Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 45: Dự tiệc cưới (hạ)



Sáu giờ mười lăm, giờ lành đã đến, khách khứa vào bàn.

Thiên Đấu cùng Lạc Tuyết Vô Âm khoác tay nhau bước trên thảm đỏ, người chủ trì vẫn diễn trò giới thiệu ngàn năm như một.

Nếu trong game ồn ào náo nhiệt thì ngoài đời, ai cũng để ý đến thể diện nên đều nghiêm túc ăn uống. Vì thế trong hội trường, ngoài tiếng người chủ trì trò chuyện cùng tân lang tân nương chỉ có tiếng bát đũa thi thoảng va vào nhau lanh canh.

Tiểu Chu ăn rất từ tốn. Lấy kinh nghiệm bao năm lăn lộn trong làng giải trí, nàng cảm nhận được địch ý của mấy cô gái ngồi cùng bàn. Với phương châm “thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện“, Tiểu Chu chẳng dám động tới bàn xoay, có gì trước mặt thì ăn, cúi thật thấp. Dù sao tiền phong bì cũng là của Kiều Dĩ Hàng, lần này coi như đi ăn tiệc miễn phí.

Nghi lễ kết thúc, tân lang cùng tân nương bắt đầu đi kính rượu. Khách khứa đều rất hãnh diện, dù biết rõ chén của cô dâu chú rể chỉ là trà lạnh nhưng vẫn cạn ly nhiệt tình.

Tiểu Chu nhìn chén rượu trước mắt bắt đầu khẩn trương.

Suất suất suất ngồi cạnh nàng thấy vậy liền hỏi: “Ngươi lại…“

“Được không?“ Mắt Tiểu Chu sáng lên.

Suất suất suất chần chừ: “Ngươi khỏe chứ?“

Trương Tri thấy trán nàng ướt đẫm mồ hôi, nhíu mày: “Nóng quá à?“

“Ta sắp chịu hết nổi rồi.“ Tiểu Chu giả vờ run rẩy.

Suất suất suất: “Có cần ta đưa đi không?”

“Thôi khỏi, chờ thang máy tới nơi chắc ta cũng đã chạy đi chạy về được cả chục lần.” Tiểu Chu liền đứng dậy, vội vã chuồn ra khỏi phòng tiệc. Đợi đến lúc đi xa khỏi phòng tiệc, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. May mà thoát thân đúng lúc nếu không hậu quả thật khôn lường. Lúc mới vào Y Mã được ba ngày, nàng đã bị Mã Thụy đã hạ lệnh cấm rượu tuyệt đối. Nguyên nhân từ tiệc mừng nhân viên mới, vì uống rượu mà nàng tuôn hết những chuyện xấu hổ từ bé đến giờ ra. Đã thế, nàng lại còn đem chuyện nghe ngóng được trong mấy ngày thực tập — việc xấu của Mã Thụy ra kể.  Từ đó về sau, phàm trong vùng có chất cồn 3 mét, nàng đều phải tránh xa, ngay cả đến bệnh viện cũng bị người gọi điện cảnh cáo bắt đeo khẩu trang.

Chuông di động vang lên.

Tiểu Chu nhìn bốn phía rồi lén lút nghe điện thoại, “Alô.”

“Ta đến rồi, ngươi đang ở đâu?” Kiều Dĩ Hàng bị ngữ khí của nàng ảnh hưởng, nhỏ giọng hơn hẳn.

“Lầu hai, đại sảnh rẽ trái rồi lại rẽ trái, đại khái cách cửa nhà hàng Ý khoảng hai mươi mét.”

“…Nhà hàng này hình như chỉ có một nhà hàng Ý.”

“Vậy nên?”

“Xuống lầu một.” Kiều Dĩ Hàng đi thang máy từ tầng hầm lên, nhìn cảnh vật rồi mới nói, “Cửa toa-lét nhé.”

“Được.”

Tiểu Chu dập máy, chạy xuống dưới tầng.

Đại sảnh vừa lúc phát “Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ”, giống như để phối hợp với tiết tấu mà cước bộ của nàng lúc đầu rất nhanh sau chậm dần, đến cửa toa-lét thì nhạc dừng.

Kiều Dĩ Hàng nhìn nàng một lúc, lại nhìn bốn phía: “Người phát nhạc có phải người quen của ngươi không thế?”

Tiểu Chu ngây ra: “Cái gì cơ?”

“Không có gì.” Kiều Dĩ Hàng rút túi lấy ra ba ngàn, đưa cho nàng, “Cầm lấy.”

Mắt Tiểu Chu sáng lên, hơi ngượng ngùng nhận rồi cấp tốc bỏ vào túi: “Thực xấu hổ.”

Kiều Dĩ Hàng nhướn mày: “Đúng vậy, sao lại không biết xấu hổ chứ?” Hắn thấy nàng còn chần chừ chưa đi, buồn bực nói, “Ngươi còn đứng đó làm gì?”

“Tân lang, tân nương đang kính rượu.”

“Vậy ngươi ở đây thêm chút nữa đi.” Án cũ của Tiểu Chu hắn cũng biết nên tranh thủ hỏi chút, “Mọi việc thuận lợi chứ?”

Tiểu Chu lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cái này, biết nói sao a?”

Kiều Dĩ Hàng nheo mắt: “Đừng bảo là…”

“Ai, không phải.”

“Ta còn chưa nói gì mà.”

“Sự thực là không như vậy mà.”

“…”

Tiểu Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta chẳng muốn lừa gạt một thanh niên đẹp trai dễ nhìn như vậy, lương tâm thực bất an.”

“Đẹp trai?” Kiều Dĩ Hàng nhớ trước đây Thủy Tiên hòa thượng cũng nói qua Trương Tri rất đẹp trai, tự nhiên thấy ghen tị, “Tới mức nào?”

Tiểu Chu nhìn hắn, “Hơn ngươi.”

“…”

“Vì ta nhìn ngươi quen mắt rồi, còn hắn vẫn đang mới lạ.” Tiểu Chu thành thực nói.

Kiều Dĩ Hàng chậm rãi mở miệng: “Năm nay tìm việc rất khó.”

“…”

“Nghe nói ngươi còn đang trả góp mua nhà.”

“…” Tiểu Chu nghiêm mặt, “Đẹp trai vốn là khái niệm nông cạn mà thôi. Vẻ anh tuấn tiêu sái, khí chất xuất chúng của ngươi, hắn thúc ngựa cũng chẳng thể đuổi kịp.”

Kiều Dĩ Hàng thỏa mãn gật đầu.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Tiểu Chu vô ý thức tránh sang bên nhường đường nhưng đông cứng, không nói được câu nào.

Kiều Dĩ Hàng quay đầu lại, chỉ thấy một người con lai cùng một thanh niên thanh tú đang đứng đó nhìn bọn họ, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, kinh ngạc và tò mò. Hắn tuy không biết đâu là Chiến Hồn Vô Cực nhưng xem tình thế thì tuyệt đối là một trong hai. Máu toàn thân lập tức dồn lên não, tế bào não chưa bao giờ hoạt động hết công suất như vậy. Hắn quay đầu nhe răng cười với Tiểu Chu: “Nhìn ngươi… hẳn là fan của ta.”

Ánh mắt của Trương Tri cùng Suất suất suất đồng loạt hướng tới Tiểu Chu như xem xem làm thế nào mà liếc mắt liền nhận ra nàng là fan của Kiều Dĩ Hàng.

“…” Tiểu Chu đương nhiên không có khả năng phản ứng như Kiều Dĩ Hàng, đứng ngây ra một lúc mới ngơ ngác gật đầu, “Hẳn là như vậy.”

Kiều Dĩ Hàng: “…”

Bầu không khí có chút xấu hổ.

Ánh mắt Trương Tri và Suất suất suất lại trở lại phía Kiều Dĩ Hàng.

Kiều Dĩ Hàng cố gắng cử động thân thể đang cứng đờ ra, gợi ý: “Vậy ngươi không muốn làm gì sao?” Hắn nháy mắt ám chỉ.

“A, làm cái gì a?” Tiểu Chu rút cuộc cũng lấy lại được tinh thần, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi hồng trở lại, cũng mở to mắt nhìn.

Suất suất suất vẫn đứng sau Trương Tri nói chen vào: “Các ngươi muốn làm cái gì?”

Kiều Dĩ Hàng mỉm cười với Tiểu Chu: “Muốn xin chữ ký không?” Nếu như lúc nãy là ám chỉ thì giờ là nói thẳng ra.

Tiểu Chu lúc này đã có thể phối hợp, giả vờ mừng rỡ vỗ tay: “Tốt quá, thật quá tuyệt vời.”

Tiếng vỗ tay dừng lại, mười giây im lặng trôi qua.



Kiều Dĩ Hàng chậm rãi mở miệng: “Lẽ nào không ai tình nguyện cho mượn giấy và bút sao?”

Làm người vây xem, Suất suất suất nhìn trái nhìn phải, cuối cùng phát hiện chỉ có mình phản ứng đành bất đắc dĩ nói: “Để ta ra chỗ tiếp tân hỏi.”

Tiểu Chu gấp gáp đuổi theo: “Ta cũng đi.” Còn ở chỗ này đảm bảo nàng thở không nổi.

Trương Tri vẫn đứng tại chỗ, im lặng đánh giá Kiều Dĩ Hàng.

Kiều Dĩ Hàng cảm thấy có chút áp lực. Đến giờ thì khẳng định đây là Chiến Hồn Vô Cực. Kỳ thực, hắn cũng không biết làm sao mà nhận ra nhưng tự nhiên xác định như thế.

“Kiều Dĩ Hàng?” Trương Tri chậm rãi mở miệng.

Lúc này Kiều Dĩ Hàng đã hoàn toàn trấn định, khóe miệng hơi nhếch lên hỏi: “Ngươi cũng là fan của ta?”

“Không phải.” Trương Tri lạnh lùng nói, “Vì vụ scandal của ngươi ở “Bát nháo giang hồ” quá ầm ĩ nên mới chú ý.”

Kiều Dĩ Hàng nhún vai bàng quan: “Ngươi cũng chơi game sao? Level của ta rất cao.”

“Bị cướp cũng thảm.”

“…” Đãi ngộ trong game so với hiện thực chênh lệch nhau quá lớn khiến Kiều Dĩ Hàng cảm thấy khá bất bình, “Ngươi hình như có thành kiến rất lớn với ta?”

“Không.” Trương Tri ngạo mạn liếc qua, “Ta chỉ chẳng có cảm tình tốt với kẻ dùng tiền luyện cấp mà thôi.”

Mất mấy tháng để bình tĩnh, Kiều Dĩ Hàng lần nữa rơi vào bóng ma của nhà giàu mới nổi. Hắn mím môi, xoay người hướng về phía lễ tân.

Ngay lúc hắn đi ngang qua, Trương Tri đột nhiên kéo tay hắn: “Ngươi và Tiểu Thuyền….”

Kiều Dĩ Hàng choáng váng nhưng thái độ lại thập phần ung dung: “Tiểu Thuyền là ai?”

Trương Tri nheo mắt tựa như muốn tìm ra vết tích nói dối từ biểu cảm của hắn.

Kiều Dĩ Hàng hừ lạnh trong lòng. Nếu như bị vạch trần dễ dàng như thế thì chẳng phải công sức đóng phim bấy lâu nay của hắn đều bỏ đi sao. Hắn cúi đầu nhìn tay mình, hơi giương cằm nói: “Ta không ngại có fan nam nhưng ta không thích hắn dùng hành động quá khích để khiến ta chú ý.”

Trương Tri bĩu môi tỏ vẻ chẳng đáng, buông tay ra.

Kiều Dĩ Hàng bình tĩnh xoay người, lẵng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Để ít người nhìn thấy Kiều Dĩ Hàng, Tiểu Chu đem giấy bút đến chỗ vắng vẻ nhờ hắn ký tên.

Suất suất suất lúc này mới tỉnh ngộ: “Hóa ra ngươi là Kiều Dĩ Hàng.”

Kiều Dĩ Hàng vẫn cười rất tự nhiên.

Suất suất suất: “Trong game còn có một môn phái thành lập vì ngươi đó, Hàng Thiên Các.”

“Có sao?” Kiều Dĩ Hàng giả vờ kinh ngạc.

“Sau khi ngươi đi cũng không chơi tiếp à? Cũng không lập tài khoản khác?”

Kiều Dĩ Hàng hàm hồ đáp: “Dạo này bận quá.”

Tiểu Chu xen vào: “Đúng vậy, hắn phải đóng “Cây hạnh phúc”.”

Suất suất suất cười: “Không hổ là fan cuồng nhiệt, cả việc đó cũng biết.”

Tiểu Chu đổ mồ hôi lạnh, cười gượng: “Đúng vậy, rất cuồng nhiệt. Ngay cả thói quen buổi sáng không muốn dậy của hắn cũng biết.”



Nếu có thể, Kiều Dĩ Hàng rất muốn lấy băng dính dán miệng nàng lại. Đáng tiếc là không thể nên hắn đành giả vờ hồ đồ: “Thật hả?”

“Đúng thế, trên blog của ngươi có ghi mà.” Tiểu Chu nhanh miệng đáp.

“Ra thế.” Kiều Dĩ Hàng thấy ba người đều nhìn hắn, hoàn toàn chẳng có ý định rời đi, đành hỏi, “Các ngươi không có việc gì cần làm sao?”

Suất suất suất “A” một tiếng: “Chúng ta xuống tìm Tiểu Thuyền.”

Tiểu Chu giơ tay: “Ta ở đây.”

Trương Tri: “…” Hắn còn phải nghe đoạn đối thoại ngu ngốc như vậy bao lâu nữa chứ?

“Chúng ta mau đi thôi nếu không người vây xem hắn sẽ càng ngày càng nhiều.” Hắn mà Suất suất suất ám chỉ đương nhiên chính là Kiều Dĩ Hàng.

Kiều Dĩ Hàng: “…”Rút cuộc hắn còn phải chịu ánh mắt kiểu này bao lâu nữa đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.