Vòng Bảy Người

Chương 13



Đây là một vấn đề không cách nào giải thích, mà đôi khi con người chính là như vậy, nếu gặp phải thật nhiều vấn đề không cách nào giải quyết. Phương pháp đơn giản nhất chính là bất chấp. Trốn tránh là một loại học vấn, cần kỹ xảo rất cao, dù sao vấn đề vẫn cứ tồn tại. Bạn chỉ có thể trốn nhất thời, nhưng không thể trốn cả đời.

Mà vấn đề hiện tại cứ xảy ra trước mắt, bạn không được phép nhắm mắt phủ nhận, vì vậy Chu Quyết chỉ có thể an ủi mọi người và bản thân như vầy, đây có thể là do con người làm ra, chúng ta phải cẩn thận chút, nó mặc dù thần thông quảng đại, nhưng vẫn như cũ có dấu vết có thể theo. Ngày sau bắt được tiểu tử này, cứ đánh chết nó cho ta, ai không đem hết toàn lực đánh hắn liền ăn đập.

Nhưng trong lòng mỗi người đều rõ ràng, vấn đề này quá huyễn hoặc!

Cứ như vậy, Chu Quyết được mọi người đón ra khỏi phòng y tế, mà Lão Cửu đến muộn vài tháng này cũng một lần nữa vào phòng 306 ở, vẫn ngủ trên cái giường kia, giữa tiết vẫn mở mấy bộ sách lý luận kinh tế học. Bọn Chu Quyết đôi khi sẽ tưởng lầm rằng kỳ thật Lão Cửu không chết, Lão Cửu thật sự không chết! Chưa từng có ai nhảy lầu. Bởi vì ngay cả các bạn học xung quanh đều nói người nhảy lầu kia chính là nghiên cứu sinh lầu trên. Hết thảy đều như bị sửa đổi kịch bản không hề có dấu vết.

Cho nên nếu lời thoại của A và B đối lập, hơn nữa giữa hai người có một sai lầm, nên lúc A được khách quan chứng thực, vậy nhất định B chính là sai lầm. Hiện tại bọn Chu Quyết phải tin tưởng có thể mình thật sự lầm rồi. Hoảng hốt giữa đúng và sai, rất dễ dàng bức mình thành người điên, phương pháp duy nhất chính là đừng suy nghĩ nữa. Suy nghĩ không ra đáp án, chỉ sẽ kéo ra càng nhiều nghi hoặc.

Dưới dạng tâm tình bất an lại mê hoặc này, bốn người cư nhiên yên ổn vô sự trải qua vài ngày, nghênh đón đợt nghỉ dài hạn toàn quốc mỗi năm một lần, tất cả mọi người chuẩn bị trở về nhà. Chu Quyết trước khi đi lại mở một hội nghị nhóm nho nhỏ. Hai hàng lông mày cậu nhíu chặt, mắt mang theo suy nghĩ lo âu nói: "Các anh em, kỳ nghỉ bảy ngày lần này, mấy người chúng ta sẽ có thời gian bảy ngày không thấy mặt nhau."

Tam Béo khoanh tay ừm một tiếng, ý bảo cậu tiếp tục. Chu Quyết nói: "Tất cả mọi người thấy đó, hiện tại gặp nhiều việc lạ như vậy, tao, Tam Béo, Khỉ Còi. Ách. . . . . .Còn có Lão Cửu, trong chúng ta vạn nhất có một người gặp nguy hiểm, đối với những người khác mà nói cực kỳ không an toàn. Nhưng không trở về nhà sẽ không cách nào ăn nói với phụ huynh, dù sao tao không thể nói rõ được việc này. Cho nên tao nghĩ chúng ta cần mỗi ngày cố định thời gian liên lạc. Ít nhất phải báo bình an, bọn mày xem thế nào?"

Tam Béo nhún vai tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng Khỉ Còi lại nói: "Khó nha, tao không ở trong thành phố."

Chu Quyết hỏi: "Mày thật sự cần phải về với ông bà hả?"

Khỉ Còi lập tức lộ vẻ mặt do dự, Chu Quyết cũng biết suy nghĩ của hắn, bởi vì nếu không quay về hắn phải nghỉ lại ký túc xá, mà mấy hôm trước Phùng Lão Cửu tỏ vẻ hắn phải đuổi kịp môn học một tháng nghỉ vừa rồi, cho nên sẽ không về nhà. Nếu Khỉ Còi không về với ông bà, phải thành thành thật thật ở cùng tên kia. Mặc dù nói mọi người ngoài mặt đều đã tiếp nhận tên này, nhưng trên thực tế ai cũng không nguyện ý ở một mình với hắn. Dù sao trong trí nhớ của bọn họ, hắn là người đã từng chết một lần. Hắn là một người chết!

Cho nên Khỉ Còi thà trở về một mình, còn hơn ở lại với tên này. Chu Quyết rất rõ ràng trong lòng cậu không nỡ, cậu vỗ bả vai Khỉ Còi nói: "Bằng không thế này đi, mày trở về, sau đó mỗi ngày lên mạng, chúng ta chat video. Thế nào?"

Khỉ Còi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cắn răng một cái gật đầu nói: "Được, cứ quyết định như vậy, mày yên tâm."

Vì vậy hội nghị đến đây kết thúc, trong lòng Chu Quyết mơ hồ cảm thấy có chút điểm rất kỳ quái, tại sao thái độ của mọi người với Phùng Lão Cửu lảng tránh, nhưng Phùng Lão Cửu lại không chút nào quan tâm, hoàn toàn ôn hòa. Hình như đối với ánh mắt khác thường như đao này chưa phát giác ra. Nếu như là Lão Cửu trước đây, tuyệt đối sẽ không 'tốt tính' như vậy.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, hắn chưa từng làm ra chuyện nguy hại mọi người. Đề phòng là có thể, nhưng làm rõ thì không cần thiết. Nếu không sẽ thành cục diện bản thân trở thành con khỉ, đùa hổ, bị hổ ăn. Cứ như vậy, bốn người đều tự về nhà. Chu Quyết ôm tâm tình bất an và một loại vi diệu tạm thời giải thoát ngồi trên xe, chưa đầy một giờ đã về tới nhà.

Cậu không gõ cửa, mà tự mình cầm chìa khóa mở, lúc này cha cậu đang cùng ông nội hai người đang chơi cờ tướng, mẹ vẫn như cũ xem phim truyền hình, Chu Quyết tiến vào phòng, chợt nghe một tiếng mèo kêu chói tai. Cậu phát hiện trong lòng mẹ chẳng biết lúc nào có thêm một con mèo, con mèo này cả người đen nhánh, chỉ có hai mắt lục ánh lam. Khi cậu im ắng đi vào phòng khách, chỉ có con mèo này cảnh giác dõi theo cậu, sau đó há to miệng, lại phát ra một tiếng kêu rất chói tai. Khó nghe như tiếng thét của nữ nhân.

Chu Quyết nghe mà sởn tóc gáy, cậu nghĩ con mèo nọ không thích cậu. Tiếng kêu dẫn tới sự chú ý của mẹ, bà quay đầu thấy con trai trở về, liền muốn buông con mèo ra, nhưng con mèo tựa hồ không muốn rời khỏi ngực bà, như làm nũng không chịu xuống, mẹ Chu Quyết nghĩ con mèo này thân thiết, cho nên cũng liền chỉ vào trái cây trên bàn nói: "Rửa tay, ăn chút hoa quả."

Chu Quyết nghi hoặc ừm một tiếng, cậu không ăn trái cây, mà rời khỏi phòng khách, trở về phòng ngủ của mình, khi cậu nằm trên giường thì phát hiện thân thể vô cùng mệt mỏi, cánh tay vô lực nện bên giường, kỳ thật từ lúc phát sinh việc lạ tới nay, thần kinh của cậu như lên dây cót. Hiện tại yên ổn xuống, ngủ trong căn phòng quen thuộc tinh thần cậu rốt cuộc cảm thấy thả lỏng. Cậu xoay người, cảm giác thân thể càng ngày càng chìm. Lúc này mới nghĩ đến kỳ thật cậu đã vài ngày chưa trải qua cảm giác ngủ đàng hoàng.

Cậu bắt đầu có chút mệt rã rời, cậu trở mình, nằm nghiêng cuộn tròn trên giường. Bên ngoài mưa bắt đầu tí tách rơi, đây đã là lần thứ tư trời mưa trong tuần. Chu Quyết ngọ ngoạy vài cái, nhưng thật sự không cách nào ngăn được cảm giác mệt mỏi, liền ngủ say, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Thình lình một tiếng chuông điện thoại dồn dập reo lên, gọi cậu dậy từ trong giấc ngủ say, cậu giật mình một cái, đứng dậy nhận điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Tam Béo, hắn nói hắn cũng đã về đến nhà rồi, hết thảy bình an.

Chu Quyết nói cho hắn biết mình cũng đã về đến nhà, hết thảy cũng đều rất bình thường. Vì vậy cúp điện thoại cậu một lần nữa ngã trên giường. Lúc này đây cậu không cách nào ngủ nữa, tiếng chuông đánh tan cơn buồn ngủ của cậu, hai mắt thẳng trừng trừng nhìn trần nhà. Phía trên dán áp phích của Gundam, một góc áp phích đã vểnh lên, lộ ra mặt sau vách tường có chút trắng. Lúc này Chu Quyết nghe thấy thanh âm cửa phòng mở ra, cậu trở mình phát hiện không có ai vào, cánh cửa lại tự động mở một khe hở.

Cậu cho rằng đó là gió, kỳ thật thỉnh thoảng cũng sẽ có chuyện như vậy xảy ra, rõ ràng không có bao nhiêu gió, nhưng cánh cửa lại tự động mở. Loại này trong mắt người già là không tốt, tục gọi là quỷ mở cửa. Thuyết minh nam nhân trong phòng này sẽ mắc bệnh, nữ nhân sẽ hồng hạnh xuất tường (ý chỉ người phụ nữ trèo tường đi ngoại tình). Bất quá đó là một loại mê tín. Chu Quyết cho rằng đó chắc chắn chỉ là gió mà thôi.

Cậu quá mệt mỏi, không muốn suy nghĩ mấy vấn đề này nữa. Tự nhủ quay đầu, sau đó lại rơi vào trong giấc ngủ say. Sau một lúc lâu, cậu cảm giác bàn chân có chút ngưa ngứa, cậu rung rung chân, cảm giác ngứa này chậm rãi di chuyển tới phía sau lưng, tiếp theo là gáy. Cậu mạnh nghiêng người. Phát hiện con mèo không thân thiện với cậu đang im ắng ghé vào cạnh cậu, đang dùng đuôi quét phía sau lưng cậu. Như đang lấy lòng.

Con mèo này mặt cực kỳ nhỏ, cho nên con mắt vô cùng lớn. Loại màu xanh ngọc như hồ sâu này, tựa như muốn hút người vào. Chu Quyết xoay người, muốn đùa mèo nhỏ một chút, nhưng con mèo lập tức phát hiện cử động của cậu, nó vươn móng vuốt cứ như vậy hạ xuống.

Tay Chu Quyết lập tức đỏ ửng, cậu căm tức hất con mèo nọ xuống, con mèo meow một tiếng, vung vẩy đuôi vài cái, rồi im lặng vụt chạy đi. Cậu nhìn tay mình, lòng bàn tay xuất hiện một vết rách màu đỏ, còn chảy máu. Chu Quyết không làm gì cả chỉ lắc lắc tay, máu trên vết thương rất nhanh không chảy nữa, mà thoáng sưng lên.

Chu Quyết không nhịn được trở mình xuống giường bôi thuốc sát trùng, cậu cũng không muốn vì đùa một con mèo mà bị bệnh. Cậu thấm chút cồn i ốt lau lòng bàn tay. Cậu phát hiện trong vết thương lộ ra một điểm nhỏ màu đen, cỡ kim châm không sai biệt lắm. Cậu tìm cái nhíp khều một chút, nhưng không khều rớt. Như có thứ gì mắc trong thịt. Điều này khiến trong lòng cậu có chút sợ hãi, cậu dùng nhíp kẹp điểm đen này, cư nhiên từ trong tay mình kéo ra một sợi tóc dài. Cậu càng luống cuống, vội vàng kéo ra ngoài, sau khi kéo đứt vài lần vẫn còn tóc màu đen từ bên trong, sau đó tiếp tục khều. Trên tay vì vậy mà chảy rất nhiều máu, lúc này cả tay cậu đều bắt đầu cực kỳ sưng đau, cậu vén tay áo lên, phát hiện cánh tay của mình cư nhiên sưng như bánh bao lên men. Bắp thịt bên trong cánh tay phát ra thanh âm sàn sạt, như là tóc đang quấn quanh.

Khiến cậu cảm thấy sợ hãi chính là, loại sưng tấy quái dị này cư nhiên không ngừng kéo dài. Cậu hoảng sợ vạn phần đến rú lên, nhưng cha mẹ lại như không hề nghe thấy tiếng rống của con trai mình. Cậu lật trong ngăn kéo một con dao thủ công. Không nói hai lời liền cắt cánh tay mình, bên trong quả nhiên là bó tóc lớn như bánh quai chèo quấn bện trên đầu khớp xương của cậu, máu thịt đỏ tươi, đầu khớp xương trắng, tóc đen, ba loại màu sắc này dây dưa một chỗ. Tóc thì không ngừng kéo dài hướng vào trong. Tiến vào trong máu thịt cậu, như đang mở đường. Cậu cực kỳ sợ hãi, điên cuồng lôi kéo đám tóc cổ quái này, từng chút từng chút hợp với máu thịt mình cùng xé ra, từng chùm tóc trộn lẫn máu, bị cậu ném khắp nơi. Nhưng vô luận cậu kéo nhanh thế nào, vẫn không nhanh bằng tốc độ dài của tóc. Tóc như có ý thức hướng về phía trước sinh trưởng, chui vào cơ thể Chu Quyết, rất nhanh cũng đã kéo dài tới cổ cậu, nhưng lúc này Chu Quyết căn bản đã bị sợ hãi chi phối, cậu chỉ muốn ngăn cản đám tóc chết tiệt này tiếp tục mở rộng. Cậu cư nhiên cầm dao nhỏ mạnh hướng trên cổ đâm đến, nhất thời máu tươi và tóc đều phun ra. Mà cậu thì suy sụp ngã vào trong vũng máu, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Cuối cùng xuất hiện trước mắt Chu Quyết chính là một bóng lưng ngồi xổm trong góc, tóc đen nhánh, chỉ có tóc là cảnh tượng cuối cùng Chu Quyết nhìn thấy. Bóng lưng kia phát ra một tiếng kêu thê lương, như cười cũng như. . . . . .mèo kêu.

Chu Quyết mở choàng mắt, ngẩng đầu liền nhìn thấy áp phích Gundam, cậu một tay theo bản năng đỡ lấy cổ mình, cảm giác gáy đều là mồ hôi, còn có chút cảm giác thô. Mà tay cậu thực sự cực kỳ nặng nề, nguyên lai con mèo nọ đích xác vẫn luôn ghé vào bên cạnh cậu, nửa thân thể của nó đều đặt trên tay Chu Quyết. Chu Quyết nhanh chóng rút tay ra, con mèo lim dim mắt kêu một tiếng, một đôi con ngươi xanh ngọc bích gắt gao nhìn chằm chằm Chu Quyết, sau đó quay đầu hậm hực rời đi. Chu quyết nhìn tay mình, giống như đang nhìn một khối thịt nát. Cậu nhắm mắt lại nỗ lực làm cho mình hiểu được trước đó chỉ là mộng. chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Ai chưa từng gặp ác mộng chứ?

Sau đó điện thoại lại vang lên, cậu nhận máy, lại là Tam Béo gọi tới. Tam Béo nói hắn đã về đến nhà, giống hệt lời thoại lúc trước, Chu Quyết không nhịn được cắt ngang lời hắn nói: "Mày không phải trước đó đã gọi điện sao? Tại sao lại gọi nữa?"

Tam Béo a một tiếng, sau khi nói không đầu không đuôi rốt cuộc phun ra một câu: "Lão tử vừa về nhà, đây là lần đầu tiên gọi điện cho mày a!"

Chu Quyết bưng trán dùng sức lắc đầu, sau đó cậu nói: "Tao trước đó gặp ác mộng. Có thể đó là chuyện trong mộng. Không sao, nếu trở về an toàn là tốt rồi nghỉ ngơi đi."

Tam Béo lúc này mới an tâm cúp điện thoại.

Chu Quyết thở dài, cúp điện thoại, cậu nghĩ ác mộng này có chút đột ngột, sinh ra hứng thú vi diệu với con mèo này, cậu chuẩn bị đi hỏi mẹ lai lịch của con mèo này, nhưng ngay khi cậu xoay người rời khỏi phòng giây tiếp theo, áp phích vốn dán trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, từ phía trên rũ xuống một bó tóc to, tóc không tiếng động đong đưa, sau đó liền như tia chớp thu về trần nhà, trên giường chỉ còn lại tấm áp phích nọ, mà trên băng keo hai mặt vẫn còn dính vài sợi tóc dài đen nhánh.

Đi tới đại sảnh, mẹ cậu mở TV xem cổ phiếu, trong tay đan áo len. Con mèo đen nọ chơi đùa quả cầu len bên cạnh bà, lăn ra rất nhiều sợi len. Sợi len dây dưa khiến Chu Quyết nghĩ đến cơn mộng kia, nhớ tới cánh tay lại bắt đầu ngứa.

Chu Quyết dời tầm mắt hỏi: "Mẹ, mèo này từ đâu tới đây?"

Mẹ nói: "Tự nó chạy đến cửa nhà chúng ta, chính là tuần trước. Mẹ thấy không bẩn, lại không kêu ồn ào nên nuôi. Dù sao cũng không có gì xấu."

Chu Quyết nói: "Tự chạy tới? Nó sẽ leo cầu thang?"

Mẹ Chu Quyết ngừng công việc trên tay, dừng một chút, hiển nhiên bà không nghĩ tới điểm này, song lập tức trả lời nói: "Aiz, cũng có thể là ai đó ném, sau đó nó chạy đến cửa nhà chúng ta, buổi tối trời mưa, mẹ nửa đêm thấy nó trú trên thảm cửa chúng ta, ngày thứ hai cư nhiên vẫn không đi. Thật sự rất đáng thương. Con không thích con mèo này?"

Chu Quyết cười nói: "Sao vậy được, rất dễ thương."

Mẹ Chu Quyết cũng mỉm cười nói: "Bất quá rất kỳ quái, con mèo này cái gì cũng ăn, nhưng không ăn cá, con nói xem mèo nào lại không ăn cá?"

Chu Quyết không để tâm, cậu qua loa lắc đầu, cầm điều khiển từ xa chuẩn bị chuyển kênh.

Mẹ Chu Quyết lâu như vậy chưa gặp con mình, bắt đầu mở máy hát, tiếp tục nói: "Nói cũng thật khéo, con mèo này có lẽ thật là thứ tốt, lúc đầu ba con đi câu cá, cũng thật sự quái, một con cá cũng không câu được, cuối cùng trên bãi ghềnh phát hiện một con cá bụng trắng mắc cạn, cũng chẳng biết là loại nào. Dù sao thấy cá không chết liền ném vào trong thùng. Để cho mẹ chuẩn bị sạch sẽ đem nấu canh. Mẹ lén đem đầu cá cho con mèo này ăn, mẹ từng nói rồi, con mèo này không ăn cá, chẳng những không ăn còn làm đổ nồi canh cá. Ba con thiếu chút nữa đá thẳng con mèo ra ngoài, may là mẹ phát hiện cá này kỳ thật không tươi, trong đầu cá có rất nhiều sâu nhỏ, giống như sâu bột. Thế nhưng trong nội tạng cá, con nói xem mẹ có phải già rồi mất trí nhớ không? Làm thế nào lúc rửa cá không phát hiện chứ? Mèo đánh đổ canh cá, thịt lật xuống đất, có vài con sâu chết dính vào trên thịt cá. May mà mẹ mắt tinh, mới không để ba con oan uổng con mèo này a."

Chu Quyết nghe đến đó, cảm thấy con mèo này chẳng lẽ thật có linh tính? Nó tại sao hết lần này tới lần khác xuất hiện ở cửa nhà cậu, trong đầu cậu nhớ tới cơn mộng kia. Trong đại não vẫn còn vang lên tiếng sàn sạt.

Cậu cúi đầu nhìn mèo đen vẫn như cũ chơi đùa cuộn len, sau đó như phát hiện Chu Quyết đang dõi theo nó, ngẩng đầu quay về hướng cậu kêu meo meo hai tiếng, sau đó tiếp tục vo tròn cuộn len.

Nó như đang nghe bọn họ nói chuyện, thường thường sẽ ngẩng đầu nhìn bọn họ, sau đó lại không một tiếng động tiếp tục chơi đùa cuộn len.

Mẹ để Chu Quyết đặt tên cho mèo đen, Chu Quyết tùy tiện nói một câu: "Vậy gọi A Meo đi."

Mẹ mím miệng, ủy khuất nói: "Không thể nghĩ ra tên tốt hơn sao, mẹ gọi nó meo meo nửa ngày, nó cũng không đáp lại mẹ."

Chu Quyết ha ha nở nụ cười, cậu híp mắt nói: "Như vậy đi, nó đến vào buổi tối thứ tư phải không. Con nhớ hình như. . . . . .A, ngày đó chính là một đêm mưa."

Không ngờ nói ra hai chữ đêm mưa này, con mèo cư nhiên meo một tiếng, như đang đáp ứng. Chu Quyết thấy nó hăng hái kêu, lại gọi một tiếng Dạ Vũ, nó lắc lư đầu vài cái, ngẩng đầu nhìn cậu, thời điểm này cậu phát hiện con mèo cư nhiên giống người đang mỉm cười. Lộ ra hàm răng trắng đều, nụ cười này khiến cả người Chu Quyết không nhịn được run rẩy.

Lúc này hai người mê cờ rốt cuộc đã tận hứng (rất có thể là đói bụng), rốt cuộc thu cờ đi tới phòng khách, nhìn thấy hai mẹ con đều đang chơi với mèo, cũng sang giúp vui, ông nội Chu Quyết đã ngoài bảy mươi tuổi, có chút bệnh đục thủy tinh thể nhẹ, ông híp mắt nhìn con mèo nói: "Hai mẹ con thật thích con mèo này ha, nhưng mà con mèo này quả thực đặc biệt, linh khí dồi dào đó!"

Chu Quyết rất thích nghe ông nội tán gẫu, ông nội của cậu trước đây từng học tư thục, từng học viết sách, lúc vừa giải phóng còn viết cho tòa soạn chút bài. Xem như một tiền bối của thành phần trí thức, ông biết rất nhiều thứ Chu Quyết chưa từng nghe qua. Cho nên ông những chỗ ông nói luôn khiến Chu Quyết cảm thấy kinh ngạc.

Ông cụ vuốt chòm râu bạc dưới cằm nói: "Con mèo này nha, kỳ thật phân ra, chó đen trừ tà, mèo đen thông linh. Nhưng trong đám mèo đen khắc quỷ nhất, phải tính đến huyền miêu!"

Chu Quyết nói: "Huyền miêu? Có phải. . . . . .Huyền miêu, vật trừ tà. Đặt yên ổn ở hướng nam. Tôn tử đều yên ổn. Kỵ di dịch?"

Ông cụ chép miệng vài cái gật đầu nói: "Không sai, không sai, chính là cái này. Đây chỉ chính là Huyền Miêu cổ đại."

Chu Quyết nghi ngờ hỏi: "Không phải là. . . . .hắc miêu sao?"

Ông cụ lắc đầu nói: "Không phải a, mèo đen thuần sẽ không phải là huyền miêu rồi. Con xem này, ông viết cho con xem. Chữ tiểu triện (kiểu chữ thời nhà Tần) huyền viết thế nào hả, phía dưới là một sợi tơ xoắn bện, phía trên tơ xoắn là đế của chữ hệ, kỳ thật chính là một loại tơ nhuộm cổ đại dùng làm nút kết tơ. Cho nên ý tứ của nó kỳ thật không phải màu đen thuần, mà là trong đen chứa đỏ."

Chu Quyết ngắm hai mắt mèo nói: "Con mèo này. . . . . .Chính xác a, phần trán nó có một khối màu đỏ thẫm. Aiz, thật đúng là huyền miêu a!"

Ông cụ đổi vẻ vui đùa trước đó, thoáng nghi hoặc nói: "Ừm, nhưng mà, huyền miêu này chỉ xuất hiện ở nơi sát khí nặng, xuất hiện ác quỷ. Bình thường muốn nhìn thấy cái bóng của nó cũng khó. Ở nhà chúng ta. . . . . .Chẳng lẽ đến cảnh báo chúng ta? Mấy đứa đều cẩn thận một chút cho ông. Bất quá con mèo này khắc ác quỷ nhất, có nó hẳn sẽ không sao. Dưỡng tốt nó cho ông. Đầu năm đến miếu thành hoàng một lần, phải xá xá nhang."

Ông nội Chu Quyết nói nói rất nhẹ nhàng, người trong nhà cũng chỉ nghe cho vui tai, cha còn cười ha hả, nhưng Chu Quyết nghe được, mỗi một câu đều tựa như một dạng đả kích cậu. Cậu biết con mèo này kỳ thật hướng cậu mà tới, nghĩ tới cơn ác mộng kia, lại nghĩ con mèo tại sao Chu Quyết chưa đến trước mặt nó, liền phát ra tiếng kêu chói tai. Tại sao tới nhà mình vào buổi tối quỷ hồn Lão Cửu xuất hiện. Tại sao gọi nó Dạ Vũ, nó sẽ nở nụ cười như vậy, hết thảy đều giống như đang cảnh báo sự tình sắp xảy ra.

Nhưng có một việc, Chu Quyết cho rằng ông nội đưa ra đáp án nọ, là muốn lưu lại con mèo này. Bởi vì nó là huyền miêu khắc ác quỷ nhất. Nó là tới để lại cho bọn họ cảnh cáo cực kỳ trọng yếu. Có lẽ vào thời điểm mấu chốt nó sẽ là pháp bảo giữ mạng cả nhà Chu Quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.