Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 129: Cứu binh tới (hạ)



Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Trương thị từ sau khi Kiều Dĩ Hàng đến bái phỏng vẫn luôn duy trì nhiệt độ âm.

Thư ký cho tới giờ không nghĩ rằng vị trí mình vỡ đầu chảy máu mới chen chân vô được lại nguy hiểm ngang với đi khảo sát Nam Cực.

Nàng nhìn khẩu hiệu dán bên phải bàn làm việc, âm thầm cổ vũ bản thân.

Quen là tốt thôi.

Nàng nhất định làm được!

Trương Thức Khiêm vừa ra thang máy liền chứng kiến vị thư ký ‘công việc nhàn hạ nụ cười chân thành‘ đang nhe răng nhe lợi, không khỏi tò mò hỏi thăm: “Răng đau à?“

Thư ký lập tức ngẩng đầu, thấy là Trương Thức Khiêm liền nở một nụ cười: “Trương trợ lý.“ Trương Thức Khiêm từng làm trợ lý cho Trương Phục Huân nên giờ nàng vẫn quen xưng hô như vậy.

Trương Thức Khiêm ân cần khuyên: “Răng đau thì nên đi khám.“

Thư ký muốn nói rằng răng nàng không đau nhưng nếu thế sẽ phải giải thích vừa rồi đang làm gì, nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định dùng câu trả lời vạn năng: “Quen là tốt thôi.“

Trương Thức Khiêm nghe vậy cũng tùy nàng: “Cha tôi có đây không?“

“Ngài chủ tịch ở trong phòng làm việc.“ Thư ký đang định nhắc nhở hắn gần đây tâm tình Trương Phục Huân không tốt thì Trương Thức Khiêm đã nhanh chân gõ cửa tiến vào.

Trương Phục Huân trong đầu vẫn còn quanh quẩn quanh từng câu Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri nói ngày đó. Cũng không phải hắn đột nhiên phát hiện bọn họ nói có lý mà là kiểm điểm bản thân vì sao lại khinh địch thua khí thế như thế. Giờ ngẫm lại, rõ ràng câu nào cũng có thể phản bác lại được!

“Cha?“

Trương Thức Khiêm đi tới trước bàn, Trương Phục Huân mới ngẩng đầu lên.

“Về rồi sao?“ Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức dựa lưng vào ghế, cười thật tươi, “Tuần trăng mật thế nào?“

Trương Thức Khiêm cười nói: “Tiêu hết nửa tiền tiết kiệm rồi.“

Trương Phục Huân: “Nếu ngươi vẫn ở Trương thị, chút tiền ấy có tính là gì.“

Trương Thức Khiêm hiểu ngụ ý hắn, cười ha ha: “May là đời này ta chỉ hưởng trăng mật một lần, thế nên có tiêu hết tiền tiết kiệm cũng được.“

Trương phục Huân vốn không định nói ba xạo khuyên hắn hồi tâm chuyển ý, cũng chuyển đề tài: “Mẫn Thục đâu?“

Nhắc tới vợ mới cưới, khóe miệng Trương Thức Khiêm không nhịn được giương lên: “Ngồi máy bay lâu mệt, ta để nàng về nhà trước rồi.“

Trương Phục Huân gật đầu: “Ngươi cũng về nhà nghỉ ngơi đi. Chỗ ta không có việc gì.“

Trương Thức Khiêm kéo ghế ra ngồi xuống đối diện hắn, thử dò xét: “Ta nghe nói Đại Kiều và đệ đệ tới đây cùng nhau?“

“Đại Kiều?“ Trương Phục Huân vốn đã bất mãn với Kiều Dĩ Hàng, nghe danh xưng bất nam bất nữ này càng thêm phản cảm, “Đường hoàng một nam nhân lại đi gọi Đại Kiều?“

Trương Thức Khiêm ho khan: “Giới truyền thông đặt ấy mà.”

“Hừ, người cũng như tên, chẳng phải thứ gì tốt đẹp.“

Dù Trương Thức Khiêm đã biết đại khái mọi chuyện qua lời kể của Trương Tri nhưng không ngờ Trương Phục Huân lại bực đến mức này, nói chuyện càng thêm cẩn thận: “Ta cảm thấy hắn đối Trương Tri không tệ.“

“Sao ngươi biết được?“ Trương Phục Huân nheo mắt, “Trương Tri nhờ ngươi tới?“

Điểm ấy muốn giấu cũng không được. Trương Thức Khiêm thoải mái thừa nhận: “Hắn có nói qua với ta.“

“Loại chuyện này giấu giếm còn không xong, hắn còn không biết xấu hổ tuyên dương khắp chốn!“ Trương Phục Huân càng nghĩ càng tức giận, “Ngoài ngươi ra hắn còn nói với ai không?“

Trương Thức Khiêm cười làm hòa: “Hắn còn có thể nói với ai chứ? Chúng ta là thân nhân của hắn, muốn nói đương nhiên là nói cho chúng ta.“

“Thân nhân?“ Trương Phục Huân cười lạnh hai tiếng, không nói lời nào.

Tính cách cha mình Trương Thức Khiêm rõ hơn ai hết.

Hắn nổi giận tức là chuyện còn có cơ cứu vãn. Nếu chẳng tỏ thái độ gì chứng tỏ hắn đã quyết tâm can thiệp vào rồi. Vậy nên thấy Trương Phục Huân như vậy, Trương Thức Khiêm ngược lại yên lòng.

“Ta nhớ gia quy nhà chúng ta là nếu kế thừa gia nghiệp có thể tự do quyết định hôn nhân. Nếu chọn hôn nhân…“

Hắn chưa nói xong, Trương Phục Huân đã vỗ bàn: “Hôn nhân? Hai người đàn ông có thể kết hôn sao?“ Hắn vớ lấy một quyển sách trên bàn, lật trang.

Trương Thức Khiêm ban đầu tưởng mình nhìn nhầm, đến khi Trương Phuc Huân giơ sách ra trước mặt hắn mới xác định đây đúng thực là “Luật hôn nhân và gia đình“.

“Xem chỗ này này, nam nữ hai giới cấu tạo sinh lý khác nhau, phân biệt rõ ràng, là nền tảng của hôn nhân!“ Câu nói kia bị Trương Phục Huân dùng bút đỏ khoanh đậm, hết sức bắt mắt.

Ngón tay Trương Thức Khiêm đặt ở đầu gối, nhẹ nhàng gõ hai cái nhân lúc Trương Phục Huân không để ý: “Nhưng gia quy nói là tự do chọn lựa hôn nhân, nói cách khác chính là có thể kết hôn hoặc không. Hơn nữa Trương Tri quốc tịch Mỹ, có bang cho phép kết hôn đồng tính.“

Hắn đột nhiên chạm phải ánh mắt Trương Phục Huân. Cơn tức dường như toàn bộ ngưng tụ trong đó, Trương Thức Khiêm có hồ thấy được ánh mắt rực lửa.

“Ngươi cũng theo hắn phản lại ta?“ Thanh âm Trương Phục Huân trầm thấp như tiếng vọng nơi đáy biển, áp lực đến không thể áp lực hơn.

Trương Thức Khiêm biết, Trương Phục Huân sắp sửa bùng nổ.

“Cha.“ Hắn thở dài, dịu đi, “Vì hội họa, ta rất ích kỷ lựa chọn sự nghiệp. Trương gia đời này chỉ có ta cùng Trương Tri. Ta đổ tất cả trách nhiệm lên đầu hắn thế nên tự do hôn nhân là thứ duy nhất ta có thể cho hắn.“

Trương Phục Huân cau mày.

Trương Thức Khiêm tiếp tục: “Về người nối dõi ngươi cũng không cần lo lắng. Không phải còn có ta sao? Trách nhiệm gánh vác Trương gia rất trọng đại, ta cùng Trương Tri mỗi người khiêng một nửa, đó mới là anh em.“

Cơn tức vọt lên đầu Trương Phục Huân chậm rãi bị đè ép xuống.

Hắn đột nhiên cảm thấy uể oải khó có thể nói nên lời.

Rõ ràng là cùng một thế giới mà sao cái nhìn của họn họ lại khác hắn đến vậy?

Anh em cùng chung sức gánh vác gia nghiệp?

Mất công bọn họ nghĩ ra!

Trương Phục Huân xoay ghế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ hồi lâu mới mở miệng: “Về trước thăm mẹ ngươi đi. Lâu rồi không gặp, bà ấy nhớ ngươi lắm đó.“

Trương Thức Khiêm thầm thở phào.

Ở Trương gia nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai hắn đấu tranh kiên quyết. Lần đầu là vì hội họa.

Quá trình lần đó hắn đã không nhớ rõ nhưng kết thúc vẫn còn rành rành trong óc hắn.

“Ngươi về nhà ăn bữa cơm, hôm nay mẹ ngươi xuống bếp.“

***

Trương Thức Khiêm quay như chong chóng.

Về nhà chào hỏi một đống ngưởi rồi tắm rửa ăn cơm, nhoáng cái đã đến tối.

Trương phu nhân thấy quầng đen dưới mắt hắn, liền khuyên hắn đi nghỉ ngơi.

Về đến phòng, hắn lập tức cùng lão bà liên hệ.

Vợ hắn quả nhiên hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tiết lộ chuyện của Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng cho mẹ hắn.

Này coi như bảo hiểm.

Hắn biết mẹ hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện hắn từ bỏ quyền thừa kế Trương thị. Giờ biết Trương Tri vì một nam nhân mà quyết định không có con chắc chắn sẽ mừng thầm trong lòng vì điều đó có nghĩa là cuối cùng Trương thị vẫn về tay cháu nàng. Cứ thế, nàng sẽ không ngại khuyên nhủ cha hắn, giúp Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng vượt qua cửa này.

Nghĩ đến bản thân vừa về nước đã giải quyết mỹ mãn mọi việc, Trương Thức Khiêm vô cùng đắc ý, triền miên cùng lão bà hồi lâu rồi mới thiếp đi. Tỉnh lại đã hơn mười giờ. Hắn nhớ mình còn cái hẹn cùng Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng, vội vã rửa mặt ra ngoài.

Chờ hắn tới quán cơm, Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng đã chờ sẵn.

Trương Tri vừa thấy hắn, lập tức thân thiết đón chào: “Ca.“

Kiều Dĩ Hàng cũng đứng lên theo.

Trương Thức Khiêm ôm Trương Tri, rồi bắt tay cùng Kiều Dĩ Hàng: “Sáng nay đã mua quà cho hai ngươi nhưng gửi theo đường khác nên chưa tới, sớm biết đã đem theo hành lý rồi.“

Trương Tri: “Thấy ca cũng không khác gì thu được quà.“

Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc nhìn hắn. Ngày nào cũng ở cạnh Trương Tri nên không cảm thấy hắn thay đổi nhiều. Vài lúc đột xuất thế này lại cảm thấy cử chỉ cùng lời nói của hắn hoàn toàn khác lúc đầu rồi.

Không thể phủ nhận, giờ đây Trương Tri thành thục hơn nhiều rồi.

Nhìn Trương Tri nhiệt tình thế, Trương Thức Khiêm không khỏi cảm khái. Nếu Kiều Dĩ Hàng xuất hiện sớm thì tốt rồi, như vậy quan hệ giữa hắn và Trương Tri đã cải thiện từ lâu rồi.

Kiều Dĩ Hàng dù có cảm tình tốt với hắn nhưng không quen thân nên để mặc Trương Tri cùng hắn tán chuyện, bản thân chỉ góp lời đôi lúc.

Trương Thức Khiêm nhắc vài câu tới chuyện hôm nay mình nói chuyện cùng Trương Phục Huân nhưng không đi quá sâu, dù sao kết quả còn chưa có, đỡ mất công bọn họ mừng hụt.

Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri cũng không để tâm.

Dù sao chuyện tồi tệ hơn thế bọn họ cũng đã làm, lo nghĩ gì những thứ này?

Ăn một bữa cơm hai giờ đồng hồ, Trương Tri cùng Trương Thức Khiêm mới lưu luyến tạm biệt. Trước khi đi, Trương Thức Khiêm còn lưu lại ngày khai trương triển lãm, mời Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng tới dự.

Hai người tự nhiên là nhận lời.

Cất bước Trương Thức Khiêm, Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri chậm rãi đi xuống bãi đỗ xe.

Rõ ràng chỉ là một đoạn đường bình thường, chẳng ai nói câu nào nhưng cũng đem lại cho hai người cảm giác thảo mãn vô hạn trong lòng.

“Kiều Kiều….“

“Hử?“ Ngữ điệu uy hiếp.

“… Kiều đại ca.“

“Lần sau có việc nói thẳng đi.“

“Lỡ như không phải nói với anh thì sao?“

“Tôi tự biết.“

“Thế sao? Vậy anh đoán xem câu này có phải nói với anh không nhé.“ Hắn dừng một chút, hắng giọng rồi dùng ngữ khí vô cùng trịnh trọng, “Tôi yêu anh.“

“…“

“Anh không muốn nói gì sao?“ Giọng điệu bất mãn.

“Ừm. Là nói với tôi.“

“…Còn gì nữa.“

“Chi Chi.“

“…Ừm?“

“Mau mở cửa xe, bên ngoài rất lạnh.“

“…“

Album nhờ sự tham gia tuyên truyền của Kiều Dĩ Hàng mà tăng cao doanh số nhưng không duy trì bao lâu lại rớt xuống.

Đài truyền hình cùng Y Mã đều biết, chỉ có thể đến đây thôi, không đổ công sức vào nó thêm nữa. Trầm Thận Nguyên cũng bắt đầu tham gia “Nho khô hạnh phúc‘‘. Trước đây Kiều Dĩ Hàng còn nghĩ rằng đó là dựa hơi mình nhưng sau khi chứng kiến diễn xuất của Trầm Thận Nguyên, hắn không hề còn cảm giác tự mãn này nữa vì hắn rất rõ, về diễn xuất, Trầm Thận Nguyên vượt trội hơn hắn nhiều.

Chính vì thế, quay lại với “Hắc bạch chi gian“, yêu cầu với bản thân của hắn càng cao.

Liên Giác Tu cảm thấy không tệ.

Bình thường, chưa cần hắn mở miệng nói quay lại đã bị diễn viên đoạt trước. Nhất là càng về sau, tình hình này càng thêm rõ ràng.

Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân hai người điên cuồng diễn, điên cuồng đến độ có điểm nhập ma.

Đại khái đã lâu không hợp tác, hai người đều khác trước kia rất nhiều, lúc đóng chung càng bày ra phong cách bất đồng. Kiều Dĩ Hàng không khỏi cảm thấy mất mát vì lúc diễn cùng hai người họ bản thân chỉ có thể bị cuốn theo, bị điều khiển bởi tâm tình cùng hành động của bọn họ. Rõ ràng hắn biết nhân vật mình diễn hẳn là nên thể hiện như thế nào nhưng diễn ra luôn khác biệt.

Hắn nhớ tới lúc đầu diễn cùng Kim gia, cái ghế Kim gia ngồi nọ.

Rõ ràng cùng là đạo cụ bình thường, lại có thể phụ trợ diễn viên phát huy khí thế bất đồng.

Mà bây giờ, hắn cảm giác chính mình là cái ghế nọ, gắng sức phát ra âm thanh để người khác chú ý đến sự tồn tại của mình nhưng cuối cùng lại phát hiện tiếng động mà hắn phát ra chính là Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân hy vọng cái ghế hắn phát huy tác dụng.

Điều này làm tổn thương tự tôn của hắn.

Người sớm phát hiện khúc mắc này là Trương Tri.

Hắn xa gần nói ra vấn đề mấu chốt nhưng cũng không biết nên giải quyết như thế nào. Vốn đối sản xuất đĩa hắn còn chưa hiểu hết huống chi là vấn đề phim ảnh. Vậy nên hắn gọi cho Cao Cần. Trong điện thoại, hắn nghiêm khắc phê bình công ty chủ quản không quan tâm đến hành vi của nghệ sĩ.

“Ngươi lấy thân phận gì để phê bình?“ Cao Cần lười biếng hỏi ngược lại.

“Người đại diện cho tổng giám đốc EF.“ Trương Tri không chút e sợ đáp. Trương Phục Huân giơ cao đánh khẽ, không có gì xảy ra. Có lẽ Trương Thức Khiêm hữu dụng, hoặc là hắn còn chưa nghĩ tốt kế hoạch. Tóm lại, Trương Tri vẫn đi làm tan tầm ở EF. Mà việc hắn cùng Kiều Dĩ Hàng ở chung cũng không có lộ ra ngoài.

“Hắn đóng phim thì có liên quan gì đến công ty đĩa?“

Trương Tri thẹn quá hóa giận: “Vậy danh nghĩa lão công của hắn thì sao?“

“Có giấy chứng nhận kết hôn không?“ Cao Cần thản nhiên thả một câu chèn ép hắn lại.

Trương Tri bất chấp tất cả: “Có hành động thực sự!“

“… Được rồi.“ Cao Cần dập máy sau, cũng không tự thân ra mặt mà tìm Kim gia.

Biết làm sao được, về phim ảnh hắn cũng chỉ là thường dân.

Phần diễn của Kim gia, hai ngày trước đã kết thúc nên khi Kiều Dĩ Hàng thấy hắn xuất hiện trước mắt mình thì có chút kinh hãi.

“Có rảnh nói hai câu không?“ Kim gia đặt mông ngồi trước mặt hắn.

Kiều Dĩ Hàng cười nói: “Hai câu có ít quá không?“

“Nghe nói gần đây tâm tình ngươi không tốt?“ Kim gia tính vốn thẳng thắn.

Kiều Dĩ Hàng trầm mặc rồi đáp: “Cũng không phải tâm tình không tốt.“

“Sao?“

“Chỉ là cảm giác thấy,“ hắn nhìn về phía Phong Á Luân, Nhan Túc Ngang đang nghỉ ngơi ở đầu kia. Nói về ngoại hình, hắn tự nhận là không thua hai người kia, dù ràng thời gian đem đến cho bọn họ khí chất đặc biệt riêng, “Kém cỏi.“ Không có nhiều từ ngữ hoa lệ lắm, hắn dùng một từ đơn giản nhất.

Kim gia vỗ vỗ vai hắn: “Vì ngươi diễn vai phụ a.“

“…“ Kiều Dĩ Hàng nghĩ, nhất tiễn xuyên tâm chính là ý này đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.