Cuối tuần khi Tô Hà Xuyên khỏe hẳn và Phùng Khiếu Khâm sắp xếp xong công việc, thì cả hai lên máy bay đi Paris du lịch. Ngày trước, ông bà Phùng từng bảo là, khi nào hai anh em của anh có sự nghiệp vững vàng và lập gia đình yên ổn, thì ông bà sẽ sang Pháp định cư.
Nơi đây có chuyện buồn nhưng cũng có kỷ niệm, dường như năm nào gia đình anh đều sang đây, chính vì lần về năm đó họ xảy ra tai nạn máy bay và ra đi mãi mãi.
Năm đó, Phùng Chí Hâm anh ấy đã du học năm đầu tiên ở Ý, mục đích khác là lén lút ba mẹ âm thầm gia nhập vào tổ chức, và anh vẫn nhớ mãi khi đó anh nhất quyết muốn sang Ý với anh trai trong kỳ nghỉ hè, nếu không đã…
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự, sau đó người làm đi ra mở cổng và cùng với Ngụy Trí giúp Phùng Khiếu Khâm mang hai chiếc vali vào trong. Lúc này, Tô Hà Xuyên lẳng lặng đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, sau đó khẽ cười và nói:
“ Khiếu Khâm, ba mẹ anh nơi đó chắc họ rất hạnh phúc. ”
“ Đến một ngày nào đó, nhất định anh và anh hai sẽ đưa ba mẹ sang đây. ”
Giọng điệu Phùng Khiếu Khâm cứ nghèn nghẹn, đó chính là cảm xúc thành thật của anh lúc này, bộc lộ trước cô gái dường như anh đã xác định tương lai là vợ mình.
“ Em có biết, em và mẹ có đặc điểm gì giống nhau không? ”
Hà Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, tò mò cất tiếng:
“ Gì thế anh? ”
“ Đều rất yêu thích hoa Lavender. ”
Nơi đây xem như là nhà chính thứ hai của ông bà Phùng, Phùng Khiếu Khâm và Phùng Chí Hâm đã xây một ngôi nhà theo ý thích của mẹ anh khi sinh thời đã nói, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của họ.
Lúc này, Tô Hà Xuyên nâng lên đôi bàn tay đang kết chặt vào nhau, ánh mắt nhìn Phùng Khiếu Khâm lấp lánh sự hạnh phúc, mỉm cười lên tiếng:
“ Khiếu Khâm, mình hứa với nhau đi, sau này khi con chúng ta trưởng thành, có thể gánh vác công việc của anh lẫn có gia đình riêng, em và anh sẽ sang đây sinh sống. ”
Vốn tưởng Phùng Khiếu Khâm sẽ cảm động, nào ngờ bỗng dưng anh bật cười, đưa tay phớt qua đầu mũi thanh tú của Hà Xuyên, hỏi:
“ Ba mẹ cũng từng nói thế, nhưng họ chẳng thể đợi được, em không sợ sao? ”
Tô Hà Xuyên mạnh dạn nghênh mặt lên cao, cất lời:
“ Ba mẹ anh sống cùng sống, chết cùng chết, đều hạnh phúc có nhau, như thế sao phải sợ?Điều sợ nhất là âm dương cách biệt, người còn lại đau khổ một đời! ”
Lần này, Phùng Khiếu Khâm thực sự cảm động trong lòng, ánh mắt dành cho Hà Xuyên vô cùng ngọt ngào và tình cảm, đầy sự trân trọng biết ơn, nhưng ẩn sâu trong đó là sự có lỗi tột cùng khi…
Anh nhất định sẽ bù đắp cho cô!
Sau đó, Tô Hà Xuyên lại lên tiếng nói tiếp:
“ Thế nên, dù anh đi đâu và gặp vấn đề gì, thì vẫn sẽ luôn có em ở bên cạnh. ”
…----------------…
Tại một nhà hàng sang trọng ở Pháp, tối nay cả hai quyết định ăn tối ở đây, sau đó sẽ cùng đi dạo tham quan tận hưởng không khí náo nhiệt, cô và anh đã lên kế hoạch cho từng ngày, dự kiến vi vu ở đây một tuần.
Cũng giống như những cô gái khác, Tô Hà Xuyên muốn chụp ảnh lưu lại kỷ niệm, thậm chí cô còn lên ý định sẽ làm một album để cất giữ toàn bộ.
Sau đó, cả hai tay trong tay ra khỏi nhà hàng khi đã dùng xong bữa tối. Thế nhưng, trùng hợp Phùng Khiếu Khâm gặp gỡ một nam nhân, là đối tác của anh, tên Hồ Bỉnh Chương!
“ Chủ tịch Phùng… ”
“ Chủ tịch Hồ, cậu đến dùng bữa tối sao? ”
Hồ Bỉnh Chương từ tốn gật đầu, lịch thiệp bắt tay xả giao với Phùng Khiếu Khâm, nhưng ánh mắt có chút xao động bất ngờ và dừng lại ở cô gái phía đối diện.
Lúc này, Tô Hà Xuyên khẽ gật đầu chào hỏi, nở nụ cười nhẹ nhàng đáp lại, bàn tay đưa lên ôm ấp cánh tay của Phùng Khiếu Khâm.
Và rồi, Hồ Bỉnh Chương dịch dời tầm nhìn qua Phùng Khiếu Khâm, đôi mắt trở nên kiên định và mạnh mẽ, nghiêm túc lên tiếng:
“ Anh đi công tác ư? Cô gái này…? ”
Chỉ tích tắc vài giây ngắn ngủi, nhưng Phùng Khiếu Khâm nhận ra Hồ Bỉnh Chương dường như có ý gì đó với Hà Xuyên. Thế nên, bàn tay to lớn ấy lập tức choàng qua phần eo của cô ôm lấy và dịu dàng vuốt ve, lên tiếng:
“ Tô Hà Xuyên, bạn gái của tôi! Chúng tôi đi du lịch! ”
“ À… ”
Sau đó Phùng Khiếu Khâm hỏi lại:
“ Còn cậu? Và đây là…? ”
“ Tôi đi công tác, còn đây là em gái tôi, Vạn Vi Song! ”
“ Thế chúng tôi không làm phiền cậu nữa, xin phép đi trước! ”
“ Được! ”
Chỉ là, khoảnh khắc khi Tô Hà Xuyên sánh bước cùng Phùng Khiếu Khâm lướt ngang rời khỏi, sắc mặt Hồ Bỉnh Chương lập tức thay đổi, xoay người đưa mắt dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy trong vòng tay người khác, sự luyến tiếc và tình ý nhận thấy rõ ràng.
“ Thì ra em tên Tô Hà Xuyên… ”
“ Anh ba, anh sao thế? ”
Vạn Vi Song lay chuyển cánh tay của Hồ Bỉnh Chương, ánh mắt dò xét anh ấy không ngừng, lên tiếng hỏi tiếp:
“ Anh thích chị gái đó hả? ”.
Truyện Dị Giới“ Em không nghe thấy sao, chị gái đó…đã có bạn trai! ”