Mặc Vân từ phòng Nam
Nam đi ra, đang chuẩn bị dọn dẹp phòng tắm thì phát hiện mẹ của hắn đứng ở đầu cầu thang. Hắn cả kinh, thân thiết nói:
“Mẹ, đã trễ thế này không đi ngủ đi? Mau về phòng nhanh a.”
“Con ngoan, cơ thể của mẹ nên mẹ biết, hiện tại rất tốt. Con dọn phòng tắm đi rồi ra đây nói chuyện với mẹ.”
“Vâng.” Mặc Vân sắc mặt cũng dần ngưng trọng, hắn tựa hồ đoán được mẹ muốn nói cái gì, trước tiên đỡ bà về phòng.
Nhanh chóng dọn xong sau đó rót cho bà một ly nước ấm, ngồi ở bên người: “Mẹ, nói cái gì không thể ban ngày nói sao, hiện tại đã trễ thế này. Uống
nước đi, thời tiết nóng, mẹ lại không thể ngồi trước quạt, xem xem môi
cũng nứt hết rồi kìa.”
Mẹ Mặc tiếp nhận ly nước, mang ánh mắt yêu thương nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài: “Đêm nay không ngủ yên được, nghe
thấy hai con đã trở lại nên muốn nói chuyện tý. Huống hồ ban ngày con có tâm tư nghe mẹ nói chuyện sao, ánh mắt luôn hướng về ai kia.”
“Mẹ. . . . . .” Mặc Vân ngượng ngùng cười, biết bà đang trêu ghẹo, còn có
điểm áy náy dường như hỏi: “Mẹ muốn nói chuyện về Nam Nam?”
Bà
liền ôn nhu nói: “Đúng vậy, lần trước đến mẹ sẽ không nói cái gì. Nhưng
lần này là nguyên kỳ nghỉ hè nên mẹ muốn dạy con một chuyện.”
Bà cười dịu dàng kéo tay con qua, thấm thía nói: “Nam Nam là cô gái tốt,
mẹ cũng không phản đối, mẹ đoán cha mẹ cô ấy chưa biết chuyện giữa hai
đứa đi.” Gặp con có chút ảm đạm gật đầu, bà tiếp tục: “Nhà chúng ta hiện tại không thể so với trước, con cũng không đến trường, nói vậy nhà
người ta sẽ không dễ dàng đồng ý. Nhưng là mẹ tin con trai ngoan của mẹ, như vậy họ mới phát hiện ra điểm tốt ở con, nhất định họ sẽ cảm động,
chỉ cần con và Nam Nam có lòng tin. Đúng hay không?”
Mặc Vân
trịnh trọng gật đầu, ánh mắt lộ ra cổ kiên nghị. Bà lại cười khẽ: “Cho
nên, mẹ hiện tại muốn dạy con là phải có trách nhiệm với Nam Nam. Ý mẹ
là đừng làm bẩn sự trong sạch của nó. Chuyện về sau hai đứa có viên mãn
hay không rất khó nói, dù sau này có xảy ra tình huống xấu mặt mũi Mặc
gia vẫn còn. Con hiểu chưa?”
“Con hiểu, mẹ. Lần trước mẹ đã dạy con rồi, không phải sao?”
“Con hiểu là tốt. Cho nên con vào phòng mẹ ngủ đi, con đừng giận đây là muốn tốt cho con, có biết không!” Bà thấy hắn không cam lòng cho nên giả bộ
giận dữ.
Mặc Vân chỉ phải gật đầu đồng ý, nỗi khổ của bà hắn rất
hiểu, tuy rằng trong lòng kêu khổ thấu trời. Sau đó từ đêm này hắn phải
qua phòng bà ngủ, chăn nệm dì Phương chuẩn bị tốt lắm.
Hôm sau, cô tỉnh dậy đầu đau như muốn nứt ra. Liền đánh răng rửa mặt chuẩn bị xuống dưới lầu: “Sớm a.”
Mặc Vân trực tiếp hôn lên trán cô, đem cô ôm vào lòng. Thừa dịp mẹ cùng dì
Phương đang tản bộ nên tranh thủ thân thiết mới phải đạo.
“Tối hôm qua?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Chị ngủ ở bồn tắm nên em ẵm chi ra giường.”
“A, nhưng….quần áo?”
“Đương nhiên em thấy hết.” Mặc Vân cười xấu xa, hắn thích xem bộ dáng khẩn trương của cô, “Đã sớm nhìn thấy hết, ngượng cái gì?”
Nam Nam không dám tái dây dưa vấn đề này, chạy nhanh nói: “Hôm nay không đi làm?”
“Không. Ngày mai chị chính thức đi làm em mới ra đó, cho nên hôm nay em cùng chị đi chơi nhé. Muốn đi đâu?”
“Ừm. . . . . Bờ biển! Chị muốn ngắm biển.”
“Được a, bất quá ăn sáng trước đi.” Nhìn căn nhà thật sạch sẽ, em trai đúng
là đảm đang nha ^_^ Về sau gả cho em ấy thì hạnh phúc biết bao?
“Suy nghĩ cái gì? Vẻ mặt thật háo sắc.” Mặc Vân đưa bữa sáng lại đây, mỉm cười nói.
“Nghĩ đến em.”
“Nghĩ cái gì? Có phải hay không. . . . . .” Cho dù trong nhà hiện tại không
có người, hắn lại kề sát cô mà nói. Nam Nam lập tức đẩy hắn ra, đỏ mặt
trách mắng: “Sắc lang!”
Mặc Vân vô vị nhún nhún vai, chính là
khuyên cô ăn nhanh đi. Ăn xong hai người trước đi dạo phố, còn muốn mua
áo tắm đâu. Ở trong tiểu khu gặp được mẹ hắn cùng dì Phương, hai người
không ngừng tỏ ra thân thiết với Nam Nam còn khiến cho bác bảo vệ tiểu
khu nghĩ họ là người một nhà.
Nam Nam mặc áo tắm do hắn chọn, tuy hắn muốn cô mặc Bikini lắm, nhưng hắn rất ích kỷ, vợ của hắn tốt như
vầy nên để mình hắn nhìn thấy thôi. Khi chọn xong khiến cô xấu hổ không
thôi. Đó là một bộ hai kiện, áo dưới phần chân ngực có họa tiết nhúng,
màu hồng nhạt, có dây đeo quàng qua cổ và lưng, Mặc vào đang yêu cực kỳ, như cô gái mới lớn tràn đầy sức sống.
Đương nhiên, Nam Nam quyết tâm ngó lơ, nhưng là buổi chiều khi diện bộ đồ ấy thu hút không ít ánh
mắt. Bất quá, nhanh chóng bị cảnh biển bao la trước mặt xua tan, hơn nữa còn có mỹ nhân bồi bên cạnh mà.
Chơi cho tới khi mệt lã cô vào nghỉ mệt dưới tán ô, cùng Mặc tiểu trư nói chuyện phiếm.
Mặc Vân tự thoa kem chống nắng cho cô, sẵn tiện vuốt ve làn da trắng noãn,
không khỏi có chút đau lòng nói: “Đen da rồi này, chị có là con gái
không đấy?”
“Chị đang cao hứng mà hơi đâu quan tâm mấy cái đó.”
“Nha, tiểu trư.”
“Hử?”
“Em tính kinh doanh khách sạn mãi à. . . . . .”
Mặc Vân ngốc lăng, lập tức thoải mái, chung quy chính mình phải khiến cô có cảm giác mình là chỗ dựa vững chắc. Xoa xoa tấm lưng mịn màng thản
nhiên nói: “Vậy chị thấy em nên làm cái gì?”
“Tiểu trư, em giận à? Chị không có ý đó.” Nam Nam nhanh chóng giải thích: “Chị cảm thấy em còn trẻ cho nên…hử.”
Hắn dùng môi ngăn chặn lại, hôn xong liền cười nói: “Em đâu có giận, đúng là cũng muốn làm cái gì đó.”
“Là cái gì?”
“Kỹ sư a, hai năm nay em tự học không ít đâu.”
Lại nói tiếp, Nam Nam thấy ở sopha nhà hắn có không ít sách nhưng chẳng chú ý tới.
“Này, cần học môn trụ cột là mỹ thuật tạo hình đi.”
“Đã học qua. Em có quen mấy vị giảng viên dạy môn đó.” Nói đến việc này mắt hắn hơi hơi tỏa sáng, tiếp tục nói: “Quan trọng là có tiền hay không
thôi chứ muốn học giờ nào mà chẳng được.”
Nghe thế Nam Nam liền hiểu: “Cho nên Vân Vân muốn ổn định mới tiếp tục đi học?”
“Chính là vậy.” Mặc Vân nói tiếp: “May Trương sư phụ đỡ một phần, huống hồ em còn trẻ mà?”
Nam Nam cao hứng ôm cổ hắn: “Chị nhất định luôn luôn ủng hộ em!”
Từ đó về sau Nam Nam luôn chú tâm vào công tác, công ty S vậy mà có đồng
phục, mặc lên rất có hương vị tiếp viên hàng không. Nam Nam chỉnh lại
búi tóc, khiến Mặc Vân chảy nước miếng.
Mỗi sáng hắn vẫn đưa cô
đi làm, ngày thường rãnh rỗi thì ở bên kia đường ngồi chờ. Từ đây nhìn
sang bên kia đường nhìn cô làm việc, cũng không tiến lên quấy rầy, hai
người bốn mắt đầy ý cười thực hạnh phúc. Có một lần, ngay cả Tần Càng
cùng Hạ Nhàn cũng đến đây, bọn họ muốn chờ cô cùng đi chơi, nhìn bộ dáng làm việc thành thục của cô, Hạ Nhàn nhịn không được cảm thán: chậc
chậc, này đúng là một cái mỹ nhân bại hoại.
Mặc Vân ấn theo kế
hoạch tiến từng bước một, dần dần bổ sung kiến thức, Nam Nam tự nhiên
trở thành một lão sư tốt. Khó khăn gì cũng không sợ, bọn họ còn trẻ,
nhân sinh còn dài, nên liều mạng thì liều.
Tương lai, ai đoán
trước được, tựa như hắn không thể hứa hẹn gì, điều mà hai người có thể
làm chính là nắm chắc hiện tại, tùy ý nhân sinh sáng lạn nở rộ, đợi cho
khúc hát thanh xuân kết thúc cũng không oán không hối.