Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích

Chương 33: Địa lao đảo môi thôi [ hạ ] …



Ngọn nến đầy đất, ánh sáng lay động, làm cả gian phòng đan xen nhau ánh sáng cùng cái bóng chập chờn quỷ dị.

Lô Vượng Đạt mới vừa nâng trảo nghĩ muốn đi vào, chợt nghe thấy một tiếng quái thú rít gào cùng tiếng gọi lo lắng của Huyết Đồng – Tình Hỏa, bị dọa đến mau chóng thu móng vuốt về.

Mà kỳ quái chính là đầu quái thú kia tựa hồ lại im lặng, ghé vào nơi lúc đầu vẫn không nhúc nhích.

Bọn Huyết Đồng – Tình Hỏa bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

“Tiểu Đạt, ngươi vừa rồi đã làm cái gì chọc giận quái thú kia?” Huyết Đồng – Tình Hỏa hỏi.

“Làm cái gì?” Lô Vượng Đạt mộng “Ta chỉ bước một chân vào mà thôi.”

“Xem ra đúng rồi, đây là quản ngục thú.” Huyết Đồng – Tình Hỏa khẳng định “Chỉ cần không đi vào, nó sẽ không đánh người.”

“Vậy bên trong cánh cửa có cái gì?” Xin Theo Ta Đàm Tiền hỏi.

“Ở góc độ này chỉ thì chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng của ngọn nến.”

“Ngọn nến?” Huyết Đồng – Tình Hỏa sửng sốt, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì vội hỏi “Những ngọn nến đó có sắp đặt theo quy luật nào không?”

“Quy luật?” Lô Vượng Đạt vươn dài cái cổ ra nhìn vào “Cảm giác giống một loại truyền tống pháp trận.”

“Vậy đúng rồi ” Huyết Đồng – Tình Hỏa vỗ tay một cái “Tìm được rồi, Michel Oreste – Sachson ở ngay tại bên trong.”

“Rốt cục tìm được rồi.” Đoàn người đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

“Tìm thì tìm được rồi, nhưng vào không được cũng như không tìm được.” Lô Vượng Đạt duỗi trảo ra, đầu quái thú kia lại đứng lên.

Lại thấy quái thú chuyển động, người bên trên nóng vội “Ngươi lại làm gì rồi?”

“Chỉ vươn trảo gãi thí thí nha.”

Huyết Đồng – Tình Hỏa cảm thấy đầu càng thêm đau “…… Ngươi không thể đứng cách xa cửa rồi gãi sao hả?”

“Không được, ở cạnh cửa mới có nhiều ánh sáng.”

“Chẳng lẽ thí thí của ngươi có thể tháo rời, không phải dính theo thân thể sao? Không có ánh sáng thì không nhìn thấy thí thí ở nơi nào?”

Lô Vượng Đạt 囧 “……”

“Ngươi thật ngốc, chúng ta đã thương lượng rồi, sẽ tìm một Bump Mann ( thuộc loại với siêu nhân) để đối phó với quái thú.”

Lô Vượng Đạt:“……”

Bên trên khẩn trương thương lượng đối sách, Lô Vượng Đạt ở dưới nhàm chán đếm móng chân trước, đếm xong chân trước liền tới chân sau, năm ngón chân mà hắn toàn đếm thiếu một cái 囧.

Cuối cùng chờ đến mệt rã rời, đánh cái ngáp thật to, ai ngờ vừa há to miệng lại xơi được một con muỗi, ho nửa ngày tốn mấy ngụm nước miếng mới phun ra hết được.

Không nghĩ rằng cái ngụm nước miếng kia của hắn lại văng vào trong, một quả đạn cầu đen sẫm mang dòng điện lăn về phía này, “Oanh” một tiếng nổ vang.

Bên dưới nhất thời bị một đoàn khói đặc hỗn tạp đá vụn bay lên, không nhìn rõ nổi cái gì cả.

“Tiểu Đạt.” Đoàn người gọi lạc giọng, đã nghĩ đi xuống nhưng lại không có cách nào.

Khi khói đặc bụi đất ngừng rơi tán loạn, liền thấy một con tiểu hồ ly mặt xám mày tro hai tay trụi lông, đôi mắt rưng rưng đỡ tường đi vào tầm nhìn của bọn họ.

Lô Vượng Đạt thê lương nhìn quái thú “Không phải chỉ nhổ mấy ngụm miếng thôi sao, không phải chỉ phun nhầm vào một tý thôi sao, cùng lắm thì cứ theo lượng nước miếng khạc nhổ mà phạt tám hay mười đồng, cần gì phải dùng pháo oanh chứ?”

Đoàn người:“……”

Lô Vượng Đạt buff cho bản thân mấy cái trị liệu thuật, lông bị thiêu hủy lại dài ra, tay cũng không còn trụi lủi.

Nhưng Lô Vượng Đạt càng nghĩ càng ủy khuất, chạy đến trước cửa, khẽ nhấc trảo thò vào cánh cửa rồi lại vội rụt lại, đầu quái thú kia cũng đứng lên nằm xuống theo nhịp điệu cánh tay.

Thấy hữu hiệu, Lô Vượng Đạt không ngừng nâng trảo thu trảo, nâng trảo lại thu trảo, quái thú theo động tác của hắn mà đứng lên nằm xuống, lại đứng lên lại nằm xuống.

Bọn Xin Theo Ta Đàm Tiền ở bên trên, ở chỗ góc chết của cánh cửa nên nhìn không thấy, cho nên không biết Lô Vượng Đạt làm cái gì, nhưng đầu quái thú này cứ như động kinh mà tập chống đẩy – hít đất thì bọn họ vẫn thấy.

“Hệ thống co rút rồi à?”

Sau ba giờ, quái thú mệt đến chỉ đành thở ra một hơi rồi nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Bên trên, bọn Xin Theo Ta Đàm Tiền “Như vậy cũng được?!”

Lô Vượng Đạt nhu nhu móng vuốt nhức mỏi, rốt cục có thể đi vào.

Qủa nhiên những ngọn nến hợp thành một pháp trận, ở giữa pháp trận tỏa ra quang mang hắc sắc, quang mang đan vào thành một cái ***g giam, trong ***g giam có ngồi một người tóc tai bù xù quần áo tả tơi, người nọ bị một xích sắt thô to xích lại.

Mấy động tĩnh ở cửa kia của Lô Vượng Đạt, người ở bên trong đã sớm biết rằng có người đến, cho nên cũng có chút kinh ngạc.

Lô Vượng Đạt thật cẩn thận lách qua mấy ngọn nến, hướng người nọ đi đến “Ngươi là Michel Oreste – Sachson sao?”

Người nọ giật mình, nâng tay đem tóc dài gạt về sau lưng, khuôn mặt nhất thời rõ ràng, Lô Vượng Đạt lại trợn tròn mắt “Ngạch Tích Nương nha.”

Người ở bên trên lo lắng chờ đợi chỉ thấy Lô Vượng Đạt lung lay sắp đổ đỡ tường đi ra, lẩm nhà lẩm nhẩm “Ly Sa thành không lừa ta, quả nhiên là mặt trái xoan, nhưng vì cái gì lại nhọn về phía đầu cơ chứ? Cũng quả nhiên là mắt xếch dài nhỏ, nhưng nhỏ y như dao a……”

Đoàn người ngươi xem ta, ta xem ngươi, không biết cái gì cả.

Lại quay về, Michel Oreste đang dại ra nhìn dây xích sắt trên hai tay “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là bằng hữu Ly Sa.”

“Ly Sa?” ánh mắt dại ra của Michel Oreste bỗng nhiên trở nên xa xăm “Nàng…… Có khỏe không?”

“Chỉ là hành động không được tự do, chuyện khác đều rất tốt.”

Michel Oreste đột nhiên bưng hai tay che mặt “Đều do ta không biết nhìn người. Bị hình tượng của Elmadag lừa gạt, chẳng những cô phụ Ly Sa, còn hại phụ vương……”

Michel Oreste vẻ mặt phi thường thống khổ “Đúng rồi, Elmadag mới là căn nguyên tội ác, Ly Sa là vô tội.”

“Ta biết.” Lô Vượng Đạt gật đầu.

“Vậy ngươi mau nói cho thế nhân, đừng bị nữ ác ma này lừa nữa.”

Lô Vượng Đạt nhún nhún vai “Ta lại không chứng cớ, nói cũng không ai tin.”

Michel Oreste suy nghĩ rồi nói “Đi cứu phụ vương ta, hắn có thể giúp ngươi.”

Lúc này đoàn người đều nhận được hệ thống thông báo, nhận nhiệm vụ “Cứu vớt Rustu đệ tam” hay không?

Michel Oreste còn nói cho Lô Vượng Đạt, Rustu đệ tam tuổi già thể nhược tu dưỡng ở trong cung, cũng đem hết chính sự giao cho Elmadag cùng Kritos để ý đều là gạt người.

Trên thực tế, Rustu bị bọn chúng không biết dùng cái phương pháp gì mà có thể phong ấn pháp lực của ông rồi đem giam lỏng.

Mà mỗi khi đến kì trăng non, là thời điểm pháp lực Elmadag yếu nhất, cũng là thời điểm phong ấn trấn áp Rustu đệ tam yếu ớt nhất, muốn cứu Rustu đệ tam chỉ có khi đó.

Nói xong, Michel Oreste vẻ mặt thoải mái, giống như dỡ xuống tất cả gánh nặng “Thế giới này đành giao cho ngươi cùng nhóm đồng bạn của ngươi, dũng sĩ trẻ tuổi.” Nói xong muốn cắn lưỡi tự sát.

Lô Vượng Đạt vừa thấy liền vội “Chờ một chút.” Lập tức nhảy qua, bị ám quang nhà giam làm phỏng mấy vệt trên người.

Thấy Lô Vượng Đạt phấn đấu quên mình ngăn cản mình như vậy, Michel Oreste thực vui mừng nói:“Người trẻ tuổi, đừng vì ta chết mà thương tâm, ta hiện giờ đã là phế nhân, kéo dài hơi tàn để sống là tra tấn, chỉ có chết mới có thể giải thoát, cho nên ngươi cũng đừng ngăn cản ta.”

Lô Vượng Đạt sờ sờ bộ lông mao ở ngực mới bị phỏng mấy cái, nói “Không phải, nơi này chỉ có hai chúng ta mà thôi, nếu ngươi cắn lưỡi tự sát, ta đi ra ngoài sẽ ăn nói thế nào được chứ? Mọi người tuyệt đối sẽ cho rằng ta làm gì đó với ngươi, mới buộc ngươi cắn lưỡi tự sát, cho nên vì trong sạch của ta, ngươi có thể chờ ta đi ra ngoài rỗi hẵng tự sát hay không, hoặc là đổi chết kiểu đi? Tỷ như, thắt cổ, cắt cổ, uống dược, hoặc là tự bóp cổ và vân vân.”

Michel Oreste:“……”

Sau đó, Michel Oreste quyết định thắt cổ, nhưng tìm nửa ngày cũng chưa tìm được nơi treo dây thừng, đành phải sửa thành cắt cổ.

Lô Vượng Đạt tân tân khổ khổ từ bên ngoài đem rìu lớn của Xin Theo Ta Đàm Tiền kéo vào cho gã cắt cổ.

Không nghĩ tới Michel Oreste người này nhược như vậy, nâng rìu cũng không nâng cao lên nổi, cổ thì không cắt thành nhưng cuối cùng không ai nghĩ qua rằng thể chất gã phù hợp với quỳ hoa bảo điển nha.( Ý là nâng được tới chỗ đó thôi)

Lô Vượng Đạt đại 囧, nguyên lai có vài người muốn chết nhưng thật sự rất khó, tỷ như phế tài trước mắt này, lại tỷ như…… Chính mình.

“Ai ở bên trong? Muốn chết.” Là thanh âm Elmadag.

Lô Vượng Đạt không kịp chạy thì gặp một trận nổ mạnh khiến đất rung núi chuyển, nhiệm vụ khởi động.

Lô Vượng Đạt bị sóng va chạm của trận nổ mạnh hồi nãy văng lên giữa không trung, hung hăng đập lên trần nhà, đường huyết nháy mắt chỉ còn 1 phần.

Mà từ không trung rớt xuống đất thương tổn cũng không nhỏ, không biết một phần huyết kia còn giữ nổi không.

Càng hỏng chính là Lô Vượng Đạt bị đập đến hôn mê, không thêm huyết được cho chính mình, thậm chí biến thân thuật cũng tự động giải trừ.

Mắt thấy sẽ ngã xuống thật mạnh, đột nhiên xuất hiện một bóng người tiếp được hắn, ở giữa khói đặc cùng ánh lửa, chỉ mơ hồ nhìn thấy một người ôm lấy Lô Vượng Đạt, nhẹ nhàng lau mặt hắn, sau đó cúi đầu in lại cái hôn thật nhẹ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.