Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 14: Cô Quan Trọng Với Anh Thế Sao?



Ăn tối và tắm rửa lẫn chăm sóc da xong xuôi, Tô Hà Xuyên cầm lấy điện thoại và tuýt kem dưỡng da body mang đến chiếc giường, đang phân vân có nên nhắn tin nhắc nhở Phùng Khiếu Khâm hay không.

“ Anh ta vì mình, lỡ như có vấn đề gì thì sao? ”

•Ting...

Đang trong lúc lưỡng lự suy nghĩ, bỗng dưng điện thoại của Hà Xuyên phát ra âm thanh thông báo tin nhắn. Lúc này, cô vội vàng lấy xem, hai mắt có chút căng ra bất ngờ do người gửi đến là Phùng Khiếu Khâm.

“ Ngủ sớm đi nhé, tôi không trả lương cho em thêm đâu nên đừng cố sức. ”

Hà Xuyên bĩu môi, tự mình lẩm bẩm:

“ Tôi đang lo tập đoàn của anh sẽ phá sản đây. ”

Thế nhưng, Tô Hà Xuyên đâu có gan nói thế với ân nhân và sếp của mình, ngón tay thao tác điêu luyện trên màn hình soạn tin gửi lại:

“ Lúc chiều anh nói thế với Lưu phu nhân, không sợ Lưu Đại Trung tìm cách đối phó anh sao? ”

Ở nhà riêng, cụ thể là trong thư phòng, Phùng Khiếu Khâm nhoẻn miệng cười khẽ khi vừa đọc xong tin nhắn của Hà Xuyên, sau đó soạn tin phản hồi:

“ Nếu tôi sợ thì đã không nói.

- Sao? Em lo lắng cho tôi à? ”

Hà Xuyên cau mày khó chịu trước thái độ dửng dưng và hiện tại còn có tâm trạng trêu đùa của anh, nhanh chóng gửi lại tin nhắn:

“ Hay là để tôi nói với Lưu Đại Trung và xin lỗi anh ta. Tôi sợ mình làm liên lụy, ảnh hưởng đến anh. ”

Phùng Khiếu Khâm bật cười rộ lên, thích thú trước tính cách ngây ngô của Tô Hà Xuyên, phải đến khi thỏa mãn mới soạn tin trả lời:

“ Con người tôi rất sĩ diện, dù tập đoàn có phá sản cũng không bao giờ hạ mình. ”

Tin nhắn được gửi đi và người bên kia cũng đã nhận, nhưng sau đó Phùng Khiếu Khâm lại tiếp tục thao tác trên màn hình điện thoại, gửi thêm một dòng tin nhắn.

“ Ngày mai em rảnh chứ? Có hứng thú đi xem triển lãm tranh không? ”

Phùng Khiếu Khâm anh không hề có hứng thú với việc này, nhưng tâm lý chung của con gái là thích xem phim, xem triển lãm tranh, shopping,...nên anh phải chiều.

“ Anh thực sự không lo lắng sao? ”

“ Em đừng lãng tránh, đồng ý nha? ”

Chiếc điện thoại bị Tô Hà Xuyên bấu chặt trong tay, đang đắn đo trước lời mời ấy. Và rồi, cô để cho lòng mình quyết định, sau đó gần năm phút thì trả lời tin nhắn:

“ Cũng được! ”

Phùng Khiếu Khâm mỉm cười hài lòng, lồng ngực nhẹ nhàng chuyển động và sau đó phóng tầm mắt ra ngoài ban công ngắm nhìn cơn mưa trắng xóa khung trời, đột nhiên sắc mặt của anh trầm hẳn trở nên bộn bề ưu tư.

...----------------...

Bốn giờ chiều hôm sau như thời gian đã hẹn, Phùng Khiếu Khâm tự mình lái xe đến khu chung cư đón Tô Hà Xuyên. Lúc này, thấy cô bước ra và đang tiến tới gần, anh lập tức khẽ cười và ga lăng mở cánh cửa xe, lên tiếng:

“ Em trễ năm phút, nên là sau năm giờ đồng hồ tôi mới đưa em về nhà. ”

Hà Xuyên há hốc, cất lời:

“ Anh ngang ngược vậy sao? ”

“ Phải đó. ”

Và rồi, Hà Xuyên làm mặt e ngại và lùi bước cách xa Phùng Khiếu Khâm, nói:

“ Tôi cảm thấy hơi sợ... ”

“ Tôi đưa địa chỉ nhà cho em, có gì thì đến đó bắt tôi chịu trách nhiệm. ”

Tô Hà Xuyên nhoẻn miệng bật cười khe khẽ, xoay mặt cố tình tránh né ánh mắt.

Khóe môi của Phùng Khiếu Khâm cong nhẹ, tiếp tục lên tiếng:

“ Vào xe đi. ”

Sau đó, cả hai ngồi yên ổn trên xe, dây thắt an toàn cũng đã được cài bảo vệ, chiếc xe lập tức được lái đi di chuyển trên đường.

Lúc này, Hà Xuyên chủ động xoay sang đối diện trực tiếp, hỏi:

“ Anh không thấy lo lắng, sợ Lưu Đại Trung sẽ đối phó anh à? Dẫu sao bà Lưu cũng là mẹ ruột, Chu Lạc Bích cũng là vợ sắp cưới. ”

“ Vậy nếu tập đoàn thực sự phá sản, em có chê bai tôi không? ”

Hà Xuyên cau mày, nóng lòng cất tiếng:

“ Chủ tịch à, anh đừng đùa giỡn nữa được không, tôi đang nghiêm túc đấy. ”

“ Tôi vô cùng nghiêm túc, tôi chỉ sợ em chê tôi nghèo, còn về tập đoàn phá sản hay không cũng chẳng quá quan trọng. ”

Tô Hà Xuyên càng lúc càng nổi cáu, phải dằn nén lắm mới không mắng chửi Phùng Khiếu Khâm, nói lại:

“ Đó là tâm huyết, sự nghiệp của anh đấy. ”

Phùng Khiếu Khâm xoay sang nhướn mày với Hà Xuyên một cái, làn môi vẻ lên nụ cười sáng rực cực kỳ lưu manh, sau đó xoay lại chú ý nhìn đường, từ tốn cất lời:

“ Nếu một người nào đó nói thích em, nhưng lại sợ bị người khác đối phó mà hèn nhát chẳng dám ra mặt bảo vệ, thì tôi khuyên em đừng nên vướng vào, người đó coi trọng bản thân chứ không hề để em ở trong lòng. ”

Đôi mắt Tô Hà Xuyên lay chuyển, chợt lặng người suy xét câu nói của Phùng Khiếu Khâm.

Cô quan trọng với anh thế sao?

Một người đàn ông vừa có điều kiện vừa tính tình tốt như này, còn độc thân có phải quá vô lý không?

“ Lỡ như có phá sản, thì em ráng nuôi tôi nhé? Cho ăn cơm ngày ba bữa, cafe hai lần là được, đơn giản mà phải không? ”

Tô Hà Xuyên bất giác bật cười vui vẻ, sau đó quay mặt ra ngoài cửa kính dùng tay che miệng để không quá lộ liễu, hỏi lại:

“ Tại sao phải nuôi anh chứ? ”

“ Tôi vì em mà, em phải có trách nhiệm với tôi chứ. Không chịu cũng bắt buộc nuôi, tôi nhất định sẽ gom quần áo đến ăn vạ. ”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.