“Tình yêu không phải thứ anh muốn bán, muốn mua thì có thể bán. Để em thoát khỏi, để em hiểu rõ, buông tình yêu của anh…”
Tiếng chuông cao vút lôi La Tường trở về từ thế giới trò chơi. Đúng, đây là chuông điện thoại di động của La Tường. Lúc trước La Tường nói với bạn cùng phòng rằng rất thích bài này, khăng khăng phải cài đặt thành nhạc chuông, bạn cùng phòng ngăn cản không kết quả, chỉ có thể khéo léo tỏ vẻ, cài đặt thần khúc thành nhạc chuông là khinh nhờn thần khúc, La Tường mới nói, vậy được rồi, dùng “Thấp thỏm” làm nhạc chuông đi. Bạn cùng phòng rối rắm, bất đắc dĩ cân nhắc xong nói, thôi cậu cứ dùng “Mua bán tình yêu” đi, so ra LV thần khúc của “Thấp thỏm” cao hơn “Mua bán tình yêu”.
“Alô.”
“Tường ~ Tường ~”
“Tiểu Tứ… Làm cái quái gì thế, làm như tôi không có số của cậu ấy, giả nhân yêu cái gì!”
“Tớ sai rồi, nói chính sự, họp mặt trung học có đi không?”
“Đi, khi nào?”
“Chiều mai 4 giờ, quảng trường Cảng Hối tập hợp, ăn một bữa xong đi KTV.”
“Được.”
La Tường cúp điện thoại, không khỏi cảm thán thời gian trôi thực nhanh, tốt nghiệp trung học đã được một năm tròn, chính mình năm ấy lại đi thi đại học tỉnh ngoài, cho nên một năm rất ít khi gặp bạn học cũ. Hôm nay gọi điện thoại cho mình là Lý Tứ, bạn học cấp ba hồi đó. Đúng, thằng kia tên Lý Tứ, có lẽ lúc đó cha mẹ lười đặt tên cho nó nên đăng ký đại một cái tên có vẻ nghe nhiều nên thuộc, khéo cái là trong lớp bọn họ lại có một đứa tên Trương Tam, hóa ra trên thế giới này có nhiều cha mẹ lười đặt tên như vậy. Bởi vì tên gọi, Trương Tam Lý Tứ (ông A bà B) thường xuyên bị các học sinh dùng để đùa giỡn, nam sinh mà, kỳ thật chẳng để ý mấy thứ này lắm, bị đùa giỡn qua qua lại lại, hai người cũng dần thân nhau, cộng thêm La Tường chơi thân với Lý Tứ, tiểu đoàn thể ba người cứ vậy lăn lộn trung học ba năm.
Trở lại trò chơi.
【 nói chuyện riêng 】 Yêu Nhất Thần Thoại: thân ái, tha thứ anh đi, anh thật sự không biết bọn em đang phó bản mà…
【 nói chuyện riêng 】 Yêu Nhất Thần Thoại: đùa thôi, bình tĩnh…
【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: theo tui đi phó bản lần nữa.
【 nói chuyện riêng 】 Yêu Nhất Thần Thoại: không thành vấn đề ~ nhưng hôm nay muộn rồi. Ngày mai cũng không được, anh còn ở ngoài, ngày mốt mới trở về, hôm nay là lén chuồn ra.
【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: vậy chờ ngày mốt anh về nhà đã, dù sao chiều mai tui cũng không ở nhà.
【 nói chuyện riêng 】 Yêu Nhất Thần Thoại: bà xã, em muốn vứt anh đi hẹn hò ư? TAT
【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: dù sao anh cũng không có đây… Ông xã đi công tác, bà xã muốn ngoại tình cũng là chuyện bình thường.
【 nói chuyện riêng 】 Yêu Nhất Thần Thoại: thân ái, em càng ngày càng biết đùa giỡn…
【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: bị anh ép –
La Tường phát hiện, tên chết bầm kia thích nhìn mình nổi điên, hắn đúng là M trời sinh, thích mình mắng mình đánh mình ngược hắn, cho nên cách làm cho đối phương sầu muộn nhất chính là, phải vô sỉ phải mặt dày hơn hắn. Kỳ thật ban đầu La Tường và vô lại vốn ở chung theo cách này, nhưng về sau bản thân mình càng ngày càng yếu thế, luôn bị đối phương điều khiển tâm tình, hiện tại cậu một lần nữa tìm lại được quyền khống chế, trong lòng sảng khoái a… Muốn so mặt dày thì so, ai sợ ai…
Bởi vì trường kỳ sống cuộc sống mọt net ngày đêm đảo điên, La Tường mang dáng vẻ tử trạch suy sút đôi mắt thâm quầng làn da tái nhợt. Nhớ lại La Tường trung học của năm đó cũng là một thiếu niên dương quang, mỗi ngày tan học đi chơi bóng rổ, về nhà làm bài tập. Cuối tuần đến lớp học thêm, sau đó lại chơi bóng rổ. Mặc dù không thể nói là phong phú, nhưng cũng là tích cực hướng về tương lại. Thế nhưng từ sau khi đậu đại học, cả người giống như đã mất hết mục tiêu, lại nói trước kỳ thi đại học ông thầy nổ tung trời, nói rằng vào đại học chính là cuộc sống thiên đường gì gì đó, làm La Tường nghiêm ngặt chấp hành lời dạy của thầy cô, kì thi chấm dứt, biết mình trúng tuyển, cậu liền sa đọa trụy lạc, sống “cuộc sống thiên đường” mà mình mong muốn —— ăn, ngủ, chơi game.
Kỳ thật kiểu dung mạo bình thường, bỏ vào đám người tuyệt đối không gây chú ý như La Tường, hồi xưa lúc còn là thiếu niên dương quang, bởi vì đam mê bóng rổ, thường xuyên hoạt động ngoài trời khiến cho làn da của cậu phơi nắng thành màu tiểu mạch, cộng thêm dáng người sau khi rèn luyện cũng không tệ, khí chất của nam sinh vận động hấp dẫn sự chú ý của nữ sinh. Đáng tiếc từ sau khi biến thành trạch nam, khí chất khỏe mạnh ban đầu của cậu cũng không còn nữa, ẩm thực không quy luật cộng thêm giấc ngủ không quy luật, đã biến thành bộ dáng tiểu bạch kiểm bây giờ, cao cao gầy gầy rất không khỏe mạnh… Kỳ thật đây là trạch khí lộ ra ngoài thôi —— La Tường tự đánh giá chính mình.
Tên kia lên chưa được bao lâu đã offline, nghe nói hôm sau có chuyện cần làm, phải ngủ sớm. Không có hắn giám sát, La Tường chơi một mạch đến 3, 4 giờ mới ngủ, đợi cậu tỉnh lại đã là 2 giờ chiều hôm sau, chải chải chuốt chuốt, sau đó vào game treo quầy hàng, nhìn thời gian sắp đến giờ, cậu bèn xuất môn.
Sau khi xuất môn La Tường mới bi kịch phát hiện mình không rành đường cho lắm, rời khỏi thành phố S mới 1 năm, huống chi nghỉ đông mình còn trở về, tại sao đường sá thay đổi nhiều như vậy… Ban đầu nơi này đâu có ngã tư đâu, ở đây vốn là cái trạm xe mà, a á, tòa nhà này tại sao mình chưa từng thấy qua?! Đợi La Tường vòng qua vòng lại đi tới chỗ dự định thì, đoàn người họp mặt đã sớm đến đầy đủ.
“Tường Tường! ~~ ở đây.” Cách đó không xa hơn mười người đứng chung một chỗ, trong đó một nữ sinh ăn mặc rất lấp lánh ngoắc tay với mình.
Bởi vì thanh âm rất vang dội, lại là giọng nữ rất êm tai, còn kêu tên… thân thiết như thế… Làm không ít người ghé mắt. La Tường bước nhanh về phía đám người, nói với nữ sinh kia, “Tôn Đình Đình, chú ý hình tượng một chút, một nữ sinh hét to như vậy thì còn ra gì nữa.”
Tôn Đình Đình nhíu mày bất mãn oán trách, “Chính cậu tới muộn còn không biết xấu hổ nói tôi? Lão nương tốt bụng gọi cậu, sợ cậu không tìm thấy.”
“Lâu lắm không quay về thành phố S, biến hóa lớn quá…” La Tường nhìn ra xa.
“Tường ~ Tường ~, cậu vốn mù đường, ok?” Nam sinh bên cạnh không nhịn được vạch trần cậu.
“Mấy người có thể đừng gọi tôi Tường Tường không? Đặc biệt là Tiểu Tứ, cậu có thể sửa cái giọng đó không?”
“Gọi cũng ba năm rồi.” Nam sinh cường tráng bên cạnh Tiểu Tứ nói.
“Tui cũng kháng nghị ba năm rồi!”
“Nhưng vẫn không sửa, cho nên cậu thấy bây giờ sẽ có sửa sao?” Nam sinh cường tráng tiếp lời La Tường, tiếp tục cười trên nỗi đau của cậu.
La Tường đau khổ quay đầu. Tiểu Tam vỗ vỗ bả vai nam sinh nói, “Tiểu Tứ ~ cậu đừng kích thích nó, nhìn dáng vẻ yếu ớt của nó hiện giờ, có khả năng chịu không nổi kích thích, hộc máu té xỉu đó…”
Lần này người tổ chức là cựu lớp trưởng Tôn Đình Đình, là một nữ sinh tính cách nữ vương, thủ đoạn nữ vương, hiện tại cách ăn mặc cũng ngày càng nữ vương.
Nữ vương hạ lệnh, các bạn nhỏ bị nô dịch ba năm theo thói quen vâng theo chỉ thị…
Kỳ thật không có đi tìm chỗ nào hết, đoàn người đã đặt chỗ trước rồi. Dù sao hơn mười người mà không đặt trước thì làm gì có nơi nào chứa nổi. Nơi Tôn Đình Đình đặt là một tiệm lẩu, khung cảnh không tồi, nồi lẩu lại rất dễ khuấy động không khí, chưa bao lâu một đám người đã đem cảm giác xa lạ của một năm không gặp vứt ra ngoài ngàn dặm, vô cùng náo nhiệt tụ thành một cục.
Các nam sinh uống chút rượu, nữ sinh gọi đồ uống, Tôn nữ vương có vẻ dũng cảm hơn, cũng cùng uống bia. Hò hét cộng thêm quậy phá, một bữa cơm ăn đến 8 giờ, nam sinh đương nhiên còn chưa hết đã, tăng hai đến KTV tiếp tục, vài nữ sinh ngoan không thể về trễ, cho nên không có tham gia tăng hai, sau khi tiễn các cô, đám nam sinh cùng Tôn nữ vương cộng thêm một nữ sinh cùng đi karaoke.
Đúng rồi, La Tường là một mạch bá (micro aka chỉ người thích ôm mic hát từ đầu buổi đến cuối buổi). Cậu thích ca hát, hát cũng không tệ. Mở màn cậu liền hát bài mình thích nhất —— “Mua bán tình yêu”. Lập tức hạ gục toàn bộ người có mặt, ngoại trừ giới tính khác biệt, những cái khác đều có thể sánh với bản gốc, cảm giác này, giọng hát này, thiệt có cảm xúc! Rất có cảm xúc! Vì vậy dưới sự cổ vũ của mọi người, La Tường lại hát liên tiếp vài bài, vốn Tiểu Tam định cho cậu hát “Thấp thỏm”, nhưng cậu rất khiêm tốn mà nói rằng bản thân còn đang học tập rèn luyện, thần khúc để lần sau luyện xong rồi hát…