Qua mười hai giờ, thang máy một lần nữa được khởi động.
Trừ vị thư ký được phóng thích về nhà, chẳng ai chú ý cả.
Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng xếp bằng trên đất, dựa vào phiến kính cửa sổ.
Bánh ngọt đặt ở giữa, hai người dùng dĩa chậm rãi ăn từng miếng từng miếng một. Cái bánh này là Kiều Dĩ Hàng mua đại ở cửa hàng gần trường quay. Vì thời gian có hạn nên ngoài bánh ngọt, bọn họ chỉ có hai chén nước lọc.
Kiều Dĩ Hàng vì phải giảm béo nên chỉ ăn vài miếng, Trương Tri thì phụ trách cạo bơ phần bánh của hắn.
“Lỡ như tôi phát phì thì tính sao đây?“ Trương Tri vừa ăn bơ vừa cười hỏi.
Kiều Dĩ Hàng không thèm ngẩng đầu lên: “Đi hút mỡ.“
Trương Tri tức giận: “Anh không thể nói dễ nghe hơn sao?“
Kiều Dĩ Hàng buông dĩa, nâng tay xem giờ: “Ngồi thêm một lúc nữa là tôi phải đi rồi.“
Trương Tri cau mày: “Nhanh thế sao?“
“Liên đạo diễn chỉ cho có ba giờ nghỉ thôi.“ Kiều Dĩ Hàng nói, “Hai giờ còn phải quay cảnh truy bắt trong đêm.“
“Hai giờ?“ Trương Tri nâng tay sờ quầng thâm dưới mắt Kiều Dĩ Hàng, “Anh nằm nghỉ một lát đi. Đến giờ tôi gọi anh dậy.“
Kiều Dĩ Hàng lắc đầu: “Tôi phải về nhà một lúc.“
“Làm gì?“
“Lấy sổ tiết kiệm.“
“… Anh sợ tôi cầm sổ tiết kiệm chạy trốn?“ Trương Tri thề, nếu Kiều Dĩ Hàng nói phải, hắn sẽ tự tay bóp chết con người này!
Kiều Dĩ Hàng tức giận: “Nếu sợ cướp, tôi đã sớm cầm theo người, giờ còn về lấy làm gì.“
“Thế đang yên đang lành anh cần sổ tiết kiệm làm gì?“ Trương Tri nhìn hắn hồ nghi.
Kiều Dĩ Hàng nói: “Buổi tối đem ra lau nước miếng.“
Trương Tri chớp chớp mắt: “Nhiều lắm sao?“
Kiều Dĩ Hàng: “Không, chỉ có một quyển thôi.“
Trương Tri: “…“
Kiều Dĩ Hàng đứng dậy, nhìn xe cộ chạy ngang dọc dưới lầu.
Trương Tri nhìn đồng hồ, đứng lên theo: “Tôi đưa anh về nhà.“
“Không cần, tôi gọi taxi là được.“
Trương Tri quẹt miệng: “Rồi tôi dùng xe bám theo sau về nhà?“
“Về nhà?“ Kiều Dĩ Hàng lăng lăng nhìn hắn, “Cậu vẫn còn ở nhà tôi?“
“Vẫn còn?“ Trương Tri nhíu mày.
Kiều Dĩ Hàng vội vã sửa lời: “Cậu vẫn còn cho tôi vinh hạnh được tiếp đãi cậu tại nhà tôi sao?“
“Vẫn còn?“ Trương Tri nheo mắt.
Kiều Dĩ Hàng bỏ cuộc: “Bỏ đi. Đi thôi.“
Trương Tri kéo hắn lại, hung hăng hôn xuống, cho đến khi Kiều Dĩ Hàng đẩy hắn ra mới nói: “Tôi không thích mấy từ “nhà của tôi“?“
Kiều Dĩ Hàng vuốt môi không lên tiếng.
Trương Tri chặn trước người hắn. Ánh mắt phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời.
Kiều Dĩ Hàng buông tay, mỉm cười ôn nhu: “Nhà của chúng ta.“
Trương Tri ý kiến khác chưa thể hiện lại ôm hắn điên cuồng hôn.
Chờ Trương Tri hôn đủ, xuống lầu lấy xe đã gần một giờ.
Kiều Dĩ Hàng lo lắng nhìn hắn: “Nếu mệt quá thì gọi xe cũng được.“
Trương Tri quay đầu, trên mặt tràn đầy đắc ý: “Trông tôi rất mệt mỏi sao?“
“…Lấy xe đi.“
Về đến nhà, ngửi thấy mùi thân thuộc, Kiều Dĩ Hàng hận không thể nhào lên giường, không ly khai nữa. Trước đây hắn không hiểu được, hóa ra mỗi ngày làm việc xong về nhà tắm rửa, ăn cơm, chơi game lại là chuyện hạnh phúc đến vậy.
Trương Tri về phòng ngủ của mình trước rồi đi sang phòng Kiều Dĩ Hàng, nhìn bóng lưng hắn, bắt đầu nghĩ chuyện mở đường: “Trường quay chỗ anh có thể đem người nhà vào không?“
“Người nhà gì cơ?“ Kiều Dĩ Hàng mở ngăn kéo, lấy sổ tiết kiệm, không thèm quay đầu hỏi.
“Tỷ như tôi này.“
Kiều Dĩ Hàng bỏ sổ vào túi quần, rút ra sổ hộ khẩu, giơ ra trước mặt Trương Tri: “Không nhớ rằng trong sổ hộ khẩu nhà tôi có tên cậu đấy.“
Trương Tri cau mày: “Đây là cái gì?“
“Giấy xác nhận chủ nhà cùng người nhà.“
Trương Tri cầm lấy sổ hộ khẩu, giở giở vài trang, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Tôi có thể tự viết tên mình vào đây được không?“
Kiều Dĩ Hàng giật lại: “Đợi khi thay sổ mới tôi sẽ vứt quyển này cho cậu tự do viết.“
Trương Tri nghiêm túc nói: “Chúng ta đi Mỹ kết hôn đi.“ Như vậy tên của bọn họ có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện trên cùng tờ giấy chứng nhận.
Kiều Dĩ Hàng dùng chân đóng ngăn kéo lại, quàng tay qua vai kéo Trương Tri ra ngoài, có lệ đáp: “Trước khi đi Mỹ thì để tôi đến trường quay đã.“
Đường đến trường quay dài dằng dặc.
Kiều Dĩ Hàng liếc thấy tốc độ xe vẫn luôn duy trì ở 20km/h: “Tôi nhớ xe này có chân ga mà.“
Trương Tri quay sang nhìn hắn: “Trông tôi mệt mỏi đúng không?“
Kiều Dĩ Hàng chống trán: “Tôi gọi taxi cũng được.“
“Bị cướp sắc thì làm sao?“
“…“ Kiều Dĩ Hàng sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người lo hắn bị cướp sắc, “Cướp ngược trở lại là xong.“
Trương Tri: “Giống Như Hoa* cũng cướp sao?“
(*cái tên này thì không xa lạ gì nữa nhé =)))
“Chuyển sang giựt tiền.“
Trương Tri bật cười.
Nhìn nụ cười của hắn Kiều Dĩ Hàng đột nhiên không nghĩ giục hắn đi nhanh hơn.
Kỳ thật cuộc nói chuyện vừa rồi cực vô nghĩa nhưng lại khiến bọn họ vui sướng vô cùng. Càm giác vui sướng này không giống niềm hưng phấn khi đoạt giải mà là cảm giác thư thái từ sâu trong tâm hồn, hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở khoảnh khắc này.
Nhưng đường có dài đến đâu, xe có chậm đến đâu, cuối cùng vẫn phải tới đích.
Nhìn trường quay càng ngày càng gần, Trương Tri đột nhiên giẫm chân ga. Kiều Dĩ Hàng chưa kịp khẩn trưởng, xe đã đỗ tại cửa trường quay.
“Ngươi…“ Kiều Dĩ Hàng định nói gì đó, Trương Tri đã tháo dây an toàn, nghiêng người lại gần.
…
Lại nữa?
Kiều Dĩ Hàng im lặng nhìn khuôn mặt ngày càng tiếp cận gần. Có lẽ hắn thỏa hiệp nhanh quá, hẳn là phải hoãn đến khi quay xong “Hắc bạch chi gian“ mới đúng. Hắn không muốn lại phải trưng đôi môi sưng như lạp xưởng đến trường quay.
Nghĩ là nghĩ vậy cuối cùng hắn vẫn không đẩy Trương Tri ra.
Nhưng lần này nụ hôn rất ôn nhu, giống như mưa xuân, nhẹ nhàng đáp xuống môi hắn.
Kiều Dĩ Hàng nhắm mắt, nhẹ nhàng đáp lại.
Không biết qua bao lâu, môi Trương Tri chậm rãi dời đi.
Kiều Dĩ Hàng mở mắt, lại phát hiện hắn đang cầm tay mình, một vật lấp lánh trên ngón vô danh.
“Lần này không cho anh cự tuyệt.“ Trương Tri bá đạo nắm lấy tay hắn.
Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ nói: “Tình tiết này rất giống trong mấy chuyện tình cảm sướt mướt.“
“Thế nên?“ Trương Tri khẩn trương nhìn hắn. Dù Kiều Dĩ Hàng không cự tuyệt nụ hôn của hắn, lúc nói chuyện với Tương Tu văn hình như đã có ẩn ý chấp nhận nhưng chưa nghe được chính miệng Kiều Dĩ Hàng nói ra, hắn luôn có cảm giác bất an.
“Vậy nên…“ Kiều Dĩ Hàng chậm rãi giơ tay lên, nhìn ngắm nhẫn một chút rồi mỉm cười, “Tôi miễn cưỡng phối hợp, diễn vai nữ một lần cũng được.“
Ánh mắt Trương Tri tỏa sáng chói lòa: “Làm thế nào bây giờ? Tôi lại muốn hôn anh rồi!“
Kiều Dĩ Hàng cởi dây an toàn, mở cửa ra ngoài: “Đi mua thạch về mà mút.“
Trương Tri thấy hắn xuống xe, liền nhảy vội theo xuống, chống tay lên nóc xe, nhìn theo bóng lưng Kiều Dĩ Hàng: “Được rồi, thế còn chuyện anh cùng cha tôi…“
Kiều Dĩ Hàng quay đầu lại nhún vai nói: “Đợi khi nào vị cố vấn kia hẹn xong thì cho tôi biết.“
“Nhưng mà…“ Trương Tri vô thức không muốn để Kiều Dĩ Hàng đối đầu với cha hắn.
Kiều Dĩ Hàng giơ dấu OK: “Yên tâm, tôi biết chừng mực.“
“…“ hắn sợ là sợ cha hắn không đúng mực a.
Trương Tri nhìn Kiều Dĩ Hàng chậm rãi biến mất sau cửa, lập túc rút di động, bấm một dãy số —
“Ca, ta có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là ngươi có em dâu rồi. Tin xấu là… hắn cũng bố chồng không hợp.“
Trầm Thận Nguyên cuối cùng cũng đến quay.
Theo kịch bản những cảnh này đáng ra phải quay từ trước nhưng do thuê địa điểm rồi sắp xếp thời gian các thứ mà hoãn lại tới giờ.
Cảnh quay được sắp xếp tại quán bar.
Nguyên nhân là do thủ hạ của Dương Cự Sâm cùng thủ hạ của Philips xung đột cuối cùng dẫn tới hai người ra mặt, mâu thuẫn không thể vãn hồi, gây thành án mạng.
Tuy không có cảnh minh xác Philips bị Dương Cự Sâm giết chết nhưng từ biểu cảm của Dương Cự Sâm phải thể hiện được hắn đã giết người cùng sự cố gắng giấu giếm của hắn.
Kiều Dĩ Hàng từng hỏi qua Liên Giác Tu, có thật là Dương Cự Sâm đã giết Philips không.
Liên Giác Tu trả lời, nếu ngay cả ngươi cũng không biết thì chỉ cón cách gọi hồn Philips lên mới biết được thôi.
Đến tột cùng là có hay không?
Khi Kiều Dĩ Hàng nhìn đến Trầm Thận Nguyên diễn Philips, hắn đột nhiên có đáp án.
Có.
Vì khi hắn nhìn thấy một kẻ ăn chơi trác táng kiêu ngạo dám dùng thuốc ngay giữa thanh thiên bạch nhật, hắn cảm thấy tức giận khó kiềm chế được.
Tại khoảnh khắc đó, hắn quên mình là Kiều Dĩ Hàng, cũng quên đối phương là Trầm Thận Nguyên.
Hắn chỉ nhớ rõ, hắn là cảnh sát. Một cảnh sát nằm vùng tên là Dương Cự Sâm.
—-
Bravo, chúc mừng Đại Kiều đã nắm được kỹ thuật diễn xuất thành công.