Gió Thu: nương tử em thật tuyệt tình, mới tân hôn đã kêu vi phu biến, biến thì ai cho em tính phúc đây?…
La Đại Thiếu: khốn kiếp! Có phải anh đánh nhầm chữ không!!
Gió Thu: tính phúc? Đúng vậy ~~ là tính ~~ phúc ~~
La Đại Thiếu: tui sai lầm rồi. Không nên kêu anh biến mà phải kêu anh đi chết…
Gió Thu: nói thật… chúng ta kết hôn xong mà không động phòng sao?
La Đại Thiếu: …
Gió thu: nói thật… Trò chơi còn 3 tiếng nữa mới mở, em không chán à?
La Đại Thiếu: chút chút, không biết làm gì đây.
Gió thu: CS (counter strike: bắn súng) hay DOTA, đánh hai ván?
La Đại Thiếu: không biết chơi…
Gió Thu: … Anh thật sự không muốn cười nhạo em.
La Đại Thiếu: trước khi vào đại học lão tử là trò ngoan, ngoại trừ học hành thì là chơi bóng rổ, chưa bao giờ lên mạng!!!
Gió Thu: hiểu rồi hiểu rồi, vậy em biết chơi cái gì? Các loại bài?
La Đại Thiếu: hồi tết có chơi mạt chược với mẫu thân đại nhân cho đủ số người…
Gió thu: … Mẫu thân đại nhân?
La Đại Thiếu: ừ. Mẹ nói kêu như vậy rất dễ nghe…
Gió thu: … Mẫu thân đại nhân của em thực đặc biệt!
Yêu Nhất nghĩ trong bụng, chẳng lẽ về sau mình phải gọi là nhạc mẫu đại nhân?
La Đại Thiếu: chính xác!
Gió thu: vậy chúng ta chơi mạt chược đi…
La Đại Thiếu: ok.
Bên này hai người kiếm một bàn mạt chược để chơi, bên kia La Tường thêm Hồng Trung, đang nói chuyện cùng bạn mới.
La Đại Thiếu: anh là La Tường.
Khát Máu Rạng Đông: ừ.
La Đại Thiếu: lát nữa vào trò chơi thêm hảo hữu em?
Khát Máu Rạng Đông: được. Anh tên gì?
La Đại Thiếu: Không Chỉ Là Thần Thoại.
Khát Máu Rạng Đông: … Chúng ta biết nhau… Tôi là Hồng Biến Thiên Hạ. Thành chiến từng đánh nhau.
Mặt La Tường run rẩy, làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy!!! May quá! Hồng Biến Thiên Hạ không biết Lạc Tiểu Thiên và mình là một người, nếu không còn mất mặt hơn! Thế nhưng cậu không ngờ rằng, hội trưởng Hồng Nhân Quán, Hồng Biến Thiên Hạ lại là một thằng oắt con… Quan hệ này quá phức tạp quá rối rắm. Tiểu Hồng Mao thích Lạc Tiểu Thiên, Lạc Tiểu Thiên là mình, mình và Tiểu Hồng Mao xem như nửa bạn bè trong game, Tiểu Hồng Mao không biết mình là Lạc Tiểu Thiên, bây giờ trong thực tế còn quen biết Tiểu Hồng Mao… Lật bàn! Tình tiết này có bao nhiêu ấu trĩ đây!!! Đương nhiên, cho dù nội tâm ba đào mãnh liệt, nhưng La Tường tỏ rõ vẫn phải giả vờ hòa nhã bình tĩnh, âm thầm quyết định, tuyệt đối không thể để đối phương biết mình là Lạc Tiểu Thiên!!!
La Đại Thiếu: thiệt trùng hợp, kỹ thuật của em rất tốt.
Khát Máu Rạng Đông: anh cũng rất khá, tuy rằng còn kém tôi một chút!
La Tường giận dữ, nhưng so đo với trẻ con thì chẳng ra gì! Hơn nữa, người ta đâu có nói sai…
La Đại Thiếu: ha ha ha.
Khát Máu Rạng Đông: anh đang chơi mạt chược Khấu Khấu à?
Trị số phẫn nộ của La Tường phi thăng… Chú hai? Chú hai! Ông mày vẫn còn là thanh niên hào hoa phong nhã tương lai xán lạn có biết chưa!!!
La Đại Thiếu: ờ…
Khát Máu Rạng Đông: cho tôi một chỗ, tôi cũng thích chơi mạt chược!
Đúng rồi đúng rồi, không phải cậu là hồng trung à, đương nhiên thích chơi mạt chược! Cậu chính là mạt chược mà! La Tường xỉa xói… Ặc, không đúng? Tiểu Hồng Mao cũng muốn vào? Tiểu Hồng Mao muốn vào chơi mạt chược? Tiểu Hồng Mao muốn cùng mình và Yêu Nhất “cùng” chơi mạt chược? Tiểu Hồng Mao cùng Yêu Nhất… Đây không phải là trong truyền thuyết tình địch gặp mặt vô cùng đỏ mắt à? La Tường phiền táo, đây là sao chứ? (Tường Tường cậu nhập vai hoàn mỹ quá đấy!)
La Đại Thiếu: không được, bọn anh đủ người rồi.
Khát Máu Rạng Đông: tôi vào được, đâu có đủ!
Quả nhiên, La Tường vừa nhìn bàn đối diện, người ngồi đó là Tiểu Hồng Mao… Cậu rơi lệ đầy mặt, chẳng lẽ cậu không biết game Khấu Khấu có thể trực tiếp nhấn vào trạng thái trò chơi của bạn thân để vào cùng bàn sao… Được rồi, với người lạc hậu thì không có gì để bàn cả…
La Đại Thiếu: … Được rồi.
Chuyện đã vậy, La Tường chỉ đành im lặng không nói, may là chơi xong 2 ván, trên bàn không ai nói chuyện, Yêu Nhất và Tiểu Hồng Mao đều đang nói chuyện riêng với mình, tốt quá tốt quá, không ai phát hiện cái gì… Khi đánh đến ván thứ ba, La Tường lại ù, đánh ba ván cậu liên tục ù ba lần, vận khí thật tốt. Nhưng người lạ ngồi cùng bàn thì không vui.
Thần Tài Đông Đông: mấy người có phải bạn nhau không vậy? Tại sao cứ mãi cho La Đại Thiếu bốc bài?
La Đại Thiếu: tôi chỉ may mắn thôi!!!
Khát Máu Rạng Đông: mịa, bản thân chơi dở còn trách người khác ăn gian à?
Thần Tài Đông Đông: móa, ai nói mày! Tao đang nói La Đại Thiếu và Gió Thu, mày chen cái gì mà chen? (chú à chú thiệt là sáng suốt, chính thức và tiểu tam nhìn phát đã phân biệt được ngay!)
Gió Thu: …
Khát Máu Rạng Đông: La Tường đá nó mau!
La Đại Thiếu: ặc…
Thần Tài Đông Đông: mịa, tụi mày cũng quen nhau, ông không chơi nữa.
【 hệ thống 】 Thần Tài Đông Đông đã rời phòng.
Gió Thu: Thần Thần, hai người quen biết?
La Đại Thiếu: ừ. Hôm nay dạy kèm quen nhau.
Gió Thu: à.
Sau đó Yêu Nhất không nói nữa, không khí hơi quỷ dị…
Khát Máu Rạng Đông: hai người cũng quen nhau à? Tôi và La Tường đã biết nhau trước trong game, anh nói có trùng hợp không!
Phắc, cậu nói bớt đi hai câu sẽ chết à? La Tường đẫm lệ.
Gió Thu: ồ? Trong game cậu tên gì?
Nhìn thấy Yêu Nhất đánh ra câu này, phản ứng đầu tiên của La Tường là mình có nên chạy lẹ hay không…
Khát Máu Rạng Đông: Hồng Biến Thiên Hạ, hội trưởng Hồng Nhân Quán.
Gió Thu: người quen cả rồi… Ha ha. Tôi là Yêu Nhất Thần Thoại.
Hai chữ “ha ha” kia, bao hàm rất nhiều cảm xúc, La Tường trước giờ thô thần kinh không ngờ lại đọc được tình tự của Yêu Nhất từ hai chữ này. -_-|||
Im lặng rất lâu, trong lúc đó có thêm vài người tiến vào, nhưng hai người kia hoàn toàn không có ý định chơi tiếp. Rốt cục, Tiểu Hồng Mao thoát khỏi trạng thái kinh ngạc.
Khát Máu Rạng Đông: không ngờ là anh!!! Cướp bồ của tôi, còn đánh lén tôi!!!
Gió Thu: cậu nói cái gì? Bồ ai? Lạc Tiểu Thiên trước giờ là vợ của tôi! Cô ấy có từng nói chuyện với cậu à? Cô ấy có để ý cậu sao? Đồ thần kinh hoang tưởng! Còn nữa, đánh lén cậu cái gì? Tôi là quang minh chính đại giết cậu, OK? Tự cậu mở acc nhỏ thì đừng trách người khác! Còn hại tôi chờ mong nữa kìa, kết quả 1 giây đã xong, rất làm tôi thất vọng, cậu muốn cướp dâu? Tốt hơn là tắm rửa đi ngủ đi!
Gió Thu: thế nào? Nói không ra lời? Phản kích không được nữa? Quên đi, nể mặt cậu là bạn của Thần Thần, đừng nói tôi khi dễ cậu, về sau cách Tiểu Thiên xa một chút là được!
Khát Máu Rạng Đông: … Mịa, tức chết lão tử!!!
Tiểu Hồng Mao nhẫn nhịn nửa ngày, chỉ phun ra một câu như vậy… Dáng vẻ vừa tức vừa vội lại không phản bác được, La Tường tưởng tượng một chút, quá hài hước. Có điều Yêu Nhất hình như trước giờ chưa từng nói nhiều như vậy, xem ra đã thực sự tức giận rồi? La Tường vội vàng nói chuyện riêng trấn an.
La Đại Thiếu: nó không biết em là Lạc Tiểu Thiên, nó cứ nghĩ em chơi acc Thần Thoại…
Gió Thu: anh biết.
La Đại Thiếu: cho nên hai đứa em không có gì hết… Hôm nay trùng hợp gặp nhau mà thôi…
Gió Thu: ừ, anh hiểu.
La Đại Thiếu: vậy anh giận cái gì?
Gió Thu: anh không thích nó cứ quấn lấy em!
La Đại Thiếu: anh từ khi nào thì trẻ con như vậy hả…
Gió Thu: không phải vấn đề trẻ con, đồ của anh người khác đừng nói là đụng, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ!
Gió Thu: kỳ thật… Anh chỉ muốn chọc nó thôi… Cho nó chút dạy dỗ, nổi giận thì chưa đến mức đó, dù gì em cũng đã là của anh, mà nó so được với anh sao? Nó có thể cho em tính phúc sao? Một thằng ranh con!
La Đại Thiếu: đồ biến thái ác ôn!!! Tôi là của anh hồi nào!!!
Gió Thu: nương tử không đề cập tới anh cũng quên, động phòng xong mới tính là của anh. Chúng ta nhanh ấy ấy đi…