Hay tin Phùng Khiếu Khâm đến nhà, ông bà Bạch và Bạch Chi vô cùng ngạc nhiên, trong lòng cực kỳ hứng khởi, vui vẻ, ra tận cổng chào đón vào nhà.
“ Khiếu Khâm, cháu đến sao không báo trước với chú, suýt chút nữa ta đã đi công việc bên ngoài. ”
Giữa Phùng Khiếu Khâm và Phùng Chí Hâm, tất nhiên ông bà Bạch sẽ thích anh hơn. Vừa phong nhã, lịch sự, vừa có sự nghiệp vững vàng, an toàn. Thế nên, trong suốt mấy năm qua khi Phùng Chí Hâm có chút quyền lực, danh tiếng trong giới ngầm và loáng thoáng biết được thông tin anh sẽ gầy dựng sự nghiệp kinh doanh, tuy đối phương vô cùng lạnh nhạt nhưng họ vẫn mong muốn gả Bạch Chi cho anh. Vào nhà đã làm bà chủ, không phải hầu hạ ba mẹ chồng hay kính nể một ai, cuộc sống giàu sang quyền quý.
Lúc này, Phùng Khiếu Khâm vẫn một mặt lạnh sải bước nhanh chóng vào trong, tự nhiên như nhà của mình, làm ông bà Bạch phải chạy theo mới đuổi kịp đối phương.
Ở phòng khách hiện tại, Bạch Chi giả vờ làm vẻ hiền lương, dịu dàng. Vừa thấy anh đi vào, cô ta lập tức nũng nịu mỉm cười, nhỏ nhẹ lên tiếng:
“ Anh đến chơi ạ. ”
“ Tôi không có rảnh mà đến chơi, thời gian của tôi rất là quý báu. Có mặt ông bà Bạch và cô Bạch Chi, tôi nhắc lại lần cuối cùng, một lần cuối cùng, chính là sau này nếu tôi còn nghe thấy hai chữ ‘ HÔN ƯỚC ’ giữa tôi và cô Bạch đây, thì đừng hỏi tại sao Phùng Khiếu Khâm này không nể tình. Mấy năm qua tôi vì giao tình giữa ông bà đây và ba mẹ tôi, nên tôi đã quá nhẹ nhàng, nhân nhượng…
- Thế nhưng…hiện tại thì xin lỗi, cô Bạch đây thử đến tập đoàn tôi gây rối và đụng vào bạn gái của tôi lần nữa đi, xem tôi sẽ làm gì. ”
Cả người của Phùng Khiếu Khâm nóng bừng hừng hực, trông rất tức giận, nghiến ngầm nhìn lần lượt từ ông Bạch đến Bạch Chi, dường như sự việc hôm nay đã vượt quá giới hạn chấp nhận của anh.
“ Khiếu Khâm à, đó là lời của ba cháu nói… ”
“ Thế lời tôi nói thì không có giá trị à? Tôi nói KHÔNG CÓ TÌNH CẢM, các người nghe rõ chưa? ”
Lúc này, Bạch Chi nghẹn ngào lên tiếng:
“ Tình cảm có thể từ từ vun đắp, sao anh không thử cho em một cơ hội? ”
Bỗng dưng, bàn tay của Phùng Khiếu Khâm giơ lên, dứt khoát búng tay kiêu ngạo một cái. Dĩ nhiên, Ngụy Trí vô cùng hiểu ý, lập tức lấy ra hộp thuốc do Phùng Chí Hâm bào chế tiến đến gần với Bạch Chi.
“ Khiếu Khâm, cháu định làm gì? ”
“ Tôi còn chưa nói tới việc ông cố tình gài ba tôi phải lập giao ước, đây chỉ cảnh cáo nhẹ thôi.
- Ngụy Trí, việc ở đây giao lại cho cậu! ”
Ngụy Trí lập tức cung kính gật đầu, lên tiếng:
“ Vâng, cậu Khâm! ”
…----------------…
Phùng Khiếu Khâm bảo là thời gian của anh rất quý báu, nhưng anh sẵn sàng đứng bên ngoài căn hộ bấm chuông liên tục và gọi điện thoại cho Tô Hà Xuyên trong suốt mấy giờ đồng hồ, hiện tại dường như cũng chẳng có ý định sẽ ra về.
Lúc này cũng đã hơn sáu giờ tối và Trịnh Dĩ Khê tan làm trở về. Thế nhưng, sau lưng cô ấy có một cái đuôi bám theo năn nỉ, chẳng ai khác chính là Sở Hàn Đông.
“ Dĩ Khê à, chuyện của Phùng Khiếu Khâm và bạn thân em, liên quan gì đến anh chứ, sao em cứ đổ hết lên đầu anh vậy? ”
“ Thế tại sao anh không nói Phùng Khiếu Khâm đã có vị hôn thê? ”
Bỗng dưng, đôi chân của Trịnh Dĩ Khê khựng bước, khi vô tình nhìn thấy Phùng Khiếu Khâm đang đứng trước cửa căn hộ của mình. Thế nhưng, cô ấy không hề sợ sệt, thái độ cao ngạo bước tiếp.
Lúc này, Sở Hàn Đông cũng bước nhanh hơn, oai oán cất tiếng:
“ Cậu thấy mình báo tôi chưa? ”
Có điều, Phùng Khiếu Khâm hiện tại chẳng bận tâm, gấp gáp nhìn Trịnh Dĩ Khê và lên tiếng:
“ Cô Trịnh, cô mở cửa giúp tôi, tôi cần phải gặp Hà Xuyên và giải thích với cô ấy. ”
Trịnh Dĩ Khê lạnh nhạt chẳng gật đầu hay lắc đầu, sau đó mở khóa bằng vân tay và nép sang một bên, thái độ thơ ơ cất lời:
“ Phòng thứ hai là của Hà Xuyên. ”
Phùng Khiếu Khâm lập tức bước vào tìm kiếm xung quanh, cuối cùng nhanh chóng đi đến phòng ngủ của Tô Hà Xuyên, bàn tay gấp gáp đặt lên cần gạt mở ra cánh cửa phòng. Thế nhưng, hoàn toàn không thể.
Cốc cốc cốc…
“ Hà Xuyên à, em mở cửa cho anh vào được không? Anh đã dàn xếp mọi việc ổn thỏa, sau này nhà họ Bạch sẽ không dám bám lấy anh nữa. ”
Cạch…
Cánh cửa mở ra theo mong ước của Phùng Khiếu Khâm, Tô Hà Xuyên xuất hiện với khuôn mặt lạnh tanh ẩn chứa nỗi buồn, đôi mắt ủ rũ u sầu có chút đo đỏ có thể là do đã khóc.
Thế nhưng, Tô Hà Xuyên lập tức phản ứng vùng vẫy xô đẩy đối phương, thậm chí lôi kéo cả người của Phùng Khiếu Khâm ra ngoài cánh cửa chính, ý muốn xua đuổi anh về.
“ Tôi không muốn gặp, cũng chẳng muốn nghe anh nói gì nữa hết! ”
“ Hà Xuyên…đừng mà em, anh không phải cố ý muốn giấu giếm hay lừa gạt em, chẳng qua anh thấy nó không quan trọng! ”
Sau đó, Phùng Khiếu Khâm lập tức dang tay ôm chầm Hà Xuyên vào lòng giữ chặt, bên trong đôi mắt bí hiểm kia có sự lay chuyển và xao động, sau đó nhắm lại chặt kín để nhận rõ hơn cảm xúc của mình ở hiện tại.
“ Không phải chỉ vài câu nói là tôi hết giận anh đâu, sự việc này làm tôi rất tổn thương! ”