Mặc Vân rốt cục cười ra tiếng, hướng cô đến gần, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Chị, em đã đến.”
Sau đó ngoài dự kiến của mọi người, cô nâng hai tay lên nhéo cái mặt hắn,
dùng sức chà đạp một phen mới nói: “Thật, thật mềm a, tốt, tốt. . . . . . Nhưng. . . . . . Ơ!”
“Khi nào thì chị ăn nói lắp bắp vậy?” Bị
Nam Nam chà đạp một phen, khẩn trương trong lòng đã sớm tiêu tán, chỉ
còn lại sự vui vẻ cùng ngọt ngào, rốt cục được chạm vào vợ rồi, không,
là vợ chủ động chạm vào mình đó nha.
Trên gương mặt còn lưu lại
dấu vết bị vuốt ve, ai kêu cô dùng lực quá lớn làm chi. Quá gần, có thể
cảm nhận hơi thở từ đối phương, Mặc Vân rốt cục nhịn không được ôm cổ
cô.
Tiểu Cầm cùng Đại Dũng hé miệng cười.
Lí Nam Nam sợ run cả người, lúng ta lúng túng hỏi: “Mặc tiểu trư? Thật là em?”
“Ừm.” Mặc Vân càng ôm chặt một chút, liền buông ra, dù sao mới lần đầu gặp
mặt nên không dám quá mức. Bất quá hai mắt cô sáng lên: “Em đáng yêu
quá!! A, em trai, em thật cao oa, da còn mịn màng nữa, bảo dưỡng sao
vậy?”
Tiểu Cầm hóa đá… Nha đầu này lại ngứa mình, nào có chuyện
vừa gặp đối tượng trên mạng mà đã nói những lời này, tư tưởng của cậu ấy thường dân như nàng quả nhiên không hiểu được!
“Lí Nam Nam, cậu nên cho tớ cái công đạo đi?” Từ Dương không nghĩ tiếp tục nhìn họ thân mật, giọng điệu lạnh nhạt nói.
Mặc Vân nhìn cô tràn ngập yêu thương, đây là bạn gái hắn, là vợ hắn nha,
ngày hôm qua còn ở trong ảo tưởng, hôm nay thật sự xuất hiện ở trước
mắt, quá tốt ^_^ Bất quá khi Từ Dương mở miệng nói chuyện, Mặc Vân liền
nhìn về phía cậu ta, đây là nam sinh được ghép với vợ hắn sao, chính là
cái người lúc nãy trên sân khấu nhảy những vũ điệu nóng bỏng với vợ hắn
đây mà, hắn để ý, hơn nữa phi thường để ý, lại xuất hiện tình địch?!!
“A, công đạo gì?” Nam Nam ngoài miệng nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm
Mặc Vân, chỉ khi hắn đứng trước mặt cô, cô mới cảm thấy có bạn trai là
điều kỳ diệu cỡ nào.
Từ Dương nhíu mày, không thèm nhìn mình cơ
đấy, vì thế tức giận nói: “Cậu có bạn trai, sao không nói tớ biết? Có
phải bạn bè không vậy.”
Lúc này Lí Nam Nam mới quay đầu nhìn cậu: “Không phải đã nói tớ gả ra ngoài rồi sao, chính cậu không tin đấy thôi.”
Trong trường hợp này, Mặc Vân không biết nên nói cái gì, chỉ là đối Từ Dương
cười cười, Tiểu Cầm hợp thời chen vào: “Đi thôi Nam Nam, đừng đứng ở chỗ này nữa, mau về kí túc xá thay đồ, sau đó kiếm cái gì ăn lót bụng.”
Hậu trường người đến người đi đã chú ý bên này, Từ Dương cũng không nghĩ
khiến cho nhiều động tĩnh, rầu rĩ một câu: “Một hồi toàn thể diễn viên
chụp ảnh lưu niệm, cậu nếu có việc thì có thể đi trước, tớ có việc, bye
bye.” Nói xong, cậu liền đi ra ngoài. Đi ra khỏi hậu trường, Từ Dương
cười nhạo chính mình, mấy ngày nay cùng cô một chỗ lâu như thế nào cũng
có nghĩa gì đâu, bạn bè mà thôi, ngay từ đầu đã phân rõ quan hệ, không
mặn không nhạt vậy mới thích hợp, tâm tình dư thừa đều không quan trọng. Cô có bạn trai hay không thì liên quan gì cậu.
Mặc Vân đối cụm
từ “gả ra ngoài” rất hưởng thụ, chờ cô thu thập xong xuôi liền nắm tay
cô, cùng Tiểu Cầm Đại Dũng đi thẳng ra ngoài, động tác tự nhiên đến vậy, tựa như bọn họ đã kết giao thật lâu.
Trên đường đi gặp rất nhiều người quen, đều kinh ngạc thấy Nam Nam thế nhưng có bạn trai, nhất là
đám nam sinh nhảy cùng cô, còn có nhóm nữ sinh trong hội văn nghệ, đương nhiên càng cảm thấy tò mò đối với vị soái ca mới xuất hiện.
Khi
đi trên đường gió đêm thổi vù vù làm cho đầu óc thanh tỉnh không ít,
văng vẳng bên tai là giọng Tiểu Cầm đang vui sướng kể lại kế hoạch tuyệt vời này, nhưng cô chẳng quan tâm nữa mà chỉ cố gắng cảm thụ độ ấm từ
lòng bàn tay siết chặt, thầm cảm thán: trời ạ, em trai đang nắm tay
mình!
Hai người đàn ông chờ dưới kí túc xá, mà sinh vật 1, 2 chạy đến ban công hướng dưới lầu nhìn xung quanh, muốn nhìn thấy tiểu mĩ
nhân trong truyền thuyết. Đại Dũng hăng hái chào hỏi, sẵn tiện giới
thiệu cả Mặc Vân, làm cho hai nàng thụ sủng nhược kinh. Sợ hãi than hai
cái trạch nữ phòng mình câu được rùa vàng, so sánh lại mình, thầm quyết
tâm đẩy mạnh tiêu thụ /(ㄒoㄒ)/
Rốt cục tẩy trang xong lộ ra gương
mặt mộc, thay đổi quần áo, trước khi đi, Nam Nam đứng ở trước gương lại
hỏi Tiểu Cầm: “Em ấy thực sự đến đây sao?”
Đêm nay, ba người đã ăn qua cơm chiều tiếp tục trải qua ăn khuya mới Nam
Nam, cũng làm tính tìm một nơi thích hợp để nói chuyện. Mặc Vân tinh tế
quan sát Nam Nam, cảm thấy chính mình nhặt được bảo vật, sao vợ có thể
đẹp đến như vậy, mà Nam Nam đối Mặc Vân thủy nộn rất vừa lòng, hơn nữa,
nhiều lúc nói chuyện hơi quá đà nhưng bọn có trụ cột tốt lắm.
Bất quá, hành động thân mật lúc đầu còn hơi gượng gạo, rồi sau đó, chính là thực tự nhiên nắm tay nhau.
Đêm đó, Tiểu Cầm qua đêm với Đại Dũng ở bên ngoài, nhưng Nam Nam muốn trở
về phòng ngủ, làm sao lần đầu tiên gặp mặt liền cùng hắn qua đêm, ngẫm
lại có chút hơi quá. Cho nên, Mặc Vân đưa cô tới cổng, thiếu chút nữa
xúc động đi lên ôm cô vào lòng, nhưng là vẫn nhịn xuống, cái gì đến sẽ
đến.
Được ba ngày nghỉ, ngày đầu tiên đi công viên trò chơi, ngày hôm sau đi vòng quanh thành phố C, ngày thứ ba, Tiểu Cầm và Đại Dũng
tách nhau đi riêng, Nam Nam với Mặc Vân thì đi dạo trong khuôn viên
trường.
Đại học, là nơi hắn rất muốn vào. Vì mẹ hắn hay phát
bệnh, cha hắn xảy ra biến cố thì có lẽ hắn cũng là một sinh viên bình
thường như người khác.
Từng đi qua trường trung học hắn từng học
có lối kiến trúc đẹp hơn C đại nhưng là thua về khí thế. Vườn trường này thật lớn, phân ra bắc và nam khu; đường lát đá, có bốn làn xe chạy;
kiến trúc thật hùng vĩ, đi bên trong đều có lo lắng lạc đường; hoàn cảnh tuyệt đẹp, có một con sông vắt ngang, xanh mướt rộng lớn, hoa cỏ khó
phân.
Hắn nắm tay Nam Nam, nghe cô nói về chuyện xưa của từng
ngóc ngách. Nhất là đi ngang qua dãy học, hắn thế nhưng nói muốn đi vào
phòng học ngồi. Vì thế hắn thấy được phòng học thật lớn trắng tinh, máy
tính, máy chiếu thiết bị đầy đủ hết, trên bàn có mấy cuốn sách dày cộm
đặt ngẫu nhiên, mở ra xem thử toàn là những kiến thức cao thâm, nhưng
ngồi ở trong đó, hắn bắt đầu ảo tưởng lão sư đang giảng bài, đồng dạng
với không khí khi còn học ở cao trung, có bao nhiêu tuyệt vời.
Cô lại dẫn hắn đến thư viện, đại môn rộng lớn ngay trước mắt, bên trái là
cái hồ nhỏ mới xây, cửa sổ theo lối gothic, còn có đài phun nước ở giữa
hồ, đàn vịt trời đang tung tăng bơi lội. Lúc tiến vào bị không khí im
ắng và mùi của sách gây áp lực không ít, đi qua một loạt giá sách, Mặc
Vân liền hối hận vì sao mình lại bỏ lỡ chuyện học hành, vì sao lúc còn
có cơ hội không nắm chặt trong tay.
Đi dạo nguyên buổi sáng, hai
người ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nơi đây là thánh đường tình yêu, cây liễu trụi lũi vì hiện tại là mùa đông, đang là nghỉ lễ nên các cặp tình nhân lựa chọn ra ngoài chơi, cho nên thánh địa tình yêu trong trường thật
vắng vẻ.
Hai người đã thân mật không ít, nhưng là hôm nay Mặc Vân lại trở nên có chút trầm mặc, Nam Nam hỏi hắn:
“Mệt à? Trường học rất to đi.”
“Em thực hâm mộ mấy người. . . . . .” Hắn thản nhiên thốt một câu: “Có một hoàn cảnh tốt như vầy để học tập, thật tốt.”
Nam Nam tựa hồ nghe ra một tia manh mối, an ủi nói: “Con đường mỗi người
đều khác nhau, chỉ cần chính mình cố gắng thì sẽ đạt được hạnh phúc.”
Mặc Vân dùng sức nắm tay cô, há mồm muốn nói cái gì lại thôi, Nam Nam lẳng
lặng nhìn hắn, càng đợi, cô đại khái có thể đoán được hắn muốn nói cái
gì.
Quả nhiên, hắn mở miệng:
“Em căn bản không xứng với
chị. . . . . . Chênh lệch đó hai ta đều nhận thấy, chị vĩ đại, trường
học cũng có nhiều nam sinh vĩ đại, em thua bọn họ nhiều lắm, chị có ủy
khuất không?” Mặc Vân một hơi nói xong, giống sợ cô đánh gãy, ánh mắt
biểu lộ bất đắc dĩ cùng thản nhiên bi thương.
Nam Nam chăm chú
nhìn vào mắt hắn, môi giật giật, nhưng không nói gì, nghiêng người hôn
lên môi hắn. Gặp Mặc Vân ngẩn người, Nam Nam cười nói:
“Em đã
quên cách nhìn của chị với nam sinh? Đúng, trong đây không thiếu thiên
tài nhưng đâu phải ai học đại học cũng là vĩ đại, có thể thích ứng với
xã hội hay bị xã hội lợi dụng. Cho dù là chị, có lẽ ngoại nhân cảm thấy
vĩ đại, nhưng chị biết rõ khuyết điểm cùng nhược điểm của mình, chị thực lười, có đôi khi thậm chí không nghĩ bước tiếp, chị không thích học,
cũng không giống mọi người ganh đua nhau. Mỗi người cũng không hẳn là
phế vật, trừ phi chính mình muốn từ bỏ.”
Mặc Vân nghe đến nhập
thần, nâng tay lên xoa xoa mặt cô, Nam Nam tiếp tục nói: “Huống hồ, em
còn nhỏ a, trong nhà trải qua biến cố, chị hiểu em đã trải qua những khó khăn gì, em có thể kiếm tiền, có thể nuôi gia đình, em đã là nam nhân
địch thực rồi, cho nên sau này không cho phép em nói linh tinh như thế
nữa.”
“Chị. . . . . .” Mặc Vân ôm cổ cô, đặt đầu vào bả vai cô, cọ cọ: “Cám ơn chị, gặp được chị thật tốt.”
“Hừ, nít ranh.” Nam Nam vỗ nhẹ vừa an ủi.
“Nam Nam, em hôn chị nhé?”
“. . . . . .”
“Không nói là đồng ý.”
Vì thế Mặc Vân buông cô ra, cúi đầu xuống, Nam Nam trong lòng “Bang bang”, thấy hắn càng ngày càng gần, lúc này có nên nhắm mắt lại không?
“Chị khẩn trương a? Không phải mới vừa rồi còn hôn em sao?” Hắn đang gần
trong gang tấc, khi nói chuyện hơi nóng phả vào mặt, ngứa ngáy khó chịu.
“Nào có. . . . . .” Cô rõ ràng lo lắng quá mức, vì thế Mặc Vân hôn lên trán
cô, tuy cảm nhận được đôi môi mềm mại ấy, nhưng trong lòng có điểm thất
vọng.
“Đi thôi, bờ sông rất lạnh, đến khu thể dục đi dạo đi.” Nam Nam đứng lên theo. Nhưng cô vừa đi lên phía trước, đã bị hắn kéo qua,
khoảnh khắc xoay người , đôi môi đã bị cảm giác ôn nhuyễn bao trùm.
“Ô. . . . . .”
“Ngoan, mở miệng ra. . . . . .” Hắn dẫn đường cho cô.
“Ô. . . . . .”
Đầu lưỡi hắn vói vào bên trong dây dưa, lưỡi thi thoảng bị răng cô nghiền qua, nguyên lai hôn môi chính là loại tư vị này sao?
Rốt cuộc qua bao lâu Nam Nam không biết, cô cảm thấy cả người vô lực, bị
người khảm vào lòng mới không khụy xuống. Kỳ thật Mặc Vân cảm thấy hôn
rất ngắn, lo ngại cô khó thở nên mới buông ra, còn không quên nhẹ nhàng
liếm môi một chút.
“Em. . . . . . đây không phải lần đầu tiên em hôn người khác đi?” Hắn đêm cô kéo vào lòng mới rầu rĩ lên tiếng.
“Như thế nào không phải. . . . . . em cũng là lần đầu tiên.”
“Gạt người, rõ ràng. . . . . .thuần thục.”
“Trực giác của nam nhân. . . . . .” Mặc Vân dùng sức ôm lấy cô, cười nhẹ:
“Nguyên lai chị ngây thơ như vậy, hôn một chút mà thôi đã xấu hổ thành
như vậy.”