Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển! Pi pi (?????????) xem bình luận thật sự hảo hảo chơi, cười chết ha ha ha ha
- ------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi Yến Hoài thu được thư trong nhà gửi tới, hắn vừa mới từ bên ngoài về khách điếm trong trấn, bưng ly trà Quý An sớm pha cho ngồi thong thả uống.
Vùng này sinh trưởng mấy loại thảo dược quý, vài thôn xóm xung quanh đều dựa vào việc leo núi hái thuốc duy trì sinh kế, Yến gia mỗi năm lệ thường sẽ lại đây thu mua dược liệu.
Vì năm nào cũng đến nên mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, chỉ cần hoa mấy ngày công phu sự tình đã xong xuôi.
Nhưng thỉnh thoảng công việc phức tạp ngoài ý muốn, cũng thực sự rất là khiến người mệt mỏi, Yến Hoài không nóng nảy trở về, bảo quản sự thông báo mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày lại bàn tiếp lịch trình.
Trùng hợp, hắn cũng đã sớm muốn đến khu vực phụ cận tìm một vài loại thảo mộc trong sách, ấn theo sách, mấy vị dược liệu ấy đều rải rác ở đây.
Cha hắn thật sự nắm rất rõ cái cái đức hạnh của hắn, ngay từ khúc dạo đầu thư ông liền dặn dò trên đường không cần trì hoãn quá lâu, sự tình hoàn tất rồi thì mau chóng nhấc mông về nhà.
Đại tẩu hiện có thai, huyng trưởng không tiện nhích người tới bên đây, cha hắn nhớ cháu nội, ngay cả kế hoạch cuối tháng mười một cũng đã trù bị sẵn, hy vọng sớm chút kịp hồi bổn gia ăn năm mới.
Trong thư vài dòng sau là đôi ba chuyện dặn dò hắn trên đường phải chú ý sức khỏe, khí hậu trong nam không giống bắc, coi chừng không quen lại ảnh hưởng thân thể, cuối cùng mới nhắc nhiều ngày trước thiếu gia Tân gia đã tới cửa hai lần, hình như là có chuyện nhưng lại không có nói rõ chuyện gì, Yến nhị gia nghĩ có lẽ là việc riêng giữa đám tiểu bối, cũng không tiện xen lời, chỉ nhắc nhở Yến Hoài nếu là việc quan trọng thì đừng chậm trễ, gấp rút gửi phong thư hồi đáp người ta đi.
Yến Hoài đọc nhanh như gió, qua loa lướt hết bức thư, nhìn mấy dòng cuối đề cập Tân Trì đăng đàn, không khỏi ở trong lòng cười nhạt một tiếng, hắn tự nhiên biết Tân Trì mò tìm hắn là vì cái gì.
Dù sao cũng chính tay y đem bảo bối ném, hiện giờ muốn đòi trở về.
Mơ hay đấy.
Hắn trước nay không muốn cho Quý An cả đời chui rúc trong phủ mình, là người thì phải ra cửa, Tân gia truy vết tất nhiên sẽ biết Quý An ở chỗ hắn.
Ngày đem Quý An dàn xếp bên người, Yến Hoài cũng đoán được một bữa đẹp trời nào đó Tân Trì nhất định chạy tới trước mặt hắn đòi người, bất quá từ rày lưu Quý An, Yến Hoài ngay từ đầu đã không tính toán thả người về rồi.
Đều là sự tình trong dự kiến nên Yến Hoài không thèm đem lá thư này vấn vương, chẳng quan tâm gấp gấp vài cái nhét tay áo, nhà nhã uống cạn ly trà nóng, mới hô Quý An cùng Hoắc Hương, tính toán ra cửa đi ăn cơm.
Bọn họ vội vã nhiều ngày, sau ở khách điếm chỉ tùy ý lựa lựa vài món vô cùng đơn giản.
Hoắc Hương tham ăn, nghe thấy được đi ăn ngoài, thiếu điều cái đuôi to vô hình phía sau cũng quẩy luôn: “Thiếu gia, ta mới vừa cùng chưởng quầy khách điếm hỏi thăm rồi, qua hai con phố, có một nhà tửu lâu, chính là quán danh tiếng tốt nhất vùng.
”
Trên phương diện lùng mỹ thực, không ai qua nổi Hoắc Hương.
Yến Hoài buồn cười liếc Hoắc Hương một cái, gõ nhẹ cây quạt vào đầu y, nói: “đi thôi, đến cái tửu lâu kia.
”
Phía nam ẩm ướt nhiều, khẩu vị dân bản xứ thích ăn cay nhằm xua hơi ẩm.
Tửu lâu Hoắc Hương tìm thấy, nổi tiếng với việc chế biến các món ăn địa phương rất chính thống, đặc biệt là bốn món chiêu bài là nhất tuyệt —— nhưng cả bốn tất cả đều là món cay.
Hoắc Hương hứng thú bừng bừng, được Yến Hoài chấp thuận, không hề lựa chọn khó khăn, một hơi gọi bốn món đặc trưng đó, còn thúc giục chủ quán: “Chủ tử nhà ta đói bụng, phiền toái đồ ăn lên mau chút.
”
Chủ quán cũng thực nể tình, rất nhanh liền bưng trước một ít món kèm và hai món trong danh sách vừa gọi.
Không hổ tửu lâu lâu đời danh tiếng cực thịnh, đồ ăn sắc hương vị bao trọn, Hoắc Hương không nhịn nổi cuốn nước miếng: “…… Thiếu gia, ngài nếm thử đi?”
Làm khó y còn có thể nhớ chút quy củ này, chủ tử chưa động đũa thì không dám ăn, Yến Hoài cầm lấy chiếc đũa, cười bảo: “Ăn đi.
”
Hoắc Hương “Ai” một hơi dài, xem chuẩn miếng thịt sớm nhìn chằm chằm hạ đũa, ăn đến miệng bóng nhẫy.
Quý An lại thực ngoan, Yến Hoài nói ăn, nhưng Yến Hoài còn chưa giục, Quý An chỉ ngoan ngoãn nắm đũa không dám động, cậu cũng thèm, hồi bé hiếm khi đươc phép nếm thức ăn mặn, năm tháng đi theo Yến Hoài ăn uống cũng tạm chấp nhận, giờ nghe mùi thịt đôi mắt đều thẳng lăng lăng.
Như thế nào để đứa nhỏ thèm thành như vậy rồi, Yến Hoài trong lòng bất đắc dĩ, tay nhanh hơn não, chiếc đũa kẹp miếng thịt xoay vòng, chính xác ấn vào miệng Quý An.
Thình lình bị đút, Quý An đầu tiên là ngây phỗng ra, nháy mắt tiếp theo đã bị cay đến nước mắt tràn trề.
Tân Trì khẩu vị thanh đạm, chưa bao giờ ăn cay, kéo theo cậu trước nay cũng chưa bao giờ nếm qua cay, hiện tại trong họng trực tiếp chứa một miếng thịt bỏng lưỡi, Quý An cả người choáng váng.
Miệng như bị bốc cháy, vừa tê vừa dại, nóng rực xộc thẳng lên óc, Quý An nuốt không dám nuốt, phun lại luyến tiếc phun, khó xử nghiêng về một bên há hốc miệng, nước mắt lưng tròng, hút hút khí nhỏ giọng nói với Yến Hoài: “Cay……”
Cậu vô thố nhìn Yến Hoài, theo bản năng giương miệng hà hơi, cánh môi mềm mại tách ra, lộ tới hàm răng đáng yêu tăm tắp, cùng chút xíu đầu lưỡi hồng hồng.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ bị nóng đến nổi lên tầng phấn, chóp mũi thấm một tầng mồ hôi tinh mịn, nhìn đáng thương lại ủy khuất.
Quý An cay quá thảm hề hề, nhưng Yến Hoài lại rất lỗi thời thất thần, nháy mắt thế mà quên rót giúp một chén nước trà giải cay hộ cậu.
Liền trong nháy mắt này, Hoắc Hương đối diện đang vùi đầu xơi cơm cũng bị hấp dẫn lực chú ý, ngẩng đầu lên hai mắt dòm Quý An, bỗng dưng kêu kêu quát quát: “Ai nha, Bình An ngươi không thể ăn cay? Lúc gọi món sao không nói nha!”
Ycấp tốc rót chén trà đẩy qua cho Quý An, bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Ai nha, là trà nóng, không dùng được, ngươi chờ chút, ta đi tìm tiểu nhị đổi ca nước lạnh.
”
Y nói gió chính là mưa, ai bảo Yến Hoài luôn dung túng đến độ không lớn không nhỏ, quăng cơm tại chỗ, nhổng mông chạy ra ngoài.
Yến Hoài bị tiếng la lối om sòm của Hoắc Hương gọi hoàn hồn, nhìn Hoắc Hương như chớp phóng đi, mà Quý An thì đang ôm chén trà, đắn đo có nên uống hay không, trong mắt hãy ngập nước, không biết làm sao ngó ngó Yến Hoài, tội nghiệp gần chết.
Yến Hoài tâm dạ mềm mại, có chút buồn cười, hết cách bảo cậu: “Đừng nghe hắn, dùng được, uống đi.
”
Quý An hít hít, chậm chạp “Nga” một tiếng, chậm rì rì hai tay ôm bát trà uống.
Nhưng là Hoắc Hương đích xác không lừa cậu, trà ấm thực sự không tác dụng, cậu nốc sạch cả chén, khoang miệng vẫn phừng phừng như cũ, lại phải bắt đầu hà hơi.
Yến Hoài đành nhấc ấm trà rót thêm chén nữa.
Tửu lâu đồ ăn cay cay thật, hắn và Hoắc Hương quen ăn thì vẫn còn có thể chịu, ngược lại nhóc con này thực sự không thể ăn cay.
Hắn nghĩ nên điểm hai món không cay tới cho Quý An, nhưng Hoắc Hương đã bùm bùm chạy trở về, tốc độ kia y trận xe ngựa mới bay qua, lúc mở cửa thiếu điều phá luôn ván cửa —— “Bình An.
” Y la to, “Mau, nước lạnh tới rồi!”
Yến Hoài liếc y, đem nước trà vừa khiến hắn quê một cục đưa tới tay Quý An: “Đừng nghe Hoắc Hương, uống nước lạnh lát sẽ đau bụng.
”
Quý An đương nhiên nghe Yến Hoài, cầm chén trà Yến Hoài tự rót cho cậu, uống lên, tới đây thì tia cay nồng mới giảm bớt tí xíu, Quý An rốt cuộc không cảm giác khó chịu nữa, chỉ là mặt vẫn đỏ gay, miệng xót xa, cậu nhấp nhấp môi, tiểu tiểu thanh nói: “Cảm ơn thiếu gia.
”
Hoắc Hương hấp tấp, nước lạnh bị Yến Hoài gạt bỏ cũng ngăn không được một tâm lòng “Gà mái bảo vệ con”, y giành trước cái ý tưởng còn chưa thực thi của Yến Hoài, đằng đằng đằng lại chạy tiếp ra ngoài: “Vài món thức ăn này đều cay hết, thiếu gia, ta thay Bình An đi chọm thêm hai món không cay nhé!”
Yến Hoài nghẹn họng, chỉ có thể mặc y lăn lộn, cái cửa phòng lung lay sắp đổ lại lần nữa bị kéo văng ra.
Cùng lúc Hoắc Hương chạy đi, một tiếng khóc thét từ ngoài cửa cũng thê lương vọng vào ——
“Các vị lão gia xin thương xót, cứu cứu nương ta đi!”.