“Đừng nói đồ đằng, đến người cũng không thấy một mống…”
Bánh Quy Giòn Tan hỏi trong kênh vài lần, phản ứng của mọi người đều như nhau, không thấy người cũng không thấy đồ đằng… Đám người “Lặng Lẽ Đi Dạo” đang chơi trò gì vậy? Là một thanh niên nhiệt huyết, sầu nhất là không có đối thủ. Tình hình khác thường như này, ngược lại khiến người càng phải vực dậy tinh thần gấp vài lần để ứng phó.
“Mọi người chú ý, hình như có người muốn chơi đánh lén, không biết có phải người của “Lặng Lẽ Đi Dạo” không.” Trong kênh vang lên âm thanh của lão đại.
“Ở đâu ở đâu?”
“Tui đang kêu cậu cẩn thận chứ không phải kêu cậu chạy vào chỗ đó…”
“Ồ… Ở đâu?”
“… Bánh Quy, vào tổ của tôi!” Đứa nhỏ xúi quẩy này rất khiến người ta lo âu, để mình trông là tốt nhất.
“Ờ…” Bánh Quy Giòn Tan đương nhiên không tình nguyện lắm, “Lão đại báo tọa độ.”
Kết quả… bạn nhỏ Bánh Quy tỏ vẻ thật sự không hề rước họa vào người, trên đường hội hợp với lão đại đi được một nửa thì gặp phục kích. Nhưng không phải bị người ta phục kích, cũng không phải phục kích người ta mà chỉ là thuần túy gặp được, đi ngang qua, không cẩn thận nhìn thấy náo nhiệt! Chiến trường kỳ thật rất nhỏ, chỉ có hai tổ nhân mã, một tổ toàn là pháp sư khá gây chú ý, tổ còn lại bố trí theo quy tắc thông thường. Hai phe đánh nhau rất nhập tâm, hoàn toàn không phát hiện gần đó có một tiểu pháp sư đang quan sát bọn họ. Hẳn là đội pháp sư đánh lén đội kia trước, bởi vì lượng máu của đội kia đang bồi hồi tại chỗ, nếu không phải mục sư trong đội khá xuất sắc thì có lẽ đã bị diệt đội từ sớm, cho nên các pháp sư cũng luôn một mực chú trọng “chiếu cố” mục sư kia.
“Bánh Quy, còn chưa tới?” Bùa đòi mạng của lão đại lại tới nữa.
“Ừ ừ, tới ngay đây.” Tuy rằng miệng đáp ứng, nhưng trên thực tế cậu vẫn đang ở chỗ này xem náo nhiệt.
Đều là cao thủ, Bánh Quy nghĩ trong lòng. Tuy rằng bản thân không phải cao thủ, nhưng lão đại nhà cậu là cao thủ, thường xuyên cùng lão đại một chỗ, kết quả là chính mình không biến thành cao thủ nhưng đã có một đôi mắt có thể phân biệt cao thủ… Tổ pháp sư có ít nhất 2 cao thủ, tổ còn lại mục sư và thích khách là cao thủ. Có lẽ do bị đánh lén, lượng máu không đủ, mục sư cho dù lợi hại đến mấy cũng không thể hồi huyết vô giới hạn. Nhưng bởi vì 5 người đối phương đều là pháp sư, không có mục sư viện trợ nên lượng máu cũng rất là căng thẳng, đánh nhau đều có chút bó tay bó chân. Lúc này cậu mới chú ý, 5 pháp sư kia đến từ “Lặng Lẽ Đi Dạo”, thì ra bọn họ quả thật chơi trò đánh lén này. Tổ còn lại là “Hồng Nhân Quán”, Bánh Quy cũng có nghe đồn, công hội này thực lực khá tốt, còn có một hội trưởng rất mạnh. Bánh Quy còn phát hiện, kỳ thật khi người của Lặng Lẽ cứ nhằm đánh mục sư kia thì người của Hồng Nhân Quán cũng luôn chú trọng công kích một pháp sư, ặc, mọc tai thỏ…
Pháp sư mọc tai thỏ đều không phải pháp sư tốt, thấy là giết, tùy mấy người thừa cơ hãm hại hay là lấy nhiều khi ít, giết xong đến lĩnh thưởng, tính vào tôi. —— by 【 Hồng Nhân Quán 】 hội trưởng đại nhân Hồng Biến Thiên Hạ.
Mục sư của Hồng Nhân Quán chịu không nổi vài pháp sư cùng đánh, đã nhanh chóng đi gặp Diêm Vương. Không còn trợ giúp, những người khác cũng không chống đỡ được lâu, đo đất chỉ còn là vấn đề thời gian. Rốt cục chỉ còn sót lại một chiến sĩ, pháp sư thỏ giơ pháp trượng muốn ra chiêu cuối cùng thì chi viện của Hồng Nhân Quán đến, hồng bào phấp phới, hội trưởng Hồng Nhân Quán, Hồng Biến Thiên Hạ. Người chưa tới Vẫn Thạch Thuật đã phang xuống. Con thỏ bị đập không nhẹ nhưng phản ứng cũng rất nhanh, lập tức Thuấn Di rời khỏi phạm vi công kích của đối phương. Bất quá… này này, đừng chuyển qua chỗ tui chớớớớ!!! Lão đại đâu có cho tui tùy tiện vào giúp vui!!! Bạn nhỏ Bánh Quy hò hét trong lòng, mắt thấy con thỏ nhoáng một cái nhảy tới trước mặt mình, cậu hoảng hốt, tay run lên, theo bản năng ném ám khí về phía đối phương. Ném xong mới hối hận, thế mà chả thêm kỹ năng gì, chỉ tấn công phổ thông… Thế nhưng, hôm nay mình nhất định đạp phải cứt chó rồi (ý là gặp may), nhìn đối phương không né tránh mà trúng chiêu, trúng chiêu xong lung lay một cái, không ngờ ngã xuống… chết rồi, nằm rồi, vừa nãy bị nhiều người công kích như vậy cũng không chết, bị thiên thạch của hội trưởng Hồng Nhân Quán đập mấy cú cũng không chết, bị một cái ám khí của mình đâm thì chết…
“Bánh! Quy! Giòn! Tan! Cậu chết đâu rồi hả!!!”
Bạn nhỏ Bánh Quy đang kích động đến mức không thể tin được, trong tai nghe truyền đến tiếng hét đinh tai nhức óc của lão đại nhà mình, thình lình hết hồn làm thân mình cậu run lên, không có gì đáng sợ hơn lão đại phát hỏa, “Lập tức đến đây~ lão đại~” cậu cũng chẳng còn tâm trí thưởng thức thành quả của mình, vội vàng thu dọn chạy lấy người.
“Báo cáo lão đại… Thần Thần bị người khi dễ!”
“Hả?” Yêu Nhất thật sự kinh ngạc, phòng thủ thành phố bị phá chưa bao lâu, tại sao đã bị khi dễ rồi? Thần Thần nhà hắn rất mạnh mà!
“Vốn hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành,” Em Là Tiểu Thảo có chút vui sướng khi người gặp họa, nói tiếp, “Nhưng khi đã sắp giết xong thì Hồng Biến Thiên Hạ xuất hiện!”
“Ồ.” Yêu Nhất đã hiểu đại khái, gặp phải tên kia thì chịu thôi, gã đích xác có thực lực, “Bị Hồng Biến Thiên Hạ xử lý?”
“Không phải… Thần Thần chống đỡ được Vẫn Thạch Thuật, thế nhưng khi cậu ấy Thuấn Di, không cẩn thận bị một thích khách chả biết ở đâu ra giết chết…” Tiểu Thảo càng nói càng hưng phấn, “Kết quả ngay cả tên của đối phương còn chưa thấy đã chết, sau đó thích khách bỏ chạy …”
“… Sau đó nữa?”
“Sau đó… Sau đó bọn tui bị Hồng Biến Thiên Hạ diệt…” Mặc dù đang kể chuyện buồn nhưng giọng nói của Tiểu Thảo không kìm được ý cười. Chịu thôi, nhìn thấy Thần Thần kinh ngạc thật sự rất khôi hài!
Nghe Tiểu Thảo ở đó huyên thuyên kể chuyện, La Tường bên này càng nghĩ càng giận, hơn nữa khi đối phương kể hoàn toàn là giọng điệu không đồng tình mà chỉ có vui sướng khi người gặp họa… Cậu rốt cục phát điên, “Mịa, tức chết lão tử!!! Mấy người còn cười nữa hả!!! Đánh lén không giết ngay được bọn nó thì thôi đi!!!! Khi dọn dẹp còn có một mục sư rất mạnh!!! Vất vả lắm mới giết được mục sư thì không ngờ tên Hồng Biến Thiên Hạ chết tiệt tới!!!! Bị thiên thạch phang vài cú không nói, rốt cục giữ được mạng chạy thoát thì kết quả bị một thích khách tầm thường giết chết!!! Ai nói cho tui biết thích khách kia từ đâu ra không!!! Lão tử nhất định không để nó yên!!!! Dám thừa dịp lão tử không máu mà bỏ đá xuống giếngi!!!!”
“Thần Thần, bình tĩnh, đánh đánh giết giết vốn là như vậy, khi PK chuyện không thể biết trước nhiều lắm…” Yêu Nhất chỉ có thể tận sức trấn an.
“Bình tĩnh con khỉ khô!!! Hồng Biến Thiên Hạ còn canh xác nữa!!!!”
“Ặc, em không hồi sinh?”
“Hồi sinh cái đầu anh!!!! Mục sư qua đó đều bị gã chém chết!!!”
“Thần Thần em an tâm đi, anh sẽ báo thù cho em…” Yêu Nhất yên tâm, ít nhất dựa vào giá trị thù hận của Thần Thần đối với Hồng Biến Thiên Hạ hiện giờ thì tình địch gì đó chỉ là mây bay…
“Yêu Nhất Thần Thoại!!! Anh cũng chờ đó cho tôi!!!”