Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích

Chương 90: Làm mình làm mẩy đảo môi thôi



Nhìn Doãn Duệ đem cả tô lớn canh rong biển trứng gà húp sạch sẽ, Lô Vượng Đạt cẩn thận nói:“Bác trai, ngày hôm qua…… Cám ơn bác đã đưa ba con về nhà.”

Doãn Duệ có vẻ tâm tình rất tốt, khoát tay “Bác với ba ba con là à ừ nhiều năm à là …… Cách mạng tình cảm, đưa cậu ấy trở về cũng chỉ là nhấc tay làm phúc thôi, đừng khách khí.”

Thấy Doãn Duệ tâm tình tốt lắm, Doãn Thịnh Sâm lấy tay chọc chọc Lô Vượng Đạt ý bảo hắn hỏi đi.

Lô Vượng Đạt nuốt nước miếng rồi hỏi “Cái kia…… Trên đường trở về, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Vừa nghe lời này, Doãn Duệ liền biến thành nắng đi mây kéo tới, ngữ điệu rất chi là cứng ngắc: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là gặp phải xe tuần tra của cảnh sát giao thông, chúng ta phải đẩy xe một lát mà thôi.”

“Hả?” Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm trăm miệng một lời “Xe hỏng rồi sao?”

Doãn Duệ lắc đầu “Đẩy xe không cần bằng lái mà.”

“……”

Doãn Thịnh Sâm hỏi tiếp:“Vậy bằng lái của ba đâu?”

Doãn Duệ ánh mắt u oán “Lúc bảo Lí thư kí rời đi đã quên kêu anh ta để lại bằng lái cho ba, vì thế anh ta mang theo bằng lái của ba đi luôn rồi.”

“……”

“Sau thì sao?” Lô Vượng Đạt hỏi.

Doãn Duệ bỗng nhiên lại nghiến răng nghiến lợi “Sau đó gặp được một viên cảnh sát giao thông vô cùng nhiệt tình, dùng xe cảnh sát đưa hai người bọn bác về.”

“Vậy không phải rất tốt sao?” Doãn Thịnh Sâm cùng Lô Vượng Đạt cũng không hiểu được Doãn Duệ vì cái gì lại giận dỗi.

“Vấn đề là ” Doãn Duệ vỗ bàn “Lúc lên xe cảnh sát, Quan Đình coi như không thấy ba, cứ lấy cái gáy đối mặt với ba, cũng không cùng ba nói chuyện, đến tận lúc xuống xe cũng chỉ nói câu cảm ơn.”

Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là giận chuyện này.

“Con hiểu rõ rồi.” Lô Vượng Đạt dứt khoát lấy ra di động, gọi điện thoại cho Lô ba ba.

Điện thoại mới vừa chuyển, Lô Vượng Đạt ngay đầu liền trách cứ cha mình “Ba ba, bác Doãn tốt bụng đưa ba về nhà, sao ba lại dùng gáy đối mặt với người ta, không thèm để ý bác ấy, quá thất lễ nha ba.”

Lô Vượng Đạt nói chuyện di động rất lớn tiếng, Doãn Thịnh Sâm cùng Doãn Duệ ở bên cạnh chỉ mơ hồ nghe được Lô ba ba thực ủy khuất nói:“Là vì ông ta ngồi ghế sau, ba ngồi ghế phó lái, ba cũng muốn đối mặt lắm chứ. Nhưng làm như thế thì viên cảnh sát giao thông sẽ không cho ngồi xe nữa.”

“Vậy sao ba không ngồi ghế sau?”

“Con cũng không phải không biết, ba ngồi ghế sau sẽ dễ say xe.”

“Vậy ba cũng không thể dùng cái gáy đối mặt với bác Doãn, cái gáy của ba nhìn như hai cái con quay, là người đều sẽ mỏi mắt đó.”

“Vậy hắn muốn nhìn chỗ nào?” Lô ba ba có điểm đến tức giận.

Lô Vượng Đạt nhìn Doãn Duệ hỏi “…… Bác cảm thấy đỉnh đầu thì thế nào?”

Doãn Duệ, Doãn Thịnh Sâm cùng Lô ba ba:“……”

“Ba ba, còn có, khi xuống xe sao ba có thể nói lời cảm ơn có lệ như thế.”

“Vậy phải như thế nào mới không có lệ? Chẳng lẽ nói, nếu không chê thì vào nhà dùng WC rồi hãy đi sao?”

“……”

Doãn Thịnh Sâm thật sự không rõ “Bình thường không phải nên nói uống chén nước hay linh tinh gì đó sao?”

Lô ba ba nghe thấy liền nói “Quá đủ tính ám chỉ rồi đó, đối tuổi già của ba ba con không tốt.” ( Người già hay đi tiểu nhiều =)))

“……”

“Ba ba, hôm nay chắc ba chưa về quê, đêm nay đến ăn cơm với bọn con đi ba.” Lô Vượng Đạt nói.

“Ừ, được rồi.”

Doãn Duệ trên mặt sáng ngời “Đêm nay ta cũng đến đây ăn.”

Treo điện thoại, Doãn Duệ nhanh chóng ăn xong cơm trưa, sau đó vô cùng cao hứng đi làm.

Doãn Duệ đi rồi, Hướng Thiên Nhất Tiếu cùng Ngắt Hạnh Đầu Tường lại đã tới.

Gần đây Hướng Thiên Nhất Tiếu hay lôi kéo Doãn Thịnh Sâm đến phòng đọc sách bàn chuyện, Ngắt Hạnh Đầu Tường thì giúp Lô Vượng Đạt nấu cơm.

Sau khi hai anh em nhà Đừng Đối Ta Đạn Cầm đến đây, vốn tưởng rằng hai anh em nhà Liệp Vương cũng sắp tới rồi, nhưng khi Lô Vượng Đạt đem đồ ăn hâm nóng lên lần thứ hai mà vẫn chưa gặp hai anh em nhà này.

Đừng Đối Ta Đạn Cầm vừa muốn gọi điện thoại, chuông cửa đã vang lên.

Liệp Vương cùng Đinh Linh Linh rốt cục đã tới.

Cũng không biết vì cái gì hốc mắt Liệp Vương hồng hồng, như là đã khóc, sắc mặt Đinh Linh Linh cũng không quá tốt.

Đừng Đối Ta Đạn Cầm lo lắng an ủi thật lâu, Liệp Vương mới nghẹn ngào nhìn Lô Vượng Đạt nói:“Không phải cậu đã nói phải khai quật gian tình của các bậc cha chú, có gian tình phải khai quật, không gian tình thì chế tạo ra gian tình để khai quật sao?”

Lô Vượng Đạt gật đầu.

“Tôi khai quật, kết quả…… Lại khai quật ra tôi…… Ẩn số của thân thế mình.” Liệp Vương có điểm khóc không thành tiếng.

“Cái gì?” Đoàn người có chút lo lắng.

Liệp Vương cố gắng đem nước mắt lưu lại trong khóe mắt “Nguyên lai…… Nguyên lai tôi là… ba ba …… con ruột của ông.”

Đoàn người 囧:“……”

Xin Theo Ta Đàm Tiền lau mặt một phen “Chẳng lẽ anh cũng nghĩ rằng mình được nhặt từ đống rác sao?”

“Không” Liệp Vương nhìn hắn “Bọn họ nói tôi là con của bác hai, tôi được đem cho làm con thừa tự của ba ba tôi.”

“Đừng cho là tôi không biết, kỳ thật bác hai là nữ, cho nên sao có thể có tôi chứ?”

“Hả?” Đoàn người sửng sốt.

Vẫn không cất tiếng nãy giờ, Đinh Linh Linh nói chuyện “Bởi vì bác gái là nam.”

Đoàn người:“……”

“Ba ba cùng bác gái có gian tình” Liệp Vương thê lương nhìn mọi người “Mà tôi…… Chính là kết tinh của gian tình giữa bọn họ.”

[ Mình cũng không hiểu đoạn này, bởi nó ghi ‘bá phụ’, ‘bá mẫu’. Nhưng lại nói bá phụ là gái bá mẫu là trai @@. Có lẽ là 2 người này đi phẫu thuật chuyển đổi giới tình ]

“……”

Lô Vượng Đạt gãi đầu “Hai người đàn ông phải làm ra cái dạng gian tình gì mới có thể có kết tinh vậy?”

“……”

Cả buổi chiều, mọi người đều xúm lại an ủi khuyên bảo Liệp Vương, thẳng đến khi Doãn Duệ tan tầm.

Sau khi trải qua giới thiệu và chào hỏi, bọn Xin Theo Ta Đàm Tiền đều thực thích trưởng bối này, Doãn Duệ cũng thực bình dị gần gũi cùng bọn họ hoà mình.

“Bác Doãn à, nghe nói bác cùng bác Lô từng có một đoạn rất sâu …… à…Cách mạng tình cảm.” Xin Theo Ta Đàm Tiền mang chút vui đùa mà hỏi.

Doãn Duệ im lặng thật lâu, thở dài “Tuy rằng hiện nay trình độ chấp nhận của xã hội với đồng tính cũng chưa cao lắm, nhưng so với khi đó thì vẫn thoáng hơn nhiều. Ở năm ấy, thứ tình cảm khác biệt đó là thứ hậu thế không thể dung nạp, không ai đủ can đảm để đem nó phơi bày ra ánh sáng cả. Bác đã từng gặp qua hai người như thế, hai người ấy bị ép buộc đưa tới bệnh viện, khi trở ra đã là…… Thi thể.”

Mọi người nhất thời đều trầm mặc.

Doãn Thịnh Sâm cùng Hướng Thiên Nhất Tiếu từ phòng đọc sách đi ra, cảm giác được không khí áp lực, liền hò hét kêu mọi người đi ăn cơm, mới làm dịu được không khí.

Doãn Duệ dài cổ vươn ra ngoài nhìn ngó “Tiểu Đạt, gọi điện thoại cho ba ba con đi, hỏi xem lúc nữa hắn có tới đây không?”

Lô Vượng Đạt vừa bưng đồ ăn, vừa nói:“Vừa rồi con gọi rồi, ba nói ba còn bận việc ở văn phòng Ủy bản kiểm tra kỉ luật, phỏng chừng nhất thời không thể xong được, kêu chúng ta ăn trước.”

Nghe Lô Vượng Đạt nói lời này, Hướng Thiên Nhất Tiếu như vô tình nói ra “Thành phố này sắp bị cuốn vào cơn lốc làm sạch bộ máy chính trị rồi.”

Liệp Vương tùy ý nói:“Nghe nói bí thư thị ủy bị liệt vào đối tượng kiểm tra số một đó.”

Doãn Thịnh Sâm co rút khóe miệng.

Hướng Thiên Nhất Tiếu nhìn về phía Doãn Duệ “Bác trai, nghe nói bác cũng là người của chính phủ, bác thấy thế nào?”

Doãn Duệ vừa nghe thấy tin Lô ba ba không tới, tất cả tâm tình tốt đều bốc hơi hết rồi, đặt mông ngồi thẳng ở tại chỗ, thờ ơ “Bác đã thành đối tượng kiểm tra số một rồi, còn có thể thấy thế nào.”

Liệp Vương:“……”

Doãn Duệ nhìn thức ăn trên bàn, liếc mắt vào một bát canh nóng “Canh gì đây?”

Lô Vượng Đạt trả lời:“Canh cá.”

Doãn Duệ lại hỏi:“Có mấy con cá bên trong thế?”

Lô Vượng Đạt vươn một ngón tay.

Doãn Duệ nhất thời trầm giọng “Tiểu Đạt, lúc giữa trưa không phải bác đã nói cho con rồi sao? Phải có đôi có cặp. Con sao lại để nó đơn gối như thế?”

Lô Vượng Đạt nhòm con cá “Bởi vì nó bị sái cổ.”

“……”

“Cho dù như thế nó cũng không nhắm mắt nha.”

“Nó chết rất nhắm mắt mà.”

“Cá thì sao có thể nhắm mắt chứ?”

“Vậy là ba cũng biết à nha.” Doãn Thịnh Sâm nhỏ giọng.

“Tuyệt đối là nhắm mắt, bởi vì đó là giáp ngư ( con ba ba).”

“……” Doãn Duệ nhìn hắn “Vì cái gì lại là giáp ngư?”

“Bởi vì con không biết chỗ mua cá sấu.”

“……” Sắc mặt Doãn Duệ càng đen.

Doãn Thịnh Sâm vội đem Lô Vượng Đạt kéo qua một bên, nói “Phỏng chừng thời kì mãn kinh của ba anh tới sớm, em bị ủy khuất rồi.”

Lô Vượng Đạt lại thực lo lắng “Anh xác định bác đã tới thời kì mãn kinh? Nhưng sao em cảm thấy như là tới thời kì động dục vậy.”

Doãn Thịnh Sâm:“……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.