Võng Du Chi Cao Thủ Bất Tịch Mịch

Chương 23



Cao thủ không cô đơn

Tác giả: Ẩn Nặc Lan San
Biên tập: Linh

Cô nương, xin hãy buông vị tráng sĩ kia!

Bởi vì buổi tối phải họp, nên La Tường định hôm nay sớm làm xong Nhiệm Vụ Hằng Ngày. Hằng Ngày kỳ thật chỉ một ít tiểu phó bản, mỗi ngày đi 1 lần. Đi vào rồi mặc kệ bạn có hoàn thành hay không, chỉ cần rời khỏi thì không thể vào lại. Những phó bản này thường kinh nghiệm cũng tạm được, tuy acc chính của La Tường không còn cần kinh nghiệm thăng cấp, nhưng cậu còn một acc mục sư phải nuôi. Vào acc nhỏ, hôm nay thứ bảy, Yêu Nhất quả nhiên đã online.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: hằng ngày nào hằng ngày nào.

【 nói chuyện riêng 】 Yêu Nhất Thần Thoại: ừ, đến đây. Ở cửa chờ anh.

La Tường chờ ở cửa phó bản, đại khái qua 1 phút, Yêu Nhất đến, nhưng đằng sau còn dẫn theo một cái đuôi. Vì bình thường acc chính Yêu Nhất dẫn theo La Tường là qua cửa, nên thường không tổ người khác, trừ phi thỉnh thoảng kéo acc nhỏ trong hội. Nhưng mà… La Tường nhìn tên, Vân Phiêu Phiêu, hình như không phải mấy đứa trong công hội.

Hệ thống: Yêu Nhất Thần Thoại mời bạn nhập đội.

Vào đội ngũ, La Tường kinh ngạc giây lát, Vân Phiêu Phiêu là pháp sư cấp 80. Không ngờ là acc mãn cấp, vậy đi phó bản làm gì? Mà còn chả có chào hỏi chi, con mắt La Tường vừa nhìn thấy acc nữ bên cạnh người nọ, trong lòng đã bốc mùa chua…

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: bạn anh?

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: ừ, mới quen vừa nãy lúc em chưa onl. Cùng nhau giết Hắc Ma, nghe nói anh muốn đi làm Hằng Ngày, nói đến hỗ trợ.

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: ờ.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: chào ~ Tiểu Thiên ~

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: chào.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: xin được chiếu cố, kỹ thuật của mình không tốt lắm.

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: ừ. Không sao, cám ơn cậu kéo mình.

Một em gái có vẻ lễ độ, La Tường có thiện cảm hơn với Vân Phiêu Phiêu, lại nói bản thân mình chỉ là acc cấp 68, người ta mãn cấp đi Hằng Ngày chả có gì ưu đãi, rõ ràng là kéo mình rồi, cảm tạ là việc cần thiết. Nhưng năm phút đồng hồ sau, La Tường bày tỏ, câu “kỹ thuật không tốt” kia tuyệt đối không phải lễ phép hay khiêm tốn, tuyệt đối là sự thật!

Bình thường La Tường cùng Yêu Nhất đi phó bản này, cơ bản sẽ hao một tổ lam dược, chủ yếu là hồi máu cho Yêu Nhất. Nhưng hôm nay mới đi 5 phút, cậu đã hao hết 2 tổ lam, hơn nữa mới chỉ đi được một phần ba tiến độ, tiếp theo vẫn còn một con BOSS, La Tường hối hận tại sao mình không mang nhiều lam hơn, cứ tiêu hao như vầy chắc chắn không đủ. La Tường bằng ánh mắt của một pháp sư thâm niên, thực muốn hỏi Vân Phiêu Phiêu một câu có biết di chuyển là cái gì không. Rõ ràng lúc không nên dẫn quái thì cô nàng lại chạy đến trước mặt Yêu Nhất dẫn một đống quái, được rồi, vậy chạy đi, chạy một hồi, cô nàng chạy ngay vào giữa bầy quái… La Tường chỉ có thể sống chết hồi huyết cho cô nhỏ, sau cùng Yêu Nhất xông lên phóng Trào Phúng mới kéo được quái về.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: xin lỗi, mình không chú ý chạy ra đằng trước mất tiêu.

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên:… Vậy cô chạy đi, làm sao mà chạy vào trong bầy quái vậy, tự tử à?

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: mình nhìn thấy có quái đuổi theo, hoảng sợ nên…

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên:…

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: quên đi. Tiếp tục thôi.

Sau đó La Tường biết đây chỉ là mở đầu. OT, bị quái ngược cũng không phản ứng, còn mãi đứng tại chỗ phóng kỹ năng tiếp tục quần quái, Vân Phiêu Phiêu coi cậu là mục sư vạn năng sao? Chẳng lẽ khi có mục sư thì pháp sư có thể kháng quái? Vì vậy mà làm Yêu Nhất cũng xui xẻo theo, Lạc Tiểu Thiên chỉ lo hồi máu cho Vân Phiêu Phiêu còn không kịp, làm gì có thời gian để ý Yêu Nhất, vì vậy hắn rất tự giác, tự mình ăn đại hồng hồi máu… Vậy nên rốt cuộc hồi máu hồi đến trị cừu hận nhảy lên người Lạc Tiểu Thiên, bởi vì mục sư hồi máu cũng sẽ tăng giá trị cừu hận, nhưng thông thường sẽ không đến mức OT, có điều hôm nay đụng phải Vân Phiêu Phiêu, La Tường tính sai rồi, cậu không ngừng hồi máu cho đối phương, thế nên đã quên mất OT, may thay Yêu Nhất kịp thời kéo quái lại.

Quên đi quên đi, La Tường cảm thấy một thằng đàn ông như cậu dù sao cũng không thể tính toán chi li với con gái, lại nói kỹ thuật kém là chuyện bất đắc dĩ. Tuy không phải không có con gái chơi giỏi, ví dụ như Nguyệt Thần, như Ngự Tỷ, Tiểu Hoa cũng tạm thông qua, bất quá chẳng biết có bao nhiêu phần trăm là nhân yêu… Nhưng tổng thể mà nói, kỹ thuật của con gái vẫn thiên về trình độ thấp… Cho nên gặp phải những cô nàng chơi không giỏi lắm, phần lớn mọi người cũng chỉ đùa giỡn vài câu, chả ai nói quá nặng, sau cùng chỉ biết săn sóc cho mấy cô nhiều hơn. Nếu như là con trai mà cùi đến trình độ này, vậy thì tự gánh lấy hậu quả đi. Cho nên mới có nhiều người thích chơi nhân yêu như vậy, acc nữ lúc nào cũng tiện hơn… Vô luận là phương diện nào.

Nhìn Vân Phiêu Phiêu luôn một mực điềm đạm đáng yêu xin lỗi, La Tường chỉ đành bất đắc dĩ xong lại bất đắc dĩ. Cậu đã hết trông mong vào đối phương hỗ trợ, chỉ cần đừng rước họa là tốt rồi, tuy đó là chuyện không thể nào…

Rốt cục gập ghềnh giết đến trước mặt BOSS. Chung quy cũng phải biết giết BOSS chứ ha, chỉ cần dame dame dame là được rồi, BOSS phó bản này không dễ OT, Yêu Nhất chỉ cần suốt quá trình giữ chặt cừu hận thì cơ bản không thành vấn đề.

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: Yêu Nhất, tự anh nuốt đại hồng đi, tôi không đủ lam dược.

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: ừ.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: mục sư phải mang đủ thuốc chớ ~ Tiểu Thiên ~

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: …

Còn không phải tại cô!!! Đồ thùng thuốc!!!! (giống như chửi “thùng cơm” í)

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: đánh thôi đánh thôi.

May mắn đánh BOSS không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, Lạc Tiểu Thiên tàn tàn hồi máu cho Yêu Nhất, Vân Phiêu Phiêu dame BOSS, Yêu Nhất chém quái thuận tiện phóng Trào Phúng. Cứ lặp đi lặp lại vài động tác, vì vậy nhàm chán, nhàm chán sẽ nói chuyện.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: Tiểu Thiên làm sao quen biết anh Yêu Nhất vậy?

Anh Yêu Nhất … anh … Mịa, tên vô lại này có phải lại đi nhận bừa em gái không!!

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: đi phó bản quen thôi.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: ồ, tốt nhỉ, hồi xưa chả ai dẫn mình đi luyện cấp cả.

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: anh là sư phụ của em mà, đúng không? Ái đồ?~

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: ừ ừ.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: tốt nhỉ, sư phụ em cũng không kéo em. Bái sư xong chẳng thèm quan tâm đến em nữa.

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: anh là người tốt mà, đồ đệ là dùng để yêu thương ^_^

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: biến.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: Tiểu Thiên dữ quá nha.

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: …

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: anh Yêu Nhất rất tốt bụng.

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: tàm tạm… (kỳ thật thường xuyên khi dễ tui = =)

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: anh tốt lắm mà, ha ha.

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: biến.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: anh Yêu Nhất, vậy em làm vợ anh được không?

Cao trào phim truyền hình đến rồi, La Tường nhìn dòng chữ trên màn hình, cậu biết ngay Vân Phiêu Phiêu nhất định sẽ phun ra mấy câu này. Năm xưa cậu cũng từng đi giữa vạn bụi hoa, tuy rằng không lưu một cánh hoa nào mà chỉ có phiến lá Yêu Nhất này dán vào… Lạc đề rồi, dựa theo kinh nghiệm của cậu, Vân Phiêu Phiêu khen Yêu Nhất xong, dò hỏi thêm vài câu cơ bản, rốt cuộc sẽ bày tỏ, quả nhiên, kiểu acc như Yêu Nhất, mãn cấp, một thân trang bị sáng lập lòe, cộng thêm cái danh hiệu hội trưởng công hội, chính là chạy ra để quyến rũ người khác a! Chính mình năm đó cũng có rất nhiều tiểu nữ sinh nói muốn làm vợ của mình… Từ sau khi bị trộm acc sẽ không còn gặp được, mà nguyên nhân chủ yếu nhất là do mỗi ngày đều cặp kè cùng Yêu Nhất…

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: không được.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: vì sao?

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: hắn có vợ rồi!

【 nói chuyện riêng 】 Yêu Nhất Thần Thoại: bà xã ~ em rốt cục chấp nhận anh… TAT

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: đi chết đi, đồ củ cải lăng nhăng.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: gạt người, anh Yêu Nhất không phải hội trưởng của Lặng Lẽ Đi Dạo sao? Mọi người đều biết anh ấy chưa lấy vợ.

Ha, cô em này còn đi điều tra nữa? Đã quen Yêu Nhất từ trước rồi à? Bất quá tên khốn kia vốn là người nổi tiếng rồi, cây to đón gió! Huống chi còn ăn mặc nổi như vậy, chỉ sợ người khác không nhận ra mình!

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: anh thật sự có vợ rồi, chẳng qua mọi người không “biết” lắm thôi.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: thật? ai?

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: bà xã không cho nói, dù sao cũng là một con thỏ.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: thỏ

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: đúng vậy đúng vậy, bọn anh là thỏ tình nhân!

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: thỏ cái đầu anh!! BOSS chết rồi, có thể ra ngoài!!!

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: được rồi, có vợ rồi thì thôi vậy… Có điều Tiểu Thiên thật sự dữ quá à, như vậy không tìm được chồng đâu…

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: !!!!! (cô mới không có chồng, cả nhà cô đều không có chồng.)

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: cô ấy có chồng rồi, hắc hắc.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: với chồng cậu ấy cũng dữ như vậy?

【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: ừ, cô ấy càng dữ chồng càng thích.

【 nói chuyện riêng 】 Vân Phiêu Phiêu: chồng cô ấy thiệt BT…

【 nói chuyện riêng 】 Yêu Nhất Thần Thoại: hầy, em đừng nói với cô ấy. Kỳ thật chồng cô ta càng BT cô ta càng thích, chẳng qua không thừa nhận thôi…

【 nói chuyện riêng 】 Vân Phiêu Phiêu: … Quả nhiên là một đôi.

【 nói chuyện riêng 】 Yêu Nhất Thần Thoại: ^_^ anh cũng thấy bọn họ cực xứng đôi.

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: mụ nó, xong chưa!!! Nhanh ra phó bản.

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: hầy, em cũng phải cố gắng, Tiểu Thiên dữ vậy mà còn gả được TAT, em còn chưa có…

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: mịa mịa mịa, tui dữ như vậy sao cô không sợ tui!!!

【 đội ngũ 】 Vân Phiêu Phiêu: dữ thì dữ thiệt, nhưng bản chất của Tiểu Thiên thực thiện lương thực đáng yêu nha, mình còn lâu mới sợ cậu…

【 đội ngũ 】 Lạc Tiểu Thiên: …

Tui nói mà, tính cách của Thần Thần rất dễ bị người ta nhìn thấu, mạnh miệng mềm lòng lại ngạo kiều, quả là quá đáng yêu, ai cũng muốn khi dễ cậu ấy, cho nên mình phải trông chừng cho tốt, không thể cho người khác khi dễ, cũng không thể để người khác cua mất.

—— đoạn văn trên là từ Yêu Nhất Thần Thoại.

Cao thủ không cô đơn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.