Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 69: Đàm giao dịch (hạ)



Về nhà lập tức vào game đã thành thói quen.

Kiều Dĩ Hàng rửa sạch táo, vừa nhìn máy tính vừa gặm. Cuối cùng cũng thỏa mãn được cái dạ dày bất mãn.

Hắn đợi hai phút thấy Trương Tri không gửi tin, kiềm chế không được dùng kỹ năng phu thê truyền tống đến cạnh đối phương. Vừa đến nơi hắn liền hối hận. Chỗ Chiến Hồn Vô Cực đứng cách vị trí hắn logout hôm qua có một con đường.

Tự dưng lãng phí độ ăn ý.

Hắn mở tư trò chuyện, đang muốn oán giận vài câu nhưng chưa đánh xong, Chiến Hồn Vô Cực đã logout.

“…“

Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc nhìn khoảng không bên người Tiểu Thuyền.

Đây là…

Leo cây?

Chẳng nhẽ là báo thù lúc nãy?

Hắn ngẫm lại, lấy tính keo kiệt, thù dai của Trương Tri thì chắc là thế rồi.

Hắn chẳng thèm để ý tới, tiểu hài tử cáu kỉnh thì cứ lờ đi mới tốt.

Hắn chỉ huy Tiểu Thuyền đi hái thuốc. Hai kỹ năng sinh hoạt đang luyện thật chẳng có tiền đồ. Chế dược đẳng cấp thấp, dược làm ra cũng không phù hợp nhu cầu bản thân, chỉ coi như tiêu khiển.

Nhưng trò giải trí này lại rất chán.

Đến chỗ thu thập rồi để mặc Tiểu Thuyền hái dược.

Hắn mở diễn đàn “Trời cao biển rộng“, mấy lời Cao Cần nói vẫn canh cánh trong lòng hắn.

Tuy hắn biết mình không phải nhưng chắc gì những người khác cũng nghĩ thế. Hiện tại lo nhất là trước khi thủ phạm bị nắm, chắc hắn còn phải nhận biệt danh “kẻ hiềm nghi“ một thời gian.

Vào diễn đàn, Kiều Dĩ Hàng phát hiện lo lắng của mình cũng không phải vô lý.

Diễn đàn “Trời cao biển rộng“ lại một lần nữa cho thấy sự nhanh nhạy với làng giải trí.

Một banner nổi bần bật treo ở chỗ ngay dưới logo của trang web —

“Ngũ đại soái ca, ai cầm thú nhất?“

Bốn chữ “ai cầm thú nhất“ này ý chỉ chẳng ai chạy thoát được đâu, chỉ có phân hạng nhất, hạng nhì mà thôi.

Hắn cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn kiên quyết kích vào —

NO.5 người mẫu – Trầm Thận Nguyên.

Phía dưới là hình hắn đang đi trên sân khấu. Tư thế, biểu cảm không sai nhưng quần áo thì hơi mát mẻ, áo lưới, ngực hở gần hết. Với người mẫu nam thì đấy là chuyện bình thường.

Hắn kéo xuống chút nữa.

– Scandal tình ái: 3

– Độ cầm thú: 30%

Trầm Thận Nguyên cũng không có nhiều scandal lắm, ầm ĩ nhất là vụ với nữ người mẫu cùng lứa Emma mà thôi. Lần đó có một loạt ảnh chụp hai người ở quán bar say sưa, thân mật nhưng sau cả hai bên đều phủ nhận.

– Độ tương tự với sắc lang —

+ Là người mẫu quen của tạp chí “TL“, tướng mạo không cần bàn.

+ Cao 1m83, hoàn toàn phù hợp.

+ Làm khách mời trong một phim điện ảnh, miễn cưỡng cho qua.

+ Đã ra đĩa, hoàn toàn phù hợp.

+ Sắp quay “Nho khô ngọt ngào“, hoàn toàn phù hợp.

– Độ tương tự 90%

NO.4 ngôi sao mới của làng điện ảnh – Trần Xá

Ảnh chụp của hắn có chút non nớt, lại có phần giảo hoạt, đúng là loại hình các bà các cô đang ưa thích.

– Scandal tình cảm: 1

– Độ cầm thú: 40%

Mới ra mắt đã có scandal với sư tỷ cùng công ty, cầm thú!



– Độ tương tự: 75%

Không loại trừ khả năng Thái tỷ cố ý dùng vài điều kiện mập mờ để tung hỏa mù.

NO.3 thiên vương giới ca nhạc – Kiều Dĩ Hàng

Kiều Dĩ Hàng lần đầu tiên cảm thấy xếp thứ ba cũng không tệ.

Ảnh của hắn là poster tuyên truyền cho đĩa nhạc. Lưng trần, hơi ngoảnh đầu lại, một thân đầy mồ hôi. Theo ý kiến cá nhân, hắn thấy góc chụp rất đẹp.

Scandal tình cảm: 6

Độ cầm thú: 60%

Từ Lâm Bích Vi đến Lam Vũ Tình, đối tượng đều là các sao nữ nhỏ tuổi hơn cùng hợp tác mà thời gian lại rất ngắn. Là để lăng xê hay là thích tình một đêm? Sợ rằng chỉ bản thân hắn mới biết.



“Là chỉ có bản thân hắn mới hiểu sự phiền muộn của mình mới đúng.”

Kiều Dĩ Hàng chậm rãi di chuột xuống dưới.

+ Được coi là người đẹp trai nhất giới ca sĩ, hoàn toàn phù hợp.

+ Cao 1m8, phù hợp.

+ Vai trong “Phong đấu” nửa khen nửa chê, phù hợp.

+ Ra đĩa nhạc, phù hợp.

+ Đóng “Cây hạnh phúc”, phù hợp.

Độ tương tự: 96%

Chỉ kém nói luôn hắn chính là thủ phạm mà thôi.

Kiều Dĩ Hàng gặm nốt quả táo để trấn áp tâm tình tuy không hiệu quả mấy.

Hắn tiếp tục kéo xuống xem đánh giá với hai người còn lại.

Từ độ cầm thú mà nói, càng ngày càng cao nhưng độ tương tự lại thấp hơn hắn.

Tuy là suy đoán của dân cư mạng nhưng lấy độ nhanh nhạy của giới truyền thông, chỉ mai thôi là nội dung bài post này sẽ ngay lập tức lên báo. Đến lúc đó thì có bao nhiêu người sẽ biết hắn và cái tuấn nam sắc lang kia giống đến thế nào.

Di động vang lên, chính là cái điện thoại nghèo.

Trương Tri: “Mười lăm phút nữa ta xuống lầu, ngươi tới đón ta.”

“… Tới giờ ta không có ý định làm thêm nghề tài xế ta-xi.”

“Nếu vấn đề ở tiền, ta trả gấp đôi.”

Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ hỏi: “Nói lý do.”

“Lạc Tuyết Vô Âm và Thiên Đấu có chuyện.”

Gút mắc giữa Lạc Tuyết Vô Âm, Thiên Đấu cùng Trương Tri còn lâu hơn cả với hắn. Thái độ của Trương Tri với hắn còn khá vậy huống chi là bọn họ. Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Ta đưa ngươi ra ga.”

“Đến rồi nói sau.” Trương Tri vội vã dập máy.

Kiều Dĩ Hàng nhìn về mấy bài bình luận, nén phiền muộn trong lòng xuống, tắt máy rồi thay quần áo xuất môn.

Chờ hắn lái xe tới dưới tòa nhà Hải Thiên Thành, Trương Tri đã vác một túi du lịch chờ ở cửa.

Lúc lên xe, Trương Tri lập tức đặt tuyến đường đi thành phố A trên bộ phận dẫn đường.

Kiều Dĩ Hàng nhìn màn hình, lại nhìn hắn: “Bộ phận dẫn đường chỉ có thể cho ra địa đồ, quyền chủ động vẫn ở trong lái xe.”

Trương Tri cúi đầu nhìn đồng hồ: “Việc rất gấp.”

“Ta cá là xe lửa đi còn nhanh hơn, nhất là không gặp phải đèm giao thông.”

Trương Tri nhíu mày: “Ta ghét ngồi tàu.”

Kiều Dĩ Hàng tự hỏi xong đành cắn răng nói: “Ta cho ngươi mượn xe.”

“Mua một tặng một, tiện thể mướn thêm một tài xế.”

Kiều Dĩ Hàng ngửa đầu, tựa vào ghế than thở: “Bữa tối của ta chỉ có một đĩa sa lát, ngày mai ta còn dự họp báo, rất mệt…”

Trương Tri rút vài thứ ra: bánh mỳ, di động cùng tinh dầu.

“…” Kiều Dĩ Hàng vuốt mặt, “Cho ta một lý do giúp ngươi.”

“Chúng ta là bằng hữu.”

Kiều Dĩ Hàng động tâm. Những lời này tuy đã nghe lúc hắn mời dự hôn lễ của Trương Thức Khiêm nhưng không trực tiếp như bây giờ. “Trong game ngươi đâu có nói vậy.” Rồi giả lại ngữ điệu của Trương Tri, “Lấy ấn tượng xấu của ta về hắn, ta không đảm bảo lần sau gặp sẽ nhịn không đánh hắn được.”

Trương Tri nhét đồ lại vào túi: “Giờ ta cho ngươi một cơ hội cải thiện ấn tượng.”

Kiều Dĩ Hàng liếc nhìn hắn rồi đột nhiên khởi động xe, “Bao ăn ở.”

“Được.”

“Ta muốn ăn cá hồi.”

“Được.”

Kiều Dĩ Hàng dùng chút nói tiếp: “Nhắc đến cá hồi, bụng ta lại bắt đầu sôi.” Quả táo kia chẳng giải quyết được vấn đề mà chỉ làm nó trầm trọng thêm thôi.

“Cố nhịn đến thành phố A đi.”

Xe phóng đi.

Để không ngủ gật, Kiều Dĩ Hàng bật nhạc.

“Đây là ca khúc của ngươi?” Trương Tri tiện tay cầm lấy hộp đĩa.

“Của Phong Á Luân.”

Trương Tri dừng tay: “Ngươi thích hắn?”

“…Bài hát.”

“Nhan Túc Ngang.”

“Thích… ca khúc của hắn.”

“Trầm Thận Nguyên.”

“Hắn bí mật giúi cho ta.”

Trương Tri nhét CD về lại chỗ cũ.

Trong thùng xe chỉ có tiếng ca trầm thấp vang lên.

Mắt Kiều Dĩ Hàng có chút trĩu xuống, hắn đành liều mạng mở to mắt hỏi: “Thiên Đấu cùng Lạc Tuyết Vô Âm làm sao thế?”

“Nghe nói Thiên Đấu đi gặp vợ cũ cùng con.”

“Chuyện thường mà.”

“Một tuần không về nhà.”

Kiều Dĩ Hàng vốn không có cảm tình tốt với Lạc Tuyết Vô Âm nhưng chưa đến mức hả hê được. “Con cần cha, muốn ở cùng cha mình nhiều hơn là rất bình thường.”

Trương Tri ngẹn họng, nhớ tới bản thân lúc nhỏ. Một lát sau, hắn mới quay sang Kiều Dĩ Hàng, thản nhiên nói: “Đến lúc đó nhớ nói như thế.”

“Ngươi là vì chuyện này mới cấp tốc đi?” Kiều Dĩ Hàng có ước muốn quay đầu về nhà. Chuyện của vợ chồng nhà người ta thì phải để họ tự giải quyết huống chi chuyện này cũng có thể giải thích.

Trương Tri không để ý tới sắc mặt đen xì của hắn, kéo cửa kính xuống một chút rồi ngả ghế dựa ra sau, chọn tư thế thoải mái nằm xuống: “Hôm nay đêm đẹp, rất hợp để dạo chơi.”

Kiều Dĩ Hàng liếc nhìn Trương Tri đang nằm thoải mái, trong lòng rất bất bình, “Nếu ta nằm ở chỗ ngươi sẽ nói mấy câu hay hơn.”

Trương Tri nhắm mắt, chậm rãi nói: “Chờ ta lấy được hộ chiếu đã.”

“Cho ta biết tên giám khảo, ta đi hối lộ hắn.”

Tiếng hát của Phong Á Luân có sức thôi miên rất lớn trong đêm.

Trương Tri vốn chỉ định nằm nghỉ một chút nhưng không hiểu lúc nào đã ngủ quên mất. Đến khi tỉnh dậy, mùi dầu xộc vào mũi.

Kiều Dĩ Hàng đảo mắt qua kính chiếu hậu: “Sắp nơi đến rồi.”

Trươn Tri dựng thẳng ghế lên: “Mấy giờ?”

“Mười giờ hơn.”

Trương Tri rút điện thoại ra, gửi tin nhắn.

Kiều Dĩ Hàng hỏi: “Hẹn ở đâu?”

“Đến khách sạn trước đi.” Trương Tri chậm rãi nói, “Ta bảo nàng là muộn rồi, để mai gặp.”

Kiều Dĩ Hàng tức giận, hồi lâu mới mở miệng: “Sao ngươi không nghĩ là sáng mai ngồi máy bay mà đến?”

Trương Tri hùng hồn biện giải: “Ngươi không nói mười giờ có thể đến nơi.”

Kiều Dĩ Hàng: “…”

Di động Trương Tri rung vài cái.

Kiều Dĩ Hàng liếc thấy hắn cau mày xem tin nhắn mới hiếu kỳ hỏi: “Sao thế?”

“Nàng muốn gặp chúng ta.”

“Là chúng ta hay là ngươi?”

“Khác nhau sao?”

“Khác. Ta định đến khách sạn sẽ lăn ra ngủ ngay.”

Trương Tri thản nhiên nói: “Là chúng ta.”

“Ngươi định giới thiệu ta thế nào?” Đừng bảo là giới thiệu đây là Tiểu Thuyền chứ.

“Tài xế.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.