Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 138: Phiên ngoại: Chinh long (tam)



Suất Chinh nhanh chóng xin nghỉ rồi vọt về nhà đổi thân quần áo sạch sẽ mới lái xe tới chỗ Hồ Long Uy nhắn. Hắn chưa từng biết, tốc độ của bản thân có thể sánh bằng siêu nhân.

Lần nữa thấy Hồ Long Uy, hắn có điểm không nhận ra.

Vẫn là thân hình cao như hạc giữa bầy gà nhưng hình thể so với lần trước gầy không ít, hai má hơi hõm vào càng làm lộ ra đôi mắt to lấp lánh hữu thần.

Hắn chậm rãi dừng xe cạnh người, dùng ngữ khí cực kỳ bình thường bắt chuyện: “Đợi lâu chưa?”

Hồ Long Uy cúi đầu nhìn hắn một cái, tựa hồ như đang liên kết hắn với hình tượng trong trí nhớ.

“Lên xe.” Suất Chinh thấy trong mắt hắn lóe lên ánh nhìn quen thuộc, thanh âm không khỏi phóng nhu.

Hồ Long Uy lên xe, hai tay ôm bao hành lý, ngón tay không xoắn xuýt.

Suất Chinh: “Đến du lịch.”

“Ừm, đi dã ngoại.”

“Một mình?”

“Những người khác về nhà rồi.“ Hồ Long Uy nói xong, đột nhiên rất muốn cắn rụng đầu lưỡi bản thân. Người khác đều về nhà hết hắn còn dã ngoại cái gì!

Suất Chinh nghiêng đầu nhìn đến ánh mắt ảo não của hắn, khóe miệng thoáng giơ lên: “Muốn đi đâu chơi?“

“Ngươi rảnh không?“ Hồ Long Uy lần thứ hai muốn cắn đứt đầu lưỡi bản thân. Khẩu khí lúc nãy có vẻ như chính mình rất mong chờ!

“Ngươi định ở mấy ngày?“ Suất Chinh dừng chút nói, “Nếu chỉ có một ngày, mai ta xin nghỉ. Nếu ở lâu vài ngày, mai ta đi lo liệu công chuyện một chút.“

Hồ Long Uy cảm giác trong đầu có thứ gì muốn phá vỏ chui ra, rất khó chịu: “Kỳ thực không sao cả.“ Hắn ấp úng, cũng không biết bản thân muốn nói gì.

“Ngươi thực khác trong game.“ Suất Chinh cảm khái. Cái Hoa hòa thượng mặt dày trong game đi nơi nào rồi?

Hồ Long Uy đáy lòng trầm xuống. Đây là đang… ghét bỏ hắn sao? “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cùng ngươi tổ đội đi ngân hàng làm phụ bản?”

Suất Chinh cười nói: “Ta nghĩ kêu lão nhị cùng Tiểu Thuyền, nếu ngồi tù còn có thể làm một bàn mạt chược.”

Hồ Long Uy đột nhiên nói: “Được, Chiến Hồn cùng Tiểu Thuyền cũng ở đây mà.”

“Vừa rồi ngươi không nghĩ tới?” Vừa lúc đèn đỏ, Suất Chinh dừng xe nhìn hắn, trong mắt có thâm ý khác.

Hồ Long Uy đột nhiên thấy không được tự nhiên, cố ý dùng vẻ mặt hèn mọn nói: “Ăn chùa uống chùa một người là đủ rồi.”

Suất Chinh trong lòng rung động, hai mắt cười đến gần như không thấy nữa: “Được, cho ngươi xài chùa.”

….

Hồ Long Uy trong lòng hoảng hốt.

Nhớ kỹ trong game, hắn cũng thường nói vậy: Đi phụ bản cho ngươi ăn chùa kinh nghiệm.

Không biết lúc ấy có phải cũng dùng vẻ mặt này không.

***

Chỗ Suất Chinh thuê  không lớn, Hồ Long Uy đi vào liền cảm giác phòng nhỏ đi phân nửa.

Suất Chinh thấy hắn co quắp đứng cạnh cửa liền nói: “Cởi giày, để hành lý lên giường, chốc nữa ta sắp xếp. Ngươi tắm trước hay ăn trước?”

Hồ Long Uy cả kinh: “Tắm rửa?”

Ánh mắt Suất Chinh bị ngữ khí kinh ngạc của hắn hấp dẫn, tự tiếu phi tiếu nói: “Ta dù làm công tại công trường nhưng giường ta không phải công trường, đương nhiên phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể ngủ.”

Ngủ trên giường?

Hồ Long Uy không nhịn được nghĩ tới cảnh trong mộng, vội nói: “Ta không cần ngủ giường đâu, ngủ trên đất là được.”

“Giữa mùa đông ngủ đất làm gì?” Suất Chinh cổ quái nhìn hắn, “Êm đẹp không làm Hoa hòa thượng, sao chạy tới chỗ ta làm khổ hạnh tăng?”

Hồ Long Uy lắc lắc đầu: “Ta gần đây giới sắc rồi.”

Đang lôi đồ ăn từ tủ lạnh ra, Suất Chinh khựng lại một chút, giả vờ lơ đãng hỏi thăm: “Chia tay cái lão bà kia của ngươi rồi sao?”

“Kiều Kiều ấy hả? Thế thì còn chưa.” Nhưng chỉ sợ cũng không khác là mấy, lấy tính cách của Kiều Kiều Mẫn, mấy ngày qua không vào game sợ đã cưỡng chế ly hôn rồi.

Mặt Suất Chinh bị hàn khí trong tủ lạnh đông lạnh, biểu cảm cứng ngắc.

“Cần ta giúp không?” Hồ Long Uy không có ý định ngồi không.

“Đi tắm trước đi.” Suất Chinh nói, “Trước khi ta làm xong cơm tối, tuyệt đối sẽ không nhìn trộm.”

“Nấu cơm tối sớm vậy sao?” Hồ Long Uy lén nhìn đồng hồ đang chỉ ba giờ trên tường.

Suất Chinh đáp: “Tốc độ làm cơm của ta hơi chậm.”

Hồ Long Uy nghĩ chút rồi quyết định khách thuận ý chủ. Dù sao từ hình thể mà nói, hắn không có gì cần lo lắng.

Chờ hắn cầm quần áo vào phòng tắm, Suất Chinh mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ chỗ trái tim một chút.

Dù hắn giả bộ bất cần nhưng dù sao cũng là người tưởng nhớ đã lâu, nói quên, nói vùi vào góc đều là lừa mình dối người. Bậy giờ, hắn chỉ nghĩ đem thứ tốt nhất hiến ra trước mặt hắn rồi lừa thân gạt tâm, đem hắn giữ bên người.

Nhưng mà…

Suất Chinh nhìn quanh phòng của mình.

Hình như hắn không có cái gì cầm ra được mà đối phương, dù nhìn qua có chút ngu ngơ, nhưng nếu dùng vũ lực, khả năng hắn thua có vẻ cao.

Xem ra chỉ có thể dồn hết tài nghệ vào phòng bếp thôi.

— Trời cao phù hộ!

Đến khi Hồ Long Uy tắm xong đi ra liền thấy cửa phòng bếp đóng chặt, máy hút mùi cùng tiếng mỡ bắn lách tách không ngừng truyền ra.

Hắn đứng tại chỗ một lát rồi quay về phòng tắm, đem quần áo bẩn của mình cùng Suất Chinh để vào máy giặt. Dù là làm khách nhưng ngồi không có vẻ bất hảo.

Giặt xong quần áo, đem ra phơi ngoài ban công, cửa phòng bếp vẫn đóng chặt.

Nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng trôi qua, âm thanh phát ra vẫn như cũ. Hồ Long Uy không nhịn được đẩy cửa bước vào, thăm dò, “Cần giúp… khụ khụ khụ.” Mỡ, khói thình lình sang đến cổ họng hắn.

“Không việc gì, ta làm là được.” Suất Chinh đẩy hắn ra ngoài.

Hồ Long Uy đành tiếp tục đợi trong phòng khách.

Tiếng làm đồ ăn đột nhiên dừng.

Suất Chinh thò đầu ra: “Đi chơi game đi.”

“Nga. Tốt.” Hồ Long Uy lập tức đứng dậy.

“Đừng dùng máy của ta để nói chuyện phiếm với lão bà của ngươi.” Suất Chinh đột ngột lên tiếng.

Hồ Long Uy khựng lại: “Không thể lờ nàng đi được.”

“Vậy ngươi lập ID mới đi.” Suất Chinh vừa nghĩ đến hắn dùng máy tính của mình đi tình chàng ý thiếp với người khác liền không chịu nổi.

“Ừm.” Hồ Long Uy có cảm giác không biết nói gì. Dù trong mộng hai người đã rất nhiều lần lăn lên giường nhưng hiện thực thì mới chỉ gặp qua hai lần, thoáng cái xuất hiện tâm lý ghen tỵ này khiến hắn không biết ứng phó thế nào. Lại nói tiếp, vẫn là game tốt, đằng sau máy tính muốn kẻ mặt dày cỡ nào đều có.

Hắn mở máy tínhlên, thấy hình nền liền ngẩn người. Hắn nhớ rõ trước đây Suất Chinh nói hình nền máy hắn là “Bát nháo giang hồ” nên không cầm lòng được mà vào game. Là lúc nào đổi lại rồi đây?

Từ khi chiến tranh lạnh giữa bọn họ bắt đầu?

Hồ Long Uy quên cảm giác không thoải mái lúc trước đi, mở game đăng ký ID mới. Kỳ dị là, khi lựa chọn giới tính, hắn lại kích vào nữ, đến khi nhận ra đã thấy một tiểu nha đầu búi tóc hai bên đang cười dài nhìn hắn.

Hắn vô thức quay đầu lại, cửa phòng bếp vẫn đóng, lúc này mới thở ra, lén lút sửa lại giới tính, hơn nữa còn chọn hình tượng vô cùng dũng mãnh, còn đặt tên là — Kiếm Chỉ Cửu Châu!

Bốn chữ này tựa hồ vô cùng vừa ý, hắn khí thế bừng bừng ấn xác định!

Tên này đã có người sử dụng, xin mời chọn lại.

….

Ỷ Thiên Đồ Long!

Tên này đã có người sử dụng, xin mời chọn lại.

Long Khiếu Thiên Hạ!

Tên này đã có người sử dụng, xin mời chọn lại.

….

Rút cuộc có bao nhiêu kẻ đần lãng phí những cái tên hay như vậy a!

Hồ Long Uy khẳng định chưa bao giờ thấy nhưng ID này trên bảng cao thủ, bàng thiện lương, bảng hào phú.

“Gọi Bách Luyện Cương thế nào?” Thanh âm của Suất Chinh vang lên từ phía sau.

Hồ Long Uy không đáp lời, gõ thẳng tên đó vào.

Màn hình chuyển cảnh.

“Bách Luyện Cương nghe cũng không tệ a, sao chẳng có ai dùng?” Hồ Long Uy thắc mắc.

“Cần trình độ văn hóa nhất định mới có thể nghĩ ra được.” Suất Chinh khẽ cười.

Hồ Long Uy thuận miệng đáp: “Đúng thế, quá hay, không người nghĩ được.”

“Hắc.” Suất Chinh ôm chầm lấy cổ hắn, dùng tay kia hung hăng vò tóc hắn.



Kỳ thật động tác này giữa bạn bè với nhau cũng không tính thân mật. Trước kia hắn cùng bạn cùng phòng đùa giỡn những trò còn nổi da gà hơn thế nhưng không hiểu sao lúc này, cổ cùng lỗ tai hắn thoáng cái đỏ lên.

Suất Chinh hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, càng thêm dùng sức ôm.

Hồ Long Uy cuối cùng không nhịn nổi: “Cổ ta sắp đứt rồi!”

“Sao có thể chứ?” Suất Chinh cuối cùng buông tha hắn, “Giờ ăn cơm hay để lát nữa?”

Hồ Long Uy nhìn đồng hồ góc màn hình máy tính, “Mới bốn giờ hơn.”

“Ừm, vậy để lát nữa ăn.” Suất Chinh đem ghế đến ngồi đằng sau hắn.

“Ta nhường người?” Hồ Long Uy nói là nói vậy, mông chẳng mảy may nhúc nhích.

“Ta nhìn ngươi là được.” Suất Chinh cười cười.

Hồ Long Uy an tâm cưu chiếm thước sào.

Hai người giờ đều là tám chín mươi cấp, làm nhiệm vụ tân thủ quả thực là lãng phí nơ-ron.

Hồ Long Uy vừa luyện vừa cảm khái: “A, nếu có hai máy tính thì tốt rồi. Ngươi dẫn ta sẽ nhanh hơn.” Mỗi khi đụng tới game, hắn vẫn chứng nào tật nấy, chỉ nghĩ đến cọ kinh nghiệm.

Suất Chinh cười: “Tốt. Vậy ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta ra hàng net.”

Hồ Long Uy cũng cảm thấy chơi đùa một mình, để chủ nhà ngồi cạnh xem không được tự nhiên nên lập tức gật đầu.

“Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Suất Chinh kéo tay Hồ Long Uy.

Động tác hắn tự nhiên, Hồ Long Uy còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo đến bàn ăn.

Không thể phủ nhận Suất Chinh có tài nấu ăn. Ăn ngon không không biết, sắc hương đúng là hạng nhất.

Suất Chinh xin lỗi: “Không biết ngươi tới, không mua đồ ăn, chỉ dùng mấy thứ trong tủ lạnh làm.” Mấy món này là lần trước mẹ hắn đến thăm mua tạm về để, bình thường ở nhà đều úp mì, nấu sủi cảo ăn liền.

“Không sao, nhìn có vẻ ngon.” Hồ Long Uy gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng, “Ưm, ăn ngon.”

Suất Chinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Dù món nào hắn cũng nếm thử trước rồi nhưng không quá chắc chắn khẩu vị hai người tương tự.

Hồ Long Uy ngồi xe lâu, vô cùng đói bụng, lập tức không khách khí mà ngấu nghiến đồ ăn.

Nhưng Suất Chinh thực ra không ăn nhiều lắm, chỉ là ra sức gắp thức ăn cho hắn.

Cơm nước xong, Hồ Long Uy chủ động yêu cầu rửa chén. Suất Chinh cũng không tranh, hỗ trợ lau bếp. Hai người dù lần đầu cùng nhau chui vào bếp, phối hợp thực ra khá ăn ý.

Suất Chinh nửa giả nửa thật nói: “Muốn lấy vợ nhất định phải chọn người như ngươi.”

Hồ Long Uy trượt tay, bát rơi lại vào bồn nước, cố gắng trấn định đáp: “Thân cao mét tám sáu? Vậy chẳng phải tìm người mẫu sao.”

“Người mẫu không được.” Suất Chinh bác bỏ, “Nghe nói người mẫu ăn ít, không thưởng thức được tay nghề nấu ăn của ta.”

“Ngươi thích ngày nào cũng phải nấu ăn?” Nếu thực thích, tủ lạnh sẽ không ít đồ như vậy.

Suất Chinh nhìn lỗ tai hắn có chút đỏ lên, nghiêm túc nói: “Vậy phải xem là nấu cho ai ăn.”

Hồ Long Uy không lên tiếng nhưng lỗ tai càng thêm đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.