Nguyệt Hạ Tiểu Lâu không được để mắt khoảng nửa tiếng, rốt cuộc lần thứ hai chiếm được sự chú ý của lão đại hắn, Giang ca rốt cuộc cũng nhớ tới sự tình lúc nãy anh nhìn thấy.
“Tiểu Lâu Lâu, ta giới thiệu, đây là nhị đệ của ta.” Giang ca kéo Giang Phong Nguyệt tới, nghiêm túc giới thiệu cho Nguyệt Hạ Tiểu Lâu.
Cho nên, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu hiểu được, nếu muốn động tới một cọng lông tơ của Quân Lâm Thiên Hạ thì phải bước qua xác lão đại hắn, vấn đề này còn nghiêm trọng hơn cả Tiếu Khinh Trần gấp trăm lần!
“Đại ca, anh khỏi cần giới thiệu, em với hắn đã rất “quen thuộc” rồi.” Giang Phong Nguyệt tự tiếu phi tiếu nhìn Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, hắn đến trò chơi không phải tìm thân thích, nhưng bây giờ hắn thật cao hứng.
“…” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu vẫn nghiếng răng nghiến lợi trừng hắn, “Lão đại, hắn là Quân Lâm Thiên Hạ, giết chết ta, còn giết Nam Phong và Âm Thư, còn đoạt Hồng Loan kiếm của ta…”
“Không phải là một thanh kiếm sao, có cái gì đâu, lão đại đi xoát cho ngươi một cái.” Giang ca đánh gãy của hắn ta, “Bị giết một lần cũng không phải chuyện gì lớn, người trong giang hồ sao không thể bị chém vài đao, đúng không?”
“!!!!!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Giang ca, nếu trên đỉnh đầu đối phương không phải là lão đại hắn, hắn nhất định rút kiếm chém người.
Đáng tiếc, hắn không dám làm như thế.
“Đúng rồi Tiểu Phong, em là Quân Lâm Thiên Hạ, em với Dự Chiến Thiên Hạ Tiếu Khinh Trần xảy ra chuyện gì, những lời đồn đó đều là thật?” Giang ca hỏi xong đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, “Ngày đó em nói với cha…”
Giang Phong Nguyệt ra hiệu ngăn cản lời anh nói, bây giờ không được, còn có người ngoài ở đây!
Giang ca ho khan hai tiếng, “Tiểu Lâu Lâu, tối nay ta sẽ giải thích với ngươi, ta đi trước a, hỏi thăm bọn Âm Thư giúp ta.” Vừa nói anh đã kéo Giang Phong Nguyệt lên ngựa.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn lão đại nhà hắn cướp đi đại cừu nhân hắn ngay trước mặt mình.
…
Giang ca trong trò chơi không đặt mua nhà, không phải do anh không có tài lực vật lực mà là lười đặt mua, công việc của anh bận rộn quay như chong chóng, lúc nào rảnh rỗi thì ở trong nhà, có thời gian thì đi làm nhiệm vụ giết người.
Bởi vậy, Giang ca trực tiếp mang Giang Phong Nguyệt tới bang phái.
Bang hội lúc này không có ai, Giang Phong Nguyệt lần đầu tiên tiến vào bang phái, bố trí trong bang không có gì đặc thù lắm, so với tửu lâu thì chỉ thiếu mấy cái bàn mà thôi.
“Tiểu Phong, thành thật khai báo, em với tên hồ ly bên Dự Chiến Thiên Hạ xảy ra chuyện gì?” Giang ca không phải là người bát quái, hầu hết các bát quái trong Giang Hồ là anh nghe người khác nói.
Anh biết Dự Chiến Thiên Hạ Tiếu Khinh Trần, du hý đệ nhất mỹ nhân, chính là một con độc hạt tử (bò cạp có độc). Khi vào trò chơi anh nghe không ít người đàm luận say sưa về chuyện Tiếu Khinh Trần và Quân Lâm Thiên Hạ hai người có JQ gì. Anh không để ý lắm, cho đến khi Cửu Nguyệt Vân Dã đem ảnh chụp Quân Lâm Thiên Hạ cho anh xem, cùng lúc thấy được Tiếu Khinh Trần, anh mới phát hiện sự tình ra ngoài dự liệu của anh rồi.
“Ca, đừng gọi y hồ ly.” Giang Phong Nguyệt nghiêm túc nói.
“… Được rồi, em cùng Tiếu… Khinh Trần xảy ra chuyện gì? Mấy vụ tai tiếng đó là thật hay giả? Em hôm đó gọi điện thoại nói với cha có đối tượng, có phải là Tiếu Khinh Trần hay không?” Giang ca hơi có vẻ khẩn trương hỏi.
“Ca, anh hỏi nhiều vấn đề như vậy, muốn em trả lời cái nào trước?” Giang Phong Nguyệt bó tay, đáp.
“Quan trọng nhất là trả lời anh, em nói với cha là có đối tượng, có phải là Tiếu Khinh Trần?” Lúc này anh có thời gian lên trò chơi là do nhận được ân chuẩn của thái thượng hoàng và hoàng thái hậu, thái thượng hoàng và hoàng thái hậu cực kì quan tâm tới người con bảo bối thứ hai.
Giang Phong Nguyệt không vội vàng trả lời, con mắt hắn dạo quanh một vòng, mới nói: “Em có thể nói cho anh biết toàn bộ mọi chuyện, cho anh đi báo cáo với cha và mẹ, nhưng, anh phải đáp ứng em một điều kiện.”
“Đừng nói một điều, mười điều cũng được.” Giang ca phi thường ngay thẳng đáp ứng.
“Anh không hỏi trước em sẽ nêu điều kiện gì?” Giang Phong Nguyệt hỏi.
“Chỉ cần anh có thể làm được, anh khẳng định sẽ giúp em.” Cho dù làm không được, anh cũng sẽ cố gắng đi làm, tuyệt đối không làm cho đệ đệ thất vọng.
“Anh tuyệt đối có thể làm được.” Giang Phong Nguyệt thâm ý nở nụ cười.
Kế tiếp, Giang Phong Nguyệt đem toàn bộ quá trình mình nhận thức Tiếu Khinh Trần nói cho Giang ca một lần, nhưng tỉnh lược bớt chuyện Tiếu Khinh Trần cho hắn trải nghiệm nhảy cầu. (thật khôn =)))
Giang ca sau khi nghe xong, sờ sờ cằm, nói: “Như vậy, Tiếu khinh Trần tựa hồ không âm hiểm như lời đồn đãi a! Còn cho em ở trong phòng y, y có ý với em sao?”
“Ngô, có chút khả năng đi…” Giang Phong Nguyệt không tự tin lắm, Tiếu Khinh Trần đối xử với hắn không như những người khác, nhưng hắn không dám tóm gọn là do Tiếu Khinh Trần có ý với hắn.
Giang ca tựa hồ nhận thấy Giang Phong Nguyệt chán nản, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Tiểu Phong, phải có lòng tin một chút a, em ưu tú như vậy, y nhất định coi trọng em, y không phải còn nói em nếu em hoàn thành một việc, y sẽ đáp ứng em sao? Nếu y thật sự muốn cự tuyệt em thì đã sớm làm rồi, sao còn phải đùa giỡn thêm? Ăn no rỗi việc sao?”
“Nếu em cho anh biết, y muốn em trong vòng 20 ngày giết chết Hoàng Thái Tử, anh xem có phải là cự tuyệt trá hình không?” Giang Phong Nguyệt đem tay Giang ca lấy xuống, chậm rãi hỏi.
“Y bảo em đi giết Hoàng Thái Tử mới đáp ứng?” Giang ca trừng mắt lớn, Giang Phong Nguyệt gật gật đầu, Giang ca lập tức vỗ ngực nói: “Yên tâm, có anh trai ở đây, tuyệt đối sẽ cho em như nguyện.” Dự Chiến Thiên Hạ Hoàng Thái Tử, mặc dù sẽ làm mâu thuẫn hai bang càng thêm gay gắt, nhưng anh muốn đệ đệ được hạnh phúc!
Giang Phong Nguyệt hắc tuyến níu chặt Giang ca định chạy ra ngoài giết người, “Được rồi ca, em chỉ là so sánh, mỹ nhân không phải bảo ta đi giết Hoàng Thái Tử.”
“Không giết Hoàng Thái Tử thì giết ai?” Giang ca hỏi.
Giang Phong Nguyệt nhìn anh trai hắn.
Nửa phút sau, Giang ca mới lăng lăng chỉ vào chính mình, “Y bảo em giết anh? Kháo, tên này rốt cuộc nghĩ gì vậy? Y cư nhiên bảo em giết anh em, rất độc, Tiểu Phong, y quá xấu xa…”
Giang Phong Nguyệt vô lực đỡ trán, “Ca, mỹ nhân không biết anh là anh của em.”
“…” Giang ca u oán ngậm miệng lại một lúc lâu, mới hỏi: “Tiểu Phong, em sẽ không vì tên hồ ly kia liền giết anh em đi?”
“Nếu không anh cho rằng vì sao lúc ở ngoại thành em cầm kiếm đâm anh?”
“… Em khi đó không phải không biết anh là anh trai đi?”
Giang Phong Nguyệt nhếch môi mỉm cười, “Ca, anh đã đáp ứng em, chỉ cần em nói cho anh biết chuyện em với mỹ nhân, anh sẽ đáp ứng em một điều kiện…”
= 皿 =
Giang ca ba phút đồng hồ sau mới khôi phục thần trí, sau đó, dưới ánh mắt cười tà của Giang Phong Nguyệt, đến góc đại sảnh ngồi xổm xuống … vẽ vòng tròn.
Giang Phong Nguyệt một đầu hắc tuyến đi qua, “Ca, anh giúp em một lần đi.”
Giang ca nghiêng đầu sang chỗ khác, “Có vợ quên anh, em cái đồ vô lương tâm…”
“Phanh —— “
Tiếng vang vật nặng rơi xuống đất hấp dẫn tầm mắt Giang Phong Nguyệt cùng Giang ca, hai người nhìn về phía chỗ thanh âm phát ra, chỉ thấy Mộ Dung Bất Lưu Hạ xanh mặt, tay chân luống cuống từ mặt đất đứng lên.
“Lưu Hạ…” Giang ca đối đãi với thành viên trong bang rất hữu hảo, vì thế vẫy vẫy tay với hắn ta.
Mộ Dung Bất Lưu Hạ mặt nhất thời trắng ngắt, hắn hiểu lầm ý tứ nụ cười Giang ca, vội vội vàng vàng nói: “Lão đại, ta cái gì cũng chưa nghe được, ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, ta còn có việc, đi trước…” Nói xong, không đợi Giang ca lên tiếng, chạy đi như gió.
—— hắn chỉ nghe Giang ca nói “Em cái đồ vô lương tâm”.
Giang ca vẫy vẫy tay còn giữa không trung chưa thu hồi lại, đến khi thân ảnh Mộ Dung Bất Lưu Hạ biến mất vô tung, anh mới cứng ngắc nghiêng đầu, hỏi Giang Phong Nguyệt: “Anh làm cái gì sao?”
Giang Phong Nguyệt lắc lắc đầu.
Giang ca nhìn chằm chằm Giang Phong Nguyệt nửa phút, bỗng nhiên nói: “Tiểu Phong, em nghĩ xem, Tiếu Khinh Trần có chút hảo cảm với em, có thể là do tướng mạo của em hay không? Y có thể nhìn trúng vẻ ngoài của em?”
“… Mỹ nhân không phải người nông cạn như thế.” Giang Phong Nguyệt lườm anh một cái.
“Ngươi trong hiện thực thường xuyên bị người khác trêu chọc, trò chơi không thể so với hiện thực, người trong trò chơi càng không kiêng nể gì.” Giang ca không phải không kiêng dè.
Nghe vậy Giang Phong Nguyệt khóe miệng co rút, “Ca, anh gặp qua mỹ nhân chưa?”
Giang ca sửng sốt, rồi nói: “Trước nhìn ảnh chụp em có liếc qua một cái.”
“Thế nào?” Giang Phong Nguyệt hỏi.
“Cái gì thế nào? Tuy nói là đệ nhất mỹ nhân, nhưng chỉ có vậy thôi, Tiểu Phong nhà ta mới là đẹp trai vô địch nhất vũ trụ, tuy kém hơn anh trai em một chút.” Giang ca tự kỷ hất hất cằm.
“… Được rồi ca, anh đừng khoe.” Giang Phong Nguyệt cảm thấy, bản thân mình ngồi ở đây nói chuyện với anh trai thật lãng phí thời gian, “Em nói trước cho anh biết, em thích mỹ nhân, muốn kết giao với y, anh không được phá rối. Bằng không, em mỗi ngày giết anh một lần, giết anh đến nỗi thoát trò chơi.”
Nghe uy hiếp của em trai, Giang ca cực kỳ bất nhã ngoáy mũi, “Tiểu Phong, em mới cấp 22, muốn giết anh, có bổn sự đó sao?”
“… Thôi, anh không thử.” Dù sao đi nữa, Giang ca không thích nhìn thấy cảnh anh em đấu đá nhau, “Có điều Tiểu Phong, em giết anh một lần anh phải rụng nửa cây kinh nghiệm, nửa cây kinh nghiệm này ta luyến tiếc…”
“Anh muốn sao?”
“Em không phải là còn có nhiệm vụ độc chết Dược Vương gì đó sao? Anh đã xem qua rồi, nhiệm vụ dấu chấm hỏi kinh nghiệm tuyệt đối không ít. Mấy ngày nay Tiếu Khinh Trần không ở cạnh em, mấy tên dược sự chưa quên nhiệm vụ sẽ xuống tay với em, cho nên…”
“Nước phù sa không chảy ruộng ngoài phải không?” Giang Phong Nguyệt tự tiếu phi tiếu nhướng mày.
“Hắc hắc, Tiểu Phong em yên tâm, chỉ cần đưa ra nhiệm vụ, anh mang em đi, đến lúc đó trên người em không còn nhiệm vụ đuổi giết gì nữa, về sau chơi trò chơi không cần phải lo lắng đề phòng.”
“Cũng được, nhưng mấy ngày nữa. Gần nay em phải thăng cấp, anh dẫn em đi phó bản.” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu làm cho suy nghĩ muốn thăng cấp của hắn càng thêm kiên định, cấp bậc quá thấp chỉ có thể bị khi dễ, hắn không muốn lúc nào cũng đứng phía sau Tiếu Khinh Trần.
Hai anh em điều kiện thành giao, Giang Phong Nguyệt lần thứ hai bắt đầu con đường xoát phó bản thăng cấp, không quản ngày đêm.
Mãi cho đến bảy ngày sau, Tiếu Khinh Trần thượng tuyến, tin tức hệ thống đầu tiên làm y mặt biến lạnh ——
[Hệ thống]: Chúc mừng ngoạn gia Cửu Triều Phong Hoa hoàn thành nhiệm vụ Dược Vương cốc “Bắt nghịch đồ Quân Lâm Thiên Hạ”. <ins
class="adsbygoogle"