biết trong chuyện này có quỷ.1

"Anh có làm hại tôi không?"

"Không."

"Vậy anh thả tôi ra đi."

"Không."

Dư Thính tức giận, "Tại sao?"

"Nếu thả em đi, em sẽ không để ý đến tôi nữa."

Nửa đời này của Yến Từ, vượt qua là nhờ 80% thời gian yêu thầm Dư Thính.

Nhìn cô tốt nghiệp, nhìn cô yêu đương, nhìn cô lấy chồng, nhìn chồng phản bội cô, nhìn cô ngày càng không hạnh phúc. Lúc đó Yến Từ suy nghĩ, nếu anh cường đại hơn một chút, như vậy đã đủ xứng đôi với cô chưa? Vì thế mà Yến Từ từ một người vô tâm với mọi thứ, lại trở thành người liều mạng vì mọi thứ.1

Sau khi Quý Thời Ngộ qua đời, Dư Thính buồn rầu suốt một năm, sau đó cô liền có bạn trai mới, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Yến Từ không kịp đề phòng.

Anh cầu hôn cô, cô lại từ chối.

Dưới sự dao động mạnh mẽ của cảm xúc, bị dục vọng xui khiến, anh nhốt cô ở đây. Cho dù biết anh đang làm sai, nhưng Yến Từ cũng chẳng muốn sửa lại cho đúng, so với việc ngồi tù hay bị Dư gia trả thù, anh càng sợ cô gái anh chờ đợi hơn nửa đời người sẽ luôn tránh mặt anh, sợ anh và cô không còn gặp lại nhau nữa.

Cho nên...

Anh muốn nhốt cô mãi mãi.

Trói cô bên mình, ai cũng không tìm thấy.

Dư Thính cứng họng không trả lời được.

Hơi há mồm, không chờ cô lên tiếng thì đã bị chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của người đàn ông thu hút, kiểu dáng giống y hệt nhẫn cưới của Quý Thời Ngộ.

Dư Thính nhớ rõ chiếc nhẫn cưới này đã bị ném đi từ đời nào rồi, lúc hoả táng anh không tìm thấy nó, cô liền cho rằng anh cố ý ném đi rồi, dù gì thì Quý Thời Ngộ cũng chẳng yêu cô, chuyện ném nhẫn cưới cũng không thể không có. Nhưng mà... Tại sao chiếc nhẫn này lại đeo trên tay Yến Từ?

"Chiếc nhẫn này ở đâu ra?" Môi Dư Thính run lên, gương mặt tái nhợt thêm vài phần.

Anh rũ mắt, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa nhẫn cưới.

Dư Thính càng kích động hơn, "Nhẫn của chồng tôi tại sao lại đeo trên tay anh!?"

"Anh nói gì đi chứ!?"

Anh trước sau không nói lời nào, Dư Thính không nhịn được nữa, nhào qua muốn cướp lại chiếc nhẫn.

Yến Từ nhanh chóng kiềm chặt cánh tay cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.

Cánh tay người đàn ông còn chắc hơn cả xiềng xích, chặt chẽ giam cầm cô vào lòng, cho dù Dư Thính có cố gắng giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, cô hết cào lại đánh, dùng hết sức lực muốn thoát ra, "Buông tay ra, anh đừng có chạm vào người tôi!"

Yến Từ vẫn không nhúc nhích, im lặng nhìn cô vùng vẫy.

Cuối cùng Dư Thính kiệt sức thở hồng hộc.

Cô mềm nhũn dựa vào ngực anh, bả vai nhẹ run lên, so với gào khóc thảm thiết thì Dư Thính lúc âm thầm rơi nước mặt lại càng đáng thương hơn.

Yến Từ nâng cằm Dư Thính.

Mái tóc cô lộn xộn xoã tung trên vai, vài sợi tóc dính sát vào hai bên má, nước mắt đọng lại trên hàng mi dài, gương mặt xinh đẹp có vài phần uỷ khuất.

Yến Từ kề sát mặt cô, từng chữ thốt ra vô cùng rõ ràng, "Bây giờ, là của tôi."

Đồng tử mắt Dư Thính co rụt lại.

Cô cắn môi dưới, tức giận nói, "Cho dù anh có đeo nó thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi yêu A Ngộ nhất, anh đấu không lại đâu."

Gương mặt Yến Từ hơi đơ ra, sau đó cười cười, "Vậy à?"

Dư Thính cố chấp nói: "Đương nhiên!"

Anh lại cười lạnh một tiếng: "Nếu em yêu hắn, vậy tại sao còn tìm bạn trai mới?"

Dư Thính vẫn cố chấp: "Tôi yêu anh ta với việc tìm chó săn nhỏ đẹp trai thì liên quan gì đến nhau!?"

Giọng điệu vô cùng ngang ngược của cô thành công làm Yến Từ cứng họng.

Một lát sau, anh lại ghé mặt lại gần hơn, "Tôi không đẹp trai à?"

"?"

Dư Thính lại lần nữa nghiêm túc đánh giá anh.

Đâu chỉ là đẹp trai bình thường thôi đâu, nếu không có Quý Thời Ngộ thì cô chắc chắn sẽ coi trọng tuyệt sắc này.

Nhưng...

"Nếu em thích chó săn nhỏ đẹp trai, vậy tại sao tôi cũng đẹp trai mà em lại không thích?" Yến Từ hùng hổ doạ người, nhất quyết muốn nghe Dư Thính trả lời.

Dư Thính bị khí thế của anh làm cho đại não tê liệt, gương mặt dần trở nên bực bội, "Chó săn nhỏ đẹp trai sẽ không ép tôi cho bọn họ danh phận! Còn anh vừa gặp đã cầu hôn tôi, tôi sẽ không đồng ý, anh cái người này cũng thật kỳ quái, quỷ chán ghét, đồ bệnh tâm thần, tôi không thích anh, cả đời này sẽ không bao giờ thích anh!"

Dư Thính càng mắng càng hăng, Yến Từ chỉ mặt lạnh ngồi nghe.

Cô không chú ý đến gương mặt anh càng lúc càng lạnh, sau khi đợi cô mắng đến lúc có hơi mệt mỏi, người đàn ông đột nhiên giơ tay cởi từng cúc áo sơ mi.

Tiếng mắng ngừng lại.

Dư Thính cảm thấy vô cùng bất an, khí thế kiêu ngạo chạy đi đâu mất tiêu, căng thẳng nuốt nước bọt, cẩn thận rụt người lại, "Anh, anh làm gì đó?" Giọng điệu khép nép hơn rất nhiều.

"Tôi thay đổi ý định rồi."

Nói xong, Yến Từ bế ngang Dư Thính ném lên giường lớn.

Dư Thính nghe anh nói liền trở nên ngây ngốc, cho đến khi cơ thể Yến Từ đè ép lên mới sốt ruột không thôi, hốc mắt lại long lanh nước mắt.

Cuối cùng sợ hãi chiến thắng, cô hạ thấp mình bắt đầu van xin nài nỉ.

"Đừng, anh đừng mà..."

"Tôi sai rồi, rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi, anh đừng bắt nạt tôi..."

"A, xin lỗi mà..."

"Tôi mới là quỷ chán ghét, tôi không nên mắng anh, anh đừng có bắt nạt tôi..."

Dư Thính đau khổ xin tha, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Hai tay Yến Từ chống hai bên người cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô chằm chằm. Vươn tay muốn vén vài sợi tóc loà xoà trên trán cô, lại bị Dư Thính sợ hãi tránh đi.

Trong chốc lát, đầu ngón tay Yến Từ dừng lại giữa không trung.

Anh hít sâu một hơi rồi chống người đứng dậy, cài lại cúc áo sơ mi ngay ngắn chỉnh tề, hỏi: "Có đói bụng không?"

Dư Thính sửng sốt hai giây, cảm giác tuyệt vọng bao trùm khắp tâm trí cô.

Anh đây là... Muốn cho cô ăn no rồi thịt cô sao?!

Dư Thính lắc đầu, che mặt lại tiếp tục khóc nức nở.

Không được ăn không được ăn, ăn rồi sẽ sống không nổi nữa huhu!

Tác giả có lời muốn nói:

Dư Thính: Đã chết.jpg

Đây là phiên ngoại về kiếp trước, tam quan của cả hai vào thời điểm này đều có chút vấn đề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.